Thanh Kiếm Của Quỷ

Chương 172 : Dòng máu lai tam giới

Nhất Uy và Thanh Lâm giờ mới nhớ ra vụ này. Hai thằng cũng trở nên gấp gáp như Trúc Chi. Họ vừa để Lôi Trí rời đi trước mặt mình. Trúc Chi tức giận chính mình vì không nhớ ra chuyện này sớm hơn. Trúc Chi gấp rút nói: “Chúng ta cứ để chuyện nghiệp gì đó của dì dượng sau đi. Trước mắt phải bắt lại Lôi Trí cho bằng được.” “Sao vậy?”, Vô Ảnh lớ ngớ hỏi. Không phải anh không thấy nét mặt của ba đứa nhỏ, chỉ là anh cũng muốn biết chuyện gì khiến cả ba hoảng sợ cở đó. Trúc Chi giải thích nhanh: “Em nghĩ Lục Trung hiểu nhầm Lôi Trí là tiểu ma vương bởi vì hắn có hình xăm trên cổ. Bọn chúng đang cần lấy trái tim của Lôi Trí và giết chết một trăm nạn nhân mà chúng đã bắt được. Chúng ta phải giấu Lôi Trí trước khi bị chúng bắt mất.” Vô Ảnh hậm hực: “Giờ tụi mình còn phải lo cái mạng của một kẻ ăn xác chết nữa hả?” Huyết Yêu xuất hiện chặn đầu cả đám lại. Trên tay hắn đang nắm cổ của Lôi Trí, mặt Lôi Trí không vui vẻ gì mấy, bụng thì réo lên vì đói. Nó thiễu não nói với mọi người: “Mấy người quen biết với Huyết Yêu sao không nói với ta một tiếng? Ta mà biết trước đã sớm cao chạy xa bay rồi.” Huyết Yêu này đúng là xuất quỷ nhập thần. Làm sao hắn biết cả đám Vô Ảnh đang ở nhà Nhất Uy cơ chứ. Hắn lại còn nhanh tay bắt Lôi Trí trước khi cả đám kịp làm chuyện đó nữa. Cái đầu của hắn đang nghĩ gì thật sự không một ai biết cả. Lôi Trí khổ sở khi bị Huyết Yêu ném sang một bên. Hắn ném luôn một ánh mắt cảnh cáo buộc Lôi Trí ngồi im một chổ, nếu dám bỏ chạy nhất định nó sẽ bỏ mạng tại đây. Theo Lôi Trí, Huyết Yêu là một tên cực kỳ nguy hiểm, có khi còn tà ác hơn cả Lục Trung nữa. Điều mà nó cảm thấy may mắn, ít ra khi bị hắn bắt cũng còn hơn bị Lục Trung bắt mất. Sao mà cái số của nó khổ thế không biết, đương nhiên nó chỉ rầu rỉ trong bụng chứ không dám biểu hiện gì ra nét mặt cả. Huyết Yêu điểm huyệt câm trên người Lôi Trí, đồng thời tạo một lằn chắn kỳ quái xung quanh năm người trừ Lôi Trí ra. Mục đích của Huyết Yêu chính là không muốn nó nghe được câu chuyện mà hắn sắp nói ra đây. Huyết Yêu chấp hai sau lưng, nghiêm túc nói: “Dạo gần đây ta luôn bận rộn nhiều chuyện. Lúc còn trong trường có quá nhiều người, ta không thể nói ra. Mấy người là người mà ta tin tưởng nhất, đừng hòng phản bội ta.” Bốn người nghe được Huyết Yêu tin tưởng bọn họ nhất, ai nấy cũng đều rộn ràng trong lòng. Được Huyết Yêu tin tưởng và bộc bạch tâm sự cũng ngang ngửa với chuyện trúng 10 tờ vé số độc đắc. Huyết Yêu quay sang nhìn Trúc Chi một chút rồi tiếp tục nói: “Ta vừa phát hiện ra một vài điều lý thú. Ta đã trở lại nghĩa trang nơi cô chôn cất. Bởi vì ta có cảm giác bản thân đã bỏ xót điều gì đó.” Huyết Yêu đi đi lại lại trong lằn chắn kia. Mọi người vẫn hồi hộp chờ đợi điều lý thú mà hắn sắp nói là gì. Huyết Yêu không để ai chờ đợi lâu mà nói luôn: “Đóa Hắc phù dung xuất hiện ngay tại ngôi mộ của mẹ cô, mặc dù nó khô héo, nhưng tàn tro của nó ta vẫn nhận ra. Điều kì lạ là, tại sao nó lại xuất hiện ở nơi đó nếu như mẹ cô không mang trái tim của tiểu ma vương?” Trúc Chi đưa một ly nước cho Huyết Yêu uống lấy. Khi những ngón tay của hắn chạm vào những ngón tay của Trúc Chi, trái tim cô liền rung động. Cô cúi đầu xuống che đi chút xấu hổ trong lòng mà nghe hắn nói: “Ta đã điều tra một chút. Thì ra mẹ của cô chết đi đã hiến tặng trái tim cho đứa con bé nhỏ bị mắc căn bệnh tim từ khi sinh ra là cô. Nguyên nhân đóa hắc phù dung xuất hiện tại đó bởi vì mẹ cô mang hình xăm chứa đầy quỷ khí. Mẹ cô mới là tiểu ma vương.” Trúc Chi nói: “Tui cũng đoán được tình hình khi nghe Lôi Trí nói đã ăn xác mẹ tui. Mẹ tui có hình xăm thanh kiếm trên cổ. Khi ăn cái xác, hình xăm chuyển dời sang cơ thể của hắn. Và Lục Trung hiểu nhầm hắn chính là tiểu vương mà mình cần tìm.” Huyết Yêu liếc nhìn Lôi Trí đang bị trói bên kia. Nó vẫn còn dãy dụa một cách bất lực hòng muốn thoát khỏi sợi dây xích vô hình mà Huyết Yêu vừa trói mình. Khi bắt gặp ánh mắt như muốn giết chết nó thì nó ngưng dãy dụa, nó chuyển sang liếc mắt đưa tình với Huyết Yêu. Vô Ảnh sặc luôn ngụm nước vừa uống. Huyết Yêu thôi nhìn nó nữa. Hắn lo ngại nói với mọi người: “Vì thế Trúc Chi, cô không chỉ mang dòng máu lai giữa quỷ và thần, mà còn có dòng máu con người nữa.” Nhất Uy thắc mắc: “Tại sao chị ấy mang dòng máu lai lại chết dễ dàng như vây? Ý em là cơ thể của chị ấy như một con người bình thường, cũng bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối?” Huyết Yêu trả lời: “Ta đoán.. Ta đoán thôi nhé.”, Huyết Yêu mỉm cười rồi nói, “Bởi vì Trúc Lam bị phong ấn. Nguyên Sâm chưa muốn gỡ cái phong ấn của lão khi lão còn chưa xuất hiện diện kiến tiểu ma vương của lão. Vô tình phong ấn kia tồn tại luôn trong dòng máu của Trúc Chi.” Thanh Lâm cũng muốn hỏi cái câu hỏi này từ rất lâu: “Vậy thì thanh kiếm của Quỷ làm sao lại chạy ra ngoài nếu bản thân chị Chi bị phong ấn? Lại còn xuất hiện trong trường trong khi chị Chi chưa hề xuất hiện ở đây một lần nào hết.” Huyết Yêu bật cười: “Ta lại suy đoán thôi nhé.” Lần đầu những người ngồi đây trông thấy nụ cười tươi rói thế kia của Huyết Yêu. Ai nấy cũng ngạc nhiên, họ cứ trố mắt nhìn hắn. Huyết Yêu hỏi Trúc Chi: “Có phải trước khi cô tự sát đã từng đến đây hay không?” “Chỉ một lần duy nhất.”, Trúc Chi cố nhớ lại cái lần mình đến trường, “Tui theo một người bạn từng làm thực tập sinh ở trường đến đây một lần. Lúc đó, tui được người bạn ấy đưa đến thư viện tham quan một chút. Hình như lúc đó tui vô tình chạm vào đâu đó khiến bàn tay này tê tê.” “Ta đoán thứ mà cô chạm phải chính là cánh cổng địa ngục. Khi bàn tay tiểu ma vương chạm vào quỷ môn quan, nó vô tình phá hủy phong ấn mà ta đã đặt lên thanh kiếm. Thanh kiếm cảm nhận được chủ nhân đang gọi mình nên mới đến thư viện và giấu mình tại đó.” Huyết Yêu nhìn một lượt tất cả gương mặt quen thuộc trong phòng khách. Hắn không quan tâm đến vẻ lo lắng của họ mà nói thêm một hung tin khiến ai cũng rụng rời: “Vì thế cô mang trong mình dòng máu lai cả tam giới. Chuyện này khiến sự tình trở nên rắc rối hơn rất nhiều.” Vô Ảnh cũng biết cái rắc rồi đó là gì. Gã im lặng không nói ra cái lo lắng của mình. Ngay cả Huyết Yêu cũng cảm thấy điều đó đáng lo thì gã nghĩ gã không giúp ích được chuyện này rồi. Huyết Yêu nói tiếp: “Chuyện này đã thay đổi hết mọi kế hoạch của ta. Mà sao ta không thấy Tuấn Tú đâu?” Thanh Lâm và Nhất Uy thay nhau kể lại chuyện Tuấn Tú bị đám thần chết bắt đi trong đêm săn thần chết. Huyết Yêu lại cau mày lo lắng. Trúc Chi cũng nói với hắn mối liên kết nho nhỏ giữa đám thần chết và Lục Trung. Nói vậy cái lão Ngọc Tự này đến cả thần chết cũng bị hắn thao túng. Thì ra nguyên do lão có được nhiều nạn nhân như thế một phần nhờ đêm săn của thần chết. Trúc Chi lên tiếng: “Vậy kế hoạch ra sao? Chúng ta cần cứu Tuấn Tú và những nạn nhân khác. Cách duy nhất chính là nhảy vào chổ ở của Ngọc Tự và giết lão.” “Không đơn giản như thế đâu cô nương.”, Huyết Yêu như thường lệ gõ cái quạt yêu dấu của hắn lên đầu của cô, “Ngọc Tự không phải Hồ gia, lão nguy hiểm và thông minh hơn nhiều. Điều quan trọng là lão hiểu ta như lòng bàn tay. Đó là lý do ta đang bận nghĩ kế hoạch sao không giống tác phong của ta nhất. Hơn nữa, ta chưa nắm rõ tình hình của lão có tất cả bao nhiêu tên, những ai làm việc cho lão. Biết địch biết ta trăm trận trăm thắng.” Đột nhiên Huyết Yêu nhìn Lôi Trí đang ở bên kia chơi đùa với ngón chân cái của mình. Vì nó không nghe được bên này đang nói gì, cũng bị điểm huyệt câm nên nó chán nản chơi búng vài cái búng tay vào mấy ngón chân cho quên sầu. Bộ dạng lúc đó của nó trông mắc cười quá chừng. Huyết Yêu lắc đầu ngao ngán thu lại phép thuật. Hắn nói với Lôi Trí: “Ta sẽ giết Lục Trung đổi lại ngươi phải giúp ta một việc.” Lôi Trí nghe Huyết Yêu nói đến việc giết Lục Trung liền nhanh nhảu đứng lên, miệng cười toe toét. Nó biết với khả năng của Huyết Yêu, chuyện giết Lục Trung dễ như trở bàn tay. Còn chuyện gì kinh hỷ hơn chuyện nó sắp sửa được tự do tự tại ngoài kia mà không thèm sợ ai đuổi giết nữa. Huyết Yêu nói tiếp mục đích của mình: “Nhưng ngươi phải bị Lục Trung bắt được.” “Giỡn hả huynh ơi?”, Lôi Trí lấy tay bịt miệng, thì ra nó đã nói được. Nó mừng rỡ nhảy cẩng lên rồi nói tiếp, “Hắn mà bắt được em là giết em liền. Em đâu có ngu mà nạp mạng cho hắn?” Huyết Yêu lạnh nhạt nói: “Nếu hắn không xuất hiện, sao ta giết hắn được. Phải có con mồi dụ hắn ra ngoài. Mà không con mồi nào giá trị bằng ngươi hết. Chỉ có ngươi xuất hiện mới khiến hắn lòi đuôi chuột ra thôi.” Huyết Yêu nói có lý quá, Lôi Trí không cách nào phản bác được hắn. Đúng như hắn nói, Lục Trung là một kẻ hành tung bí hiểm vô cùng, ngay cả đêm săn mà gã cũng không trực tiếp ra mặt. Chỉ còn cách dụ được gã ra ngoài mới giết được gã, mà nó chính là món mồi ngon mà gã Lục Trung kia muốn nhất. Phải là nó mới khiến gã ra mặt. Lôi Trí nghĩ một hồi thì quyết định: “Được. Em sẽ hy sinh tính mạng dụ hắn ra ngoài. Nhất ít Huyết Yêu huynh phải hứa với em sẽ bảo vệ tính mạng của em nhé.” Huyết Yêu gật đầu ngay. Trúc Chi để ý thấy giữa hai người chưa hoàn thành khâu quan trọng. Chính là mỗi lần Huyết Yêu hứa với ai đều phải bắt tay người đó và giữa họ phải xuất hiện vòng tròn màu đỏ mới chứng minh giữa họ có mối liên kết mật thiết với nhau, không ai giữa hai người có thể phản bội lại giao ước, nếu phản bội một trong hai phải chết. Không biết đây có phải âm mưu gì đó của Huyết Yêu hay không, hoặc hắn không tin tưởng vào Lôi Trí – một kẻ được mệnh danh rất xảo quyệt. Huyết Yêu sau đó lấy một cái hồ lô ra hút lấy cơ thể Lôi Trí vào đó. Trước khi Lôi Trí vào hẳn trong hồ lô, Huyết Yêu nói với nó: “Ta sẽ bàn chuyện với ngươi sau.” Huyết Yêu liếc nhìn đồng hồ như đang chờ điều gì đó. Mọi người không ai biết hắn đang chờ cái gì lại khiến khuôn mặt ấy đầy lo lắng như vậy. Hắn cứ tính nhẩm rồi tự nói với chính mình như một tên ngốc: “Nhất Đằng về muộn hơn dự tính.” Nhất Uy nghe vậy liền tranh thủ mà hỏi: “Thầy giao nhiệm vụ gì cho ba vậy? Mấy hôm nay cũng không thấy ba ở đây.” Huyết Yêu nói: “Dạo gần đây có một số chuyện kì lạ xảy ra. Chắc các ngươi bận rộn với chuyện của Ngân Chi đến nổi không để ý chuyện kia. Ngoài đêm săn vừa rồi, cách đây hai ngày đã xảy ra những vụ án mất tích kỳ lạ. Họ đều là pháp sư. Có chuyện gì đó đang xảy ra liên quan đến việc mất tích này. Ta nhờ Nhất Đằng đi điều tra vụ này.” Trúc Chi hỏi: “Pháp sư mất tích? Vậy chú Đằng đi không phải sẽ nguy hiểm sao?” “Chính vì Nhất Đằng là pháp sư nên tình nguyện đi điều tra xem sao. Một người bạn của đệ ấy cũng mất tích. Đệ ấy muốn đích thân tìm hiểu.” Nhất Đằng bị nhốt một nơi tăm tối, mắt bị bịt kín bằng một tấm vải đen, miệng dán băng keo, hai tay bị trói lại. Chú ngồi trên ghế ú ớ những tiếng khó mà nghe được. Có người đang đứng mỉm cười nhìn chú như thể đang xem một đoạn kịch vui. Người đó cầm trên tay một thanh kiếm mỏng và dài tới đất. Ai mà đọc được dòng chữ nhỏ trên thanh kiếm cũng có thể đọc ra được dòng chữ “Giao Long” trên đó. “Tạm thời cứ ở đây, Nhất Đằng. Ngoài kia không thích hợp với một pháp sư tài năng như ngươi. Có chết ngươi cũng phải chết trong tay của ta.”