Thanh Kiếm Của Quỷ
Chương 125 : về nhà
Đúng lúc ấy, Huyết Yêu từ đâu xuất hiện như ma. Hắn mặc bộ đồ đỏ, mái tóc cũng màu đỏ đứng đằng sau lưng bác bảo vệ từ lúc nào. Đám nhóc xém tý bị hắn hù dọa đến ngất đi. Hành tung của hắn thoát ẩn thoát hiện, cũng không thể trách người khác ví hắn với ma được.
Trúc Chi không nhìn thẳng vào Huyết Yêu, cô né tránh ánh mắt của hắn. Cô quay sang xác nhận với mọi người:
“Chúng ta cần có kế hoạch hẳn hoi mới được.”
Vô Ảnh cười cười:
“Có khi nào có kế hoạch mà thành công được đâu.”
Huyết Yêu đi đến bên cạnh hớp lấy một ngụm nước rồi nói:
“Bận rộn cả ngày, ta vẫn chưa ăn một bửa ra trò. Tuấn Tú đã nấu một bửa thịnh soạn chờ ở nhà. Các người về nhà đi.”
Thúc Chi say sẩm mặt mày ngã ngửa ra đằng sau. Huyết Yêu vội vàng đỡ lấy cô. Mồ hôi trên trán ướt đẫm. Vô Ảnh đoán lúc này cô lại nhìn thấy cái chết, nên chỉ đứng im đợi đến khi cô tỉnh. Mọi người thấy Huyết Yêu đặt lòng bàn tay lên lưng của cô và truyền cái gì đó vào người cô, khiến cô mở bừng mắt.
Trúc Chi nói những lời khó nghe nhưng mọi người vẫn nghe ra được ba chữ:
“Thuồng luồng tinh.”
Huyết Yêu cau mày, lúc này không phải thời điểm giáp mặt với gã. Dĩ nhiên hắn vẫn muốn biết Trúc Chi đã thấy gì liên quan đến Thuồng luồng tinh. Hắn gặng hỏi:
“Đã thấy cái gì sao?”
“Thuồng luông tinh bị giết bởi Nguyên Sâm. Tại sao Thuồng luồng tinh lại đi tìm Nguyên Sâm làm chi?”
Huyết Yêu không trả lời câu hỏi của cô, bởi vì chính hắn cũng không biết nguyên nhân thật sự. Gã đã trốn thoát khỏi sào huyệt và đi tìm Nguyên Sâm chính là nguyện vọng cuối cùng của gã hay sao? Giữa họ có mối thù nào mà hắn không biết ư? Dù sao hắn cũng không muốn Thuồng luồng tinh bị giết chết. Phải giải quyết cho xong đám ma quỷ nghìn năm kia rồi mới tìm gã sau cũng được.
Bác bảo vệ không biết có nên tiết lộ một chút bí mật liên quan đến Thuồng luồng tinh và Nguyên Sâm cho đám người này biết hay không. Bởi vì dù sao bác cũng không muốn liên can đến chuyện này lắm. Bác chỉ muốn trôi qua những ngày tháng bình yên của một lão già bảo vệ thôi.
Huyết Yêu và bác bảo vệ chào hỏi qua loa như giữa họ không có mối quan hệ bạn bè nào cả, hoặc có khúc mắc gì đó mà Trúc Chi không biết. Ngay cả việc rời đi cũng không nói với nhau câu nào. Trúc Chi ngại không dám hỏi thẳng hắn, nhưng Vô Ảnh thì không ngại.
Vô Ảnh hỏi luôn:
“Hai người không phải bằng hữu hay sao?”
“Ta với lão già ấy á?”
Trúc Chi gan dạ nói:
“Chính anh nói người viết sách với anh là bằng hữu còn gì? Bác ấy là người viết sách.”
Bác bảo vệ bất mãn nói với Huyết Yêu:
“Bạn bè lâu ngày gặp nhau cũng không nhận ra.”
Huyết Yêu tuôn một hơi dài:
“Cái bản mặt già chát như vậy chả trách ta không nhận ra. Được rồi, ta đã xem xét tình hình trước khi vào đây. Có lẽ anh đã giúp đỡ tụi nhóc đánh bại tên nguy hiểm nào nữa rồi. Thân phận của hai ta không thể bị bại lộ. Ta sẽ xem như chưa gặp nhau.”
Huyết Yêu quay sang nói với cả đám:
“Về nhà rồi nói tiếp. Tuấn Tú đang đợi ở nhà.”
Huyết Yêu nói xong liền đưa đồng loạt cả bốn người về nhà Trúc Chi trước sự ngỡ ngàng và đầy trách móc của bác bảo vệ. Bác ấy nói thầm:
“Nhìn xem cái tên vô ơn kia đối xử như thế nào với người vừa cứu mạng người của hắn kìa. Mai mốt gặp nạn đừng hòng lão già này ra tay cứu nữa nhá.”
Tuấn Tú đang ngồi như một tên ngốc chính hiệu. Chính anh là người nói sẽ làm hậu phương, bởi vì anh không muốn tạo thêm gánh nặng cho họ. Nhưng quả thật làm hậu phương cũng có nổi khổ thật sự. Làm hậu phương chẳng biết bên đó họ có an toàn không, rút cuộc họ đã gặp những kẻ như thế nào, làm sao họ có thể chiến thắng. Và thật sự nổi lo dằn xé con người ta đến nghẹt thở. Phải đến khi Huyết Yêu trở về và hứa mọi chuyện đang trong tầm kiểm soát Tuấn Tú mới có thể bớt run rẫy và đứng lên làm bửa tối được.
Trước khi tất cả vục mặt vào bửa khuya muộn Trúc Chi, Nhất Uy và Thanh Lâm thay nhau kể lại mọi chuyện cho Huyết Yêu và Tuấn Tú nắm được tình hình.Trúc Chi và Nhất Uy đã thống nhất với nhau chuyện cậu biết cô thật sự là ai sẽ là bí mật, cho dù chết cũng không nói ra nửa lời. Nên hai người không hề hé răng nửa lời kể lại chuyện hai người đã đánh nhau một cách kịch liệt trước khi đi cứu Vô Ảnh. Huyết Yêu cũng nhận ra trong lời kể của hai người có một số chổ không khớp, nhưng hắn bỏ lơ, vì hắn biết chắc họ muốn mọi người không biết về việc hai người từng xông vào đánh nhau một trận sống chết.
Tuấn Tú thật sự sợ hãi khi nghe đến đoạn ác quỷ ngàn năm xuất hiện và nếu bác bảo vệ không xuất hiện kịp thời rất có thể bọn họ đã chết dưới tay lão. Anh lo lắng nói rất nhiều điều, nào là mọi người có thể chết bất cứ lúc nào, nào là chuyện giáp mặt với tên ác quỷ còn nguy hiểm hơn cả chuyện đánh nhau với Du Hồn trước đó, ít ra Du Hồn còn có yếu điểm là Nhậm Tuyền, còn tên ác quỷ kia không lộ ra một chút điểm yếu nào cả.
Huyết Yêu nhăng xị lên chuyện Tuấn Tú làm quá chuyện mọi người có thể chết, bởi vì hắn không cho bắt cứ người nào của hắn bị giết. Tuấn Tú cứ lo lo, nhất là khi nghe qua lời kể của tụi nhỏ hầu như anh không thấy dấu tích nào cho thấy Huyết Yêu sẽ xuất hiện kịp lúc cả. Chuyện đó đương nhiên anh chỉ nghĩ trong đầu, anh sợ Huyết Yêu sẽ biến anh thành con thằn lằn bỏ túi.
Trúc Chi hỏi:
“Chuyện của Hồ gia, hãy nói với tụi em là thầy có biết một chút gì về lão đi.”
Trúc Chi quyết định đổi xưng hô với Huyết Yêu từ sau khi nụ hôn bất ngờ mà cô dành cho hắn khiến cả hai cho đến giờ vẫn không thể nhìn thẳng vào mặt nhau. Vô Ảnh nghe Trúc Chi đổi xưng hô thì hơi nhíu mày, Huyết Yêu không quan tâm chuyện Trúc Chi gọi mình là thầy, vì dù sao hắn thật sự là thầy của cô thật. Còn Nhất Uy biết lý do nên chỉ liếc nhìn thái độ thản nhiên của Trúc Chi, thầm hy vọng cô không nên dành tình cảm cho hắn nữa.
Huyết Yêu nói:
“Ta có nghe qua về tên này. Một người rất thủ đoạn và tham vọng. Ta cứ tưởng Địa Mẫu đã cho người tính sổ với hắn rồi, nào ngờ hắn vẫn còn lãng vãng trên này.”
Trúc Chi cố giữ giọng trông không có chút nào ghen tuông nói:
“Anh với Địa Mẫu có vẻ thân thiết nhỉ?”
Huyết Yêu cười cười:
“Suýt nữa Âm Phủ trở thành ngôi nhà thứ hai của ta luôn rồi. Địa Mẫu cứ nhắc ta suốt về vụ này. Bà ta nghĩ ta lo chuyện bao đồng cho bà ta.”
Vô Ảnh cười lớn:
“Địa Mẫu tưởng anh là sứ giả địa ngục hay tưởng anh có ý định tán tỉnh bả?”
Huyết Yêu thúc cùi chỏ vào be sườn của Vô Ảnh muốn gã im đi cho hắn nhờ. Trong lúc này hắn không muốn nghe được mấy câu đùa giỡn quá khích của tên này. Nhất là câu nói đó quả nhiên đúng với tình hình thực tế, Địa Mẫu đúng là cho rằng hắn có tình ý nam nữ gì với bà ta nên mới nhúng tay vào chuyện của Âm phủ nhiều như vậy.
Trúc Chi cũng không vui khi Vô Ảnh đùa như thế, suýt nữa cô cũng định hắt nước vào mặt gã cho bỏ ghét. Nhưng thay vì làm điều đó cô lại quay sang hỏi Vô Ảnh:
“Sứ giả địa ngục hay còn gọi là thần chết á hả? Thần chết có thật sao? Em tưởng nó chỉ có trong phim viễn tưởng thôi chứ?”
“Chúng ta sẽ gặp hắn sớm thôi.”, Huyết Yêu nói.Tuấn Tú không chịu giữ im lặng lâu, anh nói:
“Vậy mọi người có kế hoạch nào chưa? Kế hoạch đi giải cứu thầy hiệu trưởng ấy. Chủ nhật này chính là đêm trăng tròn rồi.”
Thanh Lâm cũng nói:
“Phải biết thêm về tên điên đó mới được chứ? Tại sao lão ấy lại muốn lấy lại thân xác khô quéo của mình chứ?”
Trúc Chi chỉnh lại cho đúng:
“Thân xác được ướp kĩ càng.”
Thanh Lâm vẫn chưa chịu thôi:
“Dù là vậy, mắc mớ gì phải có lại thân xác cho bằng được?”
Huyết Yêu đáp gọn:
“Không phải muốn có lại thân xác. Lão già ấy muốn hồi sinh chính mình. Là quỷ ngàn năm đâu bằng trở thành một kẻ bất tử thao túng vạn vật.”
Vô Ảnh nói thêm:
“Đêm trăng máu cả ngàn năm mới lại có một lần, thế nên lão không muốn mất đi cơ hội này. Trong đêm này, nguyên khí của ác ma lẫn những sinh vật hắc ám sẽ trở nên cực kì mạnh mẽ. Nếu lão già ấy thành công hồi sinh nhân loại ắt sẽ loạn.”
Tuấn Tú không hiểu:
“Khoan. Cho dù lão có hồi sinh thì chỉ trở thành một con người bình thường thôi chứ. Đáng lẽ dễ bị chúng ta giết chết hơn mà.”
Huyết Yêu trả lời giọng nghiêm túc dần:
“Sau khi lấy lại được thân xác, thể xác cùng linh hồn ác quỷ sẽ hợp nhất. Khi ác quỷ có được cơ thể của chính mình cũng là lúc lão không còn bị Địa Mẫu cai quản nữa. Với phần hồn là ác quỷ, lão có thể điều khiển cả cỏi âm. Các người có tưởng tượng tất cả ma quỷ đang vất vưởng trên cỏi trần đều làm việc dưới trướng của lão sẽ ra sao không? Có biết dã tâm lớn nhất của lão chính là làm vua một phương không? Loài người sẽ bị lão thống trị bằng vũ lực.”
Trúc Chi thốt lên:
“Nhất định không thể để lão chiếm được thể xác của mình. Quan trọng phải tìm cho bằng được xác của lão được chôn ở đâu.”
“Nhất Đằng đang giúp ta tìm kiếm tấm bản đồ, hy vọng có kết quả.”
“Có cả tấm bản đồ ư?”, Thanh Lâm ngây ngô hỏi.
“Hoàng thân quốc thích được chôn cất tại lăng mộ. Riêng lão ác quỷ này đã chọn nơi nào đó trong hoàn thành Thăng Long giấu đi cái xác của mình. Ta đồ rằng chính lão cũng không biết chổ cất giữ đâu, bởi vì hoàn thành ngày nay khác xa so với hoàn thành thời sơ khai của lão. Đó là lý do lão nhập hồn vào một nhà khảo cổ.”
Huyết Yêu nói sơ qua cái kế hoạch không tưởng cho cả đám nghe, hắn phải nhắc đến lần thứ năm, đến khi cả đám hứa đinh ninh với hắn đã hiểu mọi chuyện mới thôi. Kế hoạch lần này có cả Tuấn Tú đi theo, và Huyết Yêu đã hứa cho anh mượn một vũ khí xịn xò để sử dụng cho đúng với năng lực của anh.
Hỏi ra mới biết, Tuấn Tú không có năng lực gì hết ráo, không đánh nhau giỏi, không sử dụng được súng như Thanh Lâm, cũng không giỏi bắn tên như Trúc Chi, càng đừng nói đến sài kiếm giống Nhất Uy. Huyết Yêu mệt mỏi xua tay bảo tất cả mọi người giải tán, đuổi luôn Tuấn Tú lên lầu.
Vô Ảnh đưa Thanh Lâm về nhà mình ngủ qua đêm, Nhất Uy cũng rời đi theo. Tuấn Tú đã mệt rã rời nên cũng xin kiếu về phòng nằm ngủ, không chịu thừa nhận rằng đã bị Huyết Yêu đuổi đi. Anh hơi giận, chuyện anh không có năng lực đặc biệt đâu thể trách anh được, anh chỉ lo học hành, đi kiếm tiền nuôi bản thân còn gởi tiền về nuôi em gái, thời gian đâu đi học võ này kia được. Chỉ còn lại Huyết Yêu và Trúc Chi ngồi đó. Hắn vẫn chưa chịu rời đi, cô cũng thế.
Cũng ngay thời khắc đó, ở một nơi rất xa Sài Gòn, chú Nhất Đằng cuối cùng cũng tìm ra nơi mà chú Tiến cất giữ mọi thứ của mình. Trong những thứ chú Tiến giữ, có một cuốn nhật ký ghi lại hành trình đi tìm cổ vật của chú. Chú Nhất Đằng đoán đây có thể là thời khắc mà chú Tiến vẫn còn là chính mình. Chú cũng phát hiện một bức họa nho nhỏ được vẽ lại bằng tay, trên đó chi chít những lối đi. Chú đoán đây chính là tờ bản đồ chỉ dẫn đến cái xác của lão họ Hồ kia.
Bỗng dưng có một giọng nói phá tan đi bầu không khí đang yên tĩnh:
“Đã nói là có kẻ sẽ đến đây mà không ai tin tôi cả.”, đó là giọng của một người phụ nữ mặc bộ áo dài thời nhà Nguyễn màu xanh đậm, tóc búi gọn gàng, trên tay đang phê phẩy một chiếc quạt nhỏ xíu màu trắng.
Nhất Đằng biết đích thị ả là một hồn ma đang canh giữ những món đồ ở đây.
Truyện khác cùng thể loại
47 chương
71 chương
89 chương
44 chương
43 chương
28 chương
63 chương