Thanh Kiếm Của Quỷ

Chương 165 : Trái tim biến mất

Huyết Yêu không có thời gian suy nghĩ nhiều nữa. Hắn phải đến một nơi xác nhận vài chuyện. Nhìn lên ánh trăng trên cao, hắn sợ mình sẽ lỡ mất cơ hội. Cuối cùng hắn đành gọi Tiểu Bạch ra giúp đỡ. Tiểu Bạch vẫn còn nước mắt ngắn nước mắt dài, nước mũi tèm lem, miệng méo mó trông đáng thương. Nó vẫn chưa thoát khỏi tâm trạng nửa bi thương nửa vui mừng khi biết được người cha của nó vẫn đang tìm kiếm nó khắp nơi, người cha ấy cần nó chứ không bỏ rơi nó như nó vẫn tưởng. Ấy vậy nó vẫn xuất hiện khi Huyết Yêu cần. Huyết Yêu thở dài khi thấy nó. Hắn không biết có nên ôm nó vào lòng an ủi như đã từng an ủi Trúc Chi mỗi khi cô khóc hay không. Cuối cùng hắn chỉ nói với nó: “Chuyện tình cảm gia đình, hãy gạt sang một bên. Ta có chuyện cần nhờ con giúp đỡ.” “Chú cứ nói đi.”, Tiểu Bạch sụt sịt nói. Huyết Yêu hất đầu về phía giường nơi Trúc Chi đang nằm: “Tuấn Tú đánh thuốc mê Trúc Chi. T a không có thời gian ở đây theo dõi nhất cử nhất động của họ.” Nói xong Huyết Yêu rút chuỗi hạt màu lam mà hắn đã cho Trúc Chi trước đó. Hắn đưa cho Tiểu Bạch bắt nó đeo vào trong tay. Hắn giải thích: “Chuỗi hạt này chỉ có duy nhất một hạt này màu đỏ và nó chứa linh khí của ta. Chỉ cần con ngậm nó vào miệng, con sẽ tàng hình và bất cứ ai cũng không thể thấy được con trừ ta. Đây là thiết kế vô cùng thông minh của ta đấy.” Tiểu Bạch vì nụ cười nửa môi của Huyết Yêu mà thấy buồn cười. Nhờ vậy mà nó không còn sầu thảm nữa. Cuối cùng nó quyết định gạt sang một bên cái tâm tình không mấy tốt đẹp kia, cái tâm trạng đang ảnh hưởng đến cục diện của trận chiến này. Nó ngậm hạt chuỗi màu đỏ. Quả thật nó đã tàng hình trong một nốt nhạc. Huyết Yêu hài lòng nói tiếp: “Theo dõi nhất cử nhất động ở đây. Sau đó nói lại cho ta biết.” Tiểu Bạch vừa gật đầu, Huyết Yêu đã tới bên giường của Trúc Chi và lôi linh hồn của cô ra khỏi thân xác Ngân Chi. Hắn cần cô đi theo bên cạnh, nhưng vẫn không muốn Tuấn Tú nghi ngờ điều gì. Chỉ còn cách lấy linh hồn cô ra khỏi đó và luồng một linh hồn khác vào tạm trong cơ thể Ngân Chi. Lúc này Ngân Chi vẫn thở đều đều như người bị chuốc thuốc. Trúc Chi ngạc nhiên khi nhìn thấy cơ thể Ngân Chi nằm đó còn bản thân đã ra đây từ lúc nào. Huyết Yêu cũng không giải thích gì thêm chỉ nói: “Ta sẽ nói trong khi chúng ta rời khỏi chổ này.” Trúc Chi nắm lấy cánh tay của hắn và hai người biến mất trong màn đêm, bỏ Tiểu Bạch ngồi lặng im chờ đợi trong phòng Ngân Chi. Vì Trúc Chi không nhìn thấy Tiểu Bạch nên không chào tạm biệt nó một tiếng. Huyết Yêu vừa đi, cánh cửa phòng mở ra. Tiểu Bạch trong thấy Tuấn Tú và Ngân Chi vào trước sau đó một lão già ác độc xuất hiện sau khi Tuấn Tú rời khỏi phòng. May cho Tiểu Bạch khi lão đã không nhìn thấy nó, nếu không hẳn là Tiếu Bạch sẽ chết mà không thấy được ánh bình minh. Huyết Yêu và Trúc Chi đến nghĩa trang – nơi mà cô được chôn cất. Lúc này ánh trăng trên cao vẫn còn đang chiếu rọi xuống cái bãi tha ma này. Ma trơi lượn lờ khắp nơi, tiếng ếch nhái kêu ộp ộp dù chẳng phải mùa mưa. Trúc Chi còn nghe trong gió tiếng xì xào tiếng nói chuyện của ai đó nghe không giống con người một chút nào. Nói nào ngay, giờ phút này cô cũng chỉ là một con ma bình thường như những con ma khác. Huyết Yêu rất nhanh đã khai quật ngôi mộ của cô lên. Hắn nhìn vào bên trong cái quan tài kia. Xác của Trúc Chi đã hóa thành xương từ lâu. Cô phải ngăn bản thân không nôn khi nhìn thấy những con vật nhỏ xíu đang bu đầy thân xác của cô. Thì ra cái xác nằm dưới kia cũng chẳng mồ yên mã đẹp gì cho cam. Cô quay lưng lại, quyết không nhìn vào nó lần nào nữa. Cô nghe giọng Huyết Yêu vọng lại từ sau lưng: “Trái tim đã biến mất.” Trúc Chi theo phản xạ quay lại nhìn vào bên trong, sau đó lại chịu không nổi cái mùi đang xồng xộc vào mũi mình. Vì thế cô bậm môi quay đi. Cô ngạc nhiên nói: “Nguyên Sâm lấy đi ư?” Huyết Yêu không tỏ vẻ gì cho thấy hắn kinh tởm cái mùi kia. Hắn còn ngồi xuống trực tiếp đặt tay vào bên trong cái đống bùi nhùi bên trong quan tài. Hắn nói với Trúc Chi, người đang liếc nửa con mắt sang phía hắn: “Không thể là Nguyên Sâm. Lão mà có được trái tim của cô mọi chuyện đã không còn yên bình như thế này rồi. Đêm nay lại còn là đêm trăng máu. Và cô sẽ dễ dàng cảm nhận nếu trái tim của mình bị người khác ăn mất. Trái tim đã không còn trong cơ thể từ trước khi bị chôn vào trong này.” “Sao anh biết?” Huyết Yêu đáp đơn giản: “Ta cảm nhận được.” Trúc Chi nhìn lên ánh trăng trên cao, giọng điệu hơi mỉa mai một chút: “Vậy là còn hên hả?” Huyết Yêu bấm đốt ngón tay tự nói chuyện một mình: “Vậy thì nó đã đi đâu?” Huyết Yêu “a” lên một tiếng rồi nắm lấy tay Trúc Chi tiếp tục biến mất trong màn đêm. Khi Trúc Chi đang tự hỏi lòng hắn định đưa mình đi đâu nữa, cả hai đã đứng trước nhà dì dượng của cô rồi. Trúc Chi rùng mình nhìn dượng của mình đang nằm sõng soài ngoài hiên. Cô phải cố ngăn không cho bản thân mình nổi điên khi nhìn thấy ông ta nằm ở đó, cố không cho mình bay tới bóp nát cổ ông ta để trả thù những gì ông ta gây ra cho cô. Cô vẫn không thể nào quên được ngày hôm đó đã xảy ra chuyện gì. Nỗi uất hận dâng trào, mắt cô chuyển sang một màu đỏ ngầu và môi trở nên tím tái. Huyết Yêu nắm lấy tay của cô và buộc cô nhìn vào mắt hắn. Nhờ vậy cô mới cảm thấy tốt hơn. Ánh mắt nồng nàn của hắn (cô tự cảm nhận như thế) khiến cô bình tĩnh hơn, khiến trái tim này trở nên êm dịu hơn. Tốt nhất cô cứ nhìn hắn như thế họa may mới không xảy ra chuyện điên rồ nào. Huyết Yêu kéo cô vào thẳng bên trong buồng ngủ, nơi dì của cô đang say giấc. Trúc Chi càng ngày càng không đoán được ý đồ của Huyết Yêu là gì. Hắn nói thẳng ra: “Ta sẽ cho cô hiện thân. Sau đó, cô giúp ta chất vấn người này về trái tim của cô.” “Nhưng dì ấy làm sao biết được.” Huyết Yêu không quan tâm câu hỏi của cô, hắn gấp đến độ run lên cầm cập. Trúc Chi đương nhiên biết không phải vì hắn lạnh mà vì hắn đang hưng phấn chuyện gì đó. Cuối cùng hắn phất tay một cái, người dì nằm trên giường từ từ đang mở mắt ra. Trúc Chi đứng bên canh Huyết Yêu ở cuối giường. Họ cùng nhìn trân trân người phụ nữ trung niên kia. Nhưng dì chỉ thấy mỗi Trúc Chi. Bằng cách nào đó, Huyết Yêu biến linh hồn của cô trong ghê sợ hơn bình thường. Khi dì của cô nhìn thấy cô dưới hình hài một con ma điển hình: mắt của cô thâm đen, môi tím tái, bộ đồ đang mặc be bét máu, tóc tai bù xù, dì đã hét lên inh ỏi. Mặc dù thú thật Trúc Chi đang dùng khuôn mặt hiền từ nhìn dì. Cô càng cố cười duyên, người dì càng hoảng sợ lùi về trong góc giường, luôn miệng nói: “Mày đừng tìm dì. Là tự mày giết chết mày. Dì… Dì…” Dì dường như á khẩu không nói được nên lời. Trúc Chi rất thông cảm cho dì. Nếu như là cô trước đây nhìn thấy hồn ma cũng sẽ sợ hãi đến độ này. Trúc Chi nhẹ nhàng nói: “Dì đừng sợ. Con chỉ đến đây hỏi thăm một chút. Dì có biết trái tim của con đang ở nơi nào hay không?” “Tao không biết gì hết… Tao không biết gì hết…” Dì lắc đầu như điên, xua tay liên tục, chân đạp trên giường đến nỗi chiếu rách nát hết. Trúc Chi sợ lỡ như dì lên cơn đột quỵ vì quá sợ hãi lại không hay. Cô quyết định thay đổi thái độ, lúc này giọng của cô nghe rất đáng sợ, thanh âm vang vọng như đang gọi hồn từ cỏi chết: “Dì không biết thật sao? Cơ hội cuối cùng, dì thẳng lưng và nói cho con biết trái tim yêu quý của con giờ đang ở đâu. Nếu không nói sự thật cả dì và dượng đều sẽ xuống âm phủ bầu bạn cùng con. Dì thấy sao?” Dì của Trúc Chi bắt đầu lạy lộc van xin tha thứ: “Làm ơn buông tha cho dì… Dì cần bán đi quả tim của con mới có tiền lo ma chay cho con được. Dì thật sự hết cách. Bác sĩ nói trái tim của con vẫn còn nguyên vẹn, mà có một đứa trẻ khác đang cần thay tim. Nên dì đã bán trái tim của con đi để cứu sống một mạng người.” “Người đó là ai?” “Dì không biết. Dì không biết gì hết….” Trúc Chi ngước xem thái độ hờ hững của Huyết Yêu. Bộ hắn tính đứng đây dọa dì ấy đến bao giờ. Hắn đã biết chuyện cần biết rồi còn gì. Huyết Yêu liếc người dì rồi nói với Trúc Chi: “Đi thôi.” Huyết Yêu đưa Trúc Chi về nhà của mình. Hắn bắt cô chui vào trong bích hoa sen và ở trong đó đến khi hắn giải quyết xong một số chuyện. Trúc Chi vẫn muốn nghe tình hình bên ngoài ra sao hơn là nằm trong đây chẳng biết cái gì. Sự cương quyết của cô cuối cùng đã kích được Huyết Yêu, khiến hắn phải thả cô ra. Hai người ngồi đợi được mười phút, Trúc Chi thấy Cẩm Như xuất hiện. Hai người đó bắt đầu nói chuyện với nhau, Trúc Chi không cách nào xen ngang một câu. Cô bị cho ra rìa. Cô bực mình hết liếc người này sang liếc người kia. Huyết Yêu nói trước: “Đi điều tra xem rút cuộc ai sở hữu trái tim của cô ấy. Nàng tìm xem trong hai tháng vừa qua ai là người được ghép tim là được. Sau đó, đến từng phòng bệnh xem thử có đóa Hắc Phù Dung hay không không. Trái tim của tiểu ma vương thu hút đóa Hắc phù dung này. Đi nhanh về nhanh.” Cẩm Như gật đầu, ả cầm lấy hình vẽ mà Huyết Yêu đưa rồi biến mất. Trúc Chi chưa hoàng hồn đã thấy Tiểu Bạch mặt mày tái mét xuất hiện ở ngưỡng cửa. Nó chạy vào bên trong thở hồng hộc rồi chóng nạnh lấy hơi: “Ngân Chi đã được hổi sinh.”, Tiểu Bạch nuốt nước bọt rồi nói tiếp trong sự hoảng sợ, “Lão già đó đã bắt lấy linh hồn của Vô Ảnh. Con đã tráo đổi bích hoa sen chứa linh hồn của Vô Ảnh rồi.” Tiểu Bạch chìa ra đằng trước một bích hoa sen chứa linh hồn của Vô Ảnh. Gã thoát ra ngoài, ánh mắt lạnh lùng nhìn mọi người trước mắt một lượt. Tiểu Bạch xoay người biến thành lão già mặc áo xám cầm chiếc quạt mo trong phòng Ngân Chi lúc đó. Huyết Yêu rên nhẹ: “Ngọc Tự.” Trúc Chi nói nhanh: “Anh biết người đó ư?” “Biết rất rõ. Lần này có khi nhắm vào ta.”, nói đến đây Huyết Yêu có chút buồn rầu. Trúc Chi không nghe Huyết Yêu nhắc đến lão thêm một lần nào nữa. Bởi vì hắn phải đi công chuyện và cô trở nên mù tịt thông tin. Người bạn duy nhất của cô lúc này ắt hẳn chỉ có một mình Tiểu Bạch. Lâu lâu Vô Ảnh lại xuất hiện như ma trước mặt cô rồi vụt mất đi đâu không thấy tăm hơi đâu nữa. Tối chủ nhật hôm đó, Cẩm Như xuất hiện trong bộ trang phục bác sĩ. Ả đợi rất lâu mà không thấy Huyết Yêu xuất hiện. Ả đành để lại địa chỉ cũng người được ghép quả tim của Trúc Chi. Ả nhờ cô đưa tận tay cho Huyết Yêu. Trúc Chi nghe trong giọng người con gái này có chút không cam lòng khi không gặp được Huyết Yêu. Cẩm Như tự dưng tâm sự nỗi lòng với Trúc Chi: “Chị đã ở bên cạnh Huyết Yêu lâu như vậy, làm cho anh ấy đủ thứ chuyện. Nhưng trái tim của anh ấy quá sắt đá rồi. Chị chưa bao giờ khiến anh ấy rung động vì chị được.” Trúc Chi nói giọng thông cảm, tuy trong lòng hơi không được vui: “Anh ấy là người của công việc.” “Chị sẽ làm bất cứ điều gì để có được trái tim của anh ấy. Chị không thích có thêm tình địch xung quanh ảnh đâu.” Sao Trúc Chi lại nghe trong giọng ả có một chút đe dọa đến mình. Hay do cô quá nhạy cảm. Không lẽ Cẩm Như xem cô là tình địch. Mà cũng đúng, cô rõ ràng thích Huyết Yêu rất nhiều. Cẩm Như nói một câu trước khi ra ngoài: “Chị biết cưng thích Huyết Yêu. Đừng cố gắng làm trò trước mặt anh ấy đấy. Chị làm mọi thứ không phải vì cưng mà là vì ảnh.” Trúc Chi nhức đầu rồi đây, nhưng cô không chịu lép vé chút nào hết. Cô đứng dậy nói: “Em hiểu được tình cảm đơn phương kia của chị. Chúng ta đừng tạo áp lực cho anh ấy. Anh ấy không muốn dính vào chuyện tình yêu nam nữ. Anh ấy còn là thần tiên. Chuyện gì xảy ra nếu anh ấy rơi vào tình yêu. Em thấy thần tiên rơi vào tình yêu không ai có kết cục tốt đẹp. Em sẽ không vì ước muốn có được anh ấy của mình, mà khiến anh ấy rơi vào bế tắc và khó xử.” Cẩm Như trố mắt nhìn Trúc Chi. Cô thấy trong ánh mắt của ả có một sự thay đổi nhẹ. Rõ ràng ả không còn nhìn cô bằng ánh mắt chán ghét nữa. Có lẽ trong lòng ả cũng suy nghĩ như cô. Có lẽ ả cũng biết nếu không có Trúc Chi, Huyết Yêu cũng không bao giờ có cảm tình với ả.