Thanh Dương Khê Ca
Chương 71
Giống như trước kia bình thường cục cưng ban đêm tỉnh lại có thê chủ chăm sóc, khóc la có thê chủ dỗ dành, đói bụng thay tã đều có thê chủ làm. Diệp Khê luôn luôn an an ổn ổn ngủ nhưng tối nay lại ngoại lệ. Diệp Khê đang yên tâm ngủ mơ mơ màng màng cảm giác thê chủ leo lên giường hai ba lần cũng không để ý, đợi đến lúc bị tiếng khóc làm cho mở to mắt thì hai cung thị chăm sóc hắn đang đứng cách hắn muốn ôm cực cưng đi qua một bên.
“Diệp trắc phu.” Cung thị thấy hắn tỉnh vội hành lễ vấn an.
“Ưm, trời đã sáng?”
“Dạ. Tiểu công tử khóc cho nên chúng ta muốn xem xem nó có phải đái dầm hay không, hay là đói bụng.”
“À.” Diệp Khê dụi dụi đôi mắt ngồi dậy nhìn nhìn, hắn nhớ tối hôm qua thê chủ nói phải dậy sớm về tân phòng bên kia, bây giờ trong phòng quả nhiên không có bóng dáng của thê chủ.
“Ô oa… ô oa….” Cục cưng còn đang ra sức khóc, Diệp Khê hơi hơi gãi đầu: “Cục cưng sao vậy? Là đói bụng hay là đái dầm? Phụ thân nhìn xem nha, nín khóc, cục cưng ngoan…”
Giống như là nghe hiểu được tiếng khóc dừng lại, Diệp Khê cởi bỏ tả lót, quả thật là ẩm ướt nước tiểu. Diệp Khê nhẹ giọng nói: “Phụ thân thay tả cho con, cục cưng ngoan nha.” Một bên nhận tã mới cung thị đưa qua thay cho cục cưng.
Một bên cung thị nói: “Tiểu công tử giống như là nghe hiểu được lời Diệp trắc phu nói chuyện vậy, mỗi lần Diệp trắc phu vừa nói thì tiểu công tử ngoan vô cùng, không khóc không la.”
“Đúng vậy, người khác dỗ làm sao cũng không được, Diệp trắc phu vừa ôm vừa dỗ, tiểu công tử dù đang khóc lớn tiếng cũng sẽ dừng lại, thật sự là phụ tử liền tâm.” Một cung thị khác cũng hùa theo, thấy Diệp Khê thay tã lót mới cho đứa nhỏ xong lại nói: “Diệp trắc phu, mời xuống giường rửa mặt đi, đợi lát nữa Hoàng tử và Phò mã sẽ đến, Diệp trắc phu phải trang điểm một chút.”
“Trang điểm? Vì sao?” Diệp Khê không hiểu rõ: “Trước kia Tiên tử ca ca đến thăm ta, ta cũng không phải trang điểm.”
“Hoàng tử và Phò mã mới thành hôn, theo lý là Diệp trắc phu phải đi kính trà quỳ lạy, nhưng Hoàng tử thông cảm cho Diệp trắc phu đang trong tháng, nên nói không cho Diệp trắc phu đến mà Phò mã và Hoàng tử lại đây là được.”
“Vậy vì sao phải trang điểm?”
Cung thị thở dài ở trong lòng: “Tô điểm người lại, còn là trắc phu gặp chính phu, tự nhiên là muốn trang điểm một chút.”
“À.” Diệp Khê ôm cục cưng vào trong ngực, không vui mím mím môi, hắn bây giờ thật sự biến thành trắc phu rồi. Diệp Khê lại nhếch miệng cười cười, thê chủ mặc dù cưới Tiên tử ca ca nhưng tối hôm qua còn ngủ chung với hắn và cục cưng nữa đấy, nghĩ như vậy hắn đột nhiên cảm thấy nhớ thê chủ, vì vậy ôm cục cưng nói: “Cục cưng, cục cưng, mẫu thân con một lát muốn tới thăm chúng ta nè, còn có Tiên tử ca ca cũng muốn đến, con thấy vui không?”
Cục cưng phụt phụt phun nước miếng, Diệp Khê nhìn cục cưng giống như thật vui vẻ: “Cục cưng nhà ta thật xinh đẹp, mẫu thân con nói khi con lớn lên sẽ thành đại mỹ nhân đó, còn nói muốn con nhìn Tiên tử ca ca thật nhiều, không đúng, con phải gọi là đại phụ thân nha, phải nhìn nhiều thì sẽ xinh đẹp giống như đại phụ thân. Về sau con sẽ xinh đẹp giống như hắn, giống tiên tử.” Diệp Khê càng nhìn cục cưng của mình càng cảm thấy cục cưng thật xinh đẹp, không nhịn được liền hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nó: “Cục cưng nhà ta là xinh đẹp nhất.”
Một bên cung thị nhìn thấy hắn lại đang tự chơi với cục cưng đành phải lại mở miệng: “Mời Diệp trắc phu xuống giường rửa mặt.”
“Ưm, đúng vậy, ta còn chưa rửa mặt.” Diệp Khê lấy ra một bàn tay đến lau khóe mắt, lại nghĩ tới một chuyện còn quan trọng hơn: “Đúng rồi, cục cưng còn chưa có ăn cái gì đâu, ta muốn trước đút cục cưng uống nước cơm. Cục cưng, con đói bụng chưa? Phụ thân lập tức đút nước cơm cho con nha.”
“Diệp trắc phu......” Cung thị còn muốn nói cái gì thì bị một người khác ngăn cản: “Diệp trắc phu chờ tí, bọn nô tì đi lấy nước cơm đến.”
Hai cung thị kia đi ra ngoài, người đầu tiên sầu lo nói: “Diệp trắc phu hôm nay thức đã trễ lại còn kéo dài thời gian, một chút nếu là Hoàng tử và Phò mã đến đây còn chưa rửa mặt chải đầu thì Hoàng tử trách tội xuống dưới thì phải làm sao bây giờ?”
“Ngươi khi nào thì thấy qua Hoàng tử trách tội Diệp trắc phu vô lễ chưa? Ngươi đừng mê sảng, chúng ta chỉ cần hầu hạ Diệp trắc phu tốt, làm cho y vô cùng vui vẻ là được, về phần chuyện khác không phải là chuyện đại sự thì cứ nghe theo y thôi.”
“Thật không biết Hoàng tử vì sao lại dễ dàng tha thứ cho Diệp trắc phu như vậy, chẳng lẽ đây là thủ đoạn tranh giành tình cảm?”
“Ngươi nếu như không muốn bị trượng tễ thì cũng đừng suy diễn lung tung tâm tư chủ tử, làm tốt bổn phận là tốt rồi.”
Đám cung thị nghĩ như thế nào Diệp Khê không biết, nhưng Diệp Khê chỉ biết Tiên tử ca ca đối xử tốt với hắn. Về phần có phải dùng thủ đoạn tranh giành tình cảm với hắn hay không thì lại cho hắn mười cái đầu hắn cũng nghĩ đến loại chuyện này. Bởi vậy hắn an an ổn ổn ôm đứa nhỏ chơi đùa chờ đám cung thị đi lấy nước cơm.
* * *
Bên Diệp Khê tương đối an ổn nhưng còn bên Tiêu Dực thì có chút đáng thương. Ngày tân hôn đầu tiên phải đi thỉnh an Hoàng thượng và Hoàng hậu, lại đi thỉnh an Phụ quân của Phượng Nhược Liễu. Sau khi thỉnh an xong Phượng Nhược Liễu trở về trước, còn Tiêu Dực và Hoàng thượng phải đối mặt một đám đại nhân đến chúc mừng.
“Khuôn mặt của Phò mã có chút tiều tụy, hay là đêm qua chưa được nghỉ ngơi tốt?” Một đại nhân cười trêu ghẹo.
“Ha ha ha, Trương đại nhân là người từng trải, chẳng phải nói ‘một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng’ sao? Phò mã mệt nhọc một chút thật tình có thể lý giải nha!” Một đại nhân khác cũng theo trêu ghẹo.
Tiêu Dực cười khổ, tùy các nàng chê cười nói cũng không ảnh hưởng toàn cục. Cô thật sự rất mệt mỏi, đầu hôm đứng lên đút cho con uống nước cơm rồi thay tã ba lần, nhóc con kia buổi tối không chịu ngủ, vẫn là cô phải ôm nó đi tới đi lui lắc lư bằng không nó liền khóc. Cô đau lòng Khê Nhi ban ngày ôm con mệt mỏi sợ tiếng khóc ầm ỹ làm hắn thức giấc, đành phải không ngừng ôm con đi qua đi lại, thật vất vả con mới rốt cục ngủ. Cô nằm lên trên giường còn chưa được bao lâu thì đã bị Mặc lôi ra từ trong chăn.
Lúc ấy cô còn ngáp dài oán giận: “Ta vừa mới ngủ không được bao lâu, sao ngươi đã tới rồi?”
“Đi qua sớm một chút để ngừa vạn nhất.”
Tiêu Dực nhìn sang ngoài cửa sổ, một mảnh tối đen: “Ta nói, bây giờ là canh mấy? Ngươi không phải là cố ý báo thù tối hôm qua ta quay trở lại tân phòng quấy rầy chuyện tốt của ngươi chứ?” Nhớ lại tối hôm qua, cô từ sườn điện trở lại tân phòng, sau khi dùng ám hiệu đã bàn giao trước thì chỉ trong chốc lát Phượng Nhược Liễu khoác hỷ phục tới mở cửa. Vừa thấy xiêm y kia không ngay ngắn, son môi cũng phai thì đã biết hai người đại khái đã bắt đầu hành trình động phòng. Tiêu Dực cũng không dong dài, chỉ một câu: “Kêu nàng đưa ta đi đến phòng Khê Nhi.”
“Không được.”
“Trước khi hừng đông kêu nàng đi mang ta trở về là được.”
Cuối cùng Phượng Nhược Liễu thỏa hiệp, Mặc mặc vào một cái áo sơ mi dùng khinh công mang Tiêu Dực đến phòng Diệp Khê.
Chẳng qua Tiêu Dực cảm thấy mình còn chưa đi ngủ thì người này đã tới rồi. Tiêu Dực bất đắc dĩ mà cùng nàng trở lại tẩm cung của Hoàng tử, Hoàng tử ở trên giường còn đang ngủ thật sự trầm. Mặc cũng chợt lóe thân đi lên trên giường, để lại một mình Tiêu Dực ngồi ở trong gian phòng bên ngoài. Ai ai, hai người này thật sự là, mặc dù phòng chia gian trong gian ngoài nhưng nói thế nào cũng vẫn là một phòng đúng không? Không cần phải như vậy chứ?
Bất đắc dĩ không có cách nào trở về, Tiêu Dực cực kỳ buồn ngủ đành phải dựa vào trên bàn ngủ, chính là ngủ không được thoải mái. Vì thế, ngày hôm sau ngủ không đủ hơn nữa ngủ không thoải mái cho nên Tiêu Dực mang một đôi mắt thâm quầng đi ra gặp người, bị cười nhạo ‘làm việc’ mệt nhọc quá độ.
Cực khổ đối phó với các đại thần xong, Tiêu Dực trở lại cung điện của Hoàng tử thì ngoài cửa có cung thị hầu hạ nói: “Phò mã, Hoàng tử nói ngài trở lại thì mời ngài trực tiếp đi sang phòng Diệp trắc phu, Hoàng tử đã đi trước tới đó.”
“Đã biết.” Tiêu Dực trả lời đi về phía tiểu viện của Diệp Khê ở, mới đến cửa thì thấy có cung thị cầm mâm lớn bưng thức ăn đi ra, vào cửa quả thực nhìn thấy trong phòng đã dọn xong một bàn thức ăn. Diệp Khê cũng xuống giường mặc quần áo màu đỏ thật dày ngồi bên cạnh bàn với Phượng Nhược Liễu, trong lòng còn ôm đứa bé. Phượng Nhược Liễu đang chơi đùa với đứa bé.
“Ta đã trở về.” Tiêu Dực lớn tiếng nói.
“Thê chủ đã trở lại.” Diệp Khê ngẩng đầu, Phượng Nhược Liễu cũng nói: “Đói bụng chưa mau tới ăn cơm, đang chờ ngươi nè.”
Tiêu Dực đi qua ngồi vào bên cạnh Diệp Khê, thuận tay ôm cục cưng từ trong lòng Diệp Khê lại: “Cục cưng hôm nay có ngoan hay không? Có nhớ mẫu thân hay không? Có ầm ĩ phụ thân hay không?”
“Không có, cục cưng thật ngoan.” Diệp Khê ngay cả khóe mắt đều cười vui vẻ, thê chủ thích cục cưng hắn sinh, hắn vừa nghĩ đến thì vui vẻ rồi.
Phượng Nhược Liễu nhìn bộ dáng kia của nàng có nhi tử mọi chuyện đều tốt thì buồn cười: “Nữ nhân khác đều thích nữ nhi, còn ngươi lại thích nhi tử như vậy, mỗi ngày vừa nhìn thấy đến muốn ôm vào trong ngực.”
Tiêu Dực rất đắc ý: “Dĩ nhiên, con ta xinh đẹp như vậy ta đương nhiên thích, ta nha, cái gì cũng không muốn làm, thầm nghĩ cả ngày đều ôm con ta ở nhà chơi đùa.”
Phượng Nhược Liễu nhếch miệng cười, thấy Diệp Khê đang châm trà thì vội vàng đoạt lấy ấm trà từ trong tay hắn: “Ta làm cho.”
“Nhưng mà, ta không phải kính trà cho Tiên tử ca ca và thê chủ sao?”
“Không cần kính.” Phượng Nhược Liễu cười nói, múc cho hắn một chén canh cá: “Đệ không phải nói thích uống canh cá ư? Ta cố ý kêu người nấu, uống nhiều một chút.”
“Không được đâu Hoàng tử.” Công công quản sự vội hỏi: “Trắc phu kính trà là quy củ, làm như thế là bất kính đó?”
“Không có việc gì.” Phượng Nhược Liễu khoát tay: “Chúng ta là người một nhà, không nên có nhiều quy củ như vậy. Diệp Khê, uống đi.”
“Cám ơn Tiên tử ca ca.”
Diệp Khê nâng chén lên thổi thổi rồi uống, ánh mắt thỏa mãn đều híp thành một sợi chỉ. Phượng Nhược Liễu nhìn rồi lại buồn cười: “Uống canh cá thôi mà lại vui vẻ như vậy à?”
“Đúng vậy.” Diệp Khê gật đầu: “Uống thật ngon.”
“Thật sự là dễ dàng thỏa mãn.” Phượng Nhược Liễu lắc đầu cảm thán, lại gắp một miếng thịt vào trong chén cho hắn: “Đây là thịt muối, thịt mới làm ra năm nay, ăn ngon lắm đó, nếm thử xem.”
Diệp Khê nhìn thấy thịt muối cảm thân thiết: “Có phải mua ở chỗ nhà Bành công tử hay không?”
“Thịt muối này Ngự trù bên kia chuyên dâng lên cho Hoàng thượng thưởng thức, viện khác dường như đều không được ăn đâu. Đây là ta giao tình không tệ với Bành Thục Yến cho nên hôm qua cố ý tặng cho ta hai miếng đó, hôm nay mới có ăn. Đúng rồi, đệ cũng biết thịt muối của Bành gia hả?”
“Biết chứ, đây là ta dạy cho bọn hắn làm.” Diệp Khê mím mím môi: “Bành công tử còn muốn gả cho thê chủ.”
Câu phía sau kia làm cho Phượng Nhược Liễu không những sợ hãi mà còn kinh ngạc. Phượng Nhược Liễu kinh ngạc là câu phía trước kia: “Đệ nói cái gì? Đệ dạy cho bọn hắn làm?”
“Đúng vậy.” Diệp Khê gật đầu: “Dưới mái hiên nhà chúng ta treo thật nhiều, mỗi ngày đều ăn.”
“Khụ khụ!” Tiêu Dực vội ho hai tiếng, chen miệng vào nói: “Các ngươi đừng nói chuyện phiếm nữa, mau ăn thức ăn đi, thức ăn đều lạnh rồi kìa.” Lời Tiểu Khê Nhi nói mặc dù là sự thật, nhưng là không nên để cho người khác biết được Hoàng thượng cũng không thể mỗi ngày ăn được thịt muối mà bọn cô mỗi ngày đều được ăn. Mặc dù nghiêm khắc mà nói không coi là thứ tốt gì.
Bất quá hiển nhiên Tiểu Khê Nhi không có ý thức này, nghe Tiêu Dực nói đồ ăn lạnh lại nghĩ tới một chuyện khác: “Trời lạnh thức ăn cũng nhanh lạnh, Tiên tử ca ca, chờ trở lại thôn Thanh Dương ta nấu lẩu cho ca ăn, như vậy thức ăn sẽ không nhanh lạnh.”
“Lẩu là cái gì?”
“Chính là đặt cái nồi lên trên bếp lò, vừa nấu vừa ăn, trời lạnh ăn rất ấm áp. Chờ về thôn ta mang ca đi hái rau dại về nấu lẩu. Thê chủ nói rau dại này là ra dưa tươi ngon, chúng ta thường xuyên đi hái về ăn đấy.”
Cả đời này của Phượng Nhược Liễu còn chưa có thấy qua rau dại đâu, nhất thời hưng phấn: “Rau dại là rau mọc hoang hả? Tùy tiện có thể hái ư? Còn có cái gì có thể hái?”
“Hoàng tử.” Công công quản sự có chút không thể tin được bộ dáng của hắn: “Thật sự muốn đi đến nơi thâm sơn cùng cốc* kia hả?”
(*Thâm sơn cùng cốc: nơi hẻo lánh xa xôi ở núi rừng.)
“Công công, ngươi nói như vậy là có ý gì? Cái gì gọi là thâm sơn cùng cốc? Ta bây giờ đã gả cho thê chủ, nhà thê chủ ở nơi đó ta tự nhiên là phải đi về với thê chủ, ngươi còn nói như thế nữa thì đừng trách ta trừng phạt!”
“Dạ, nô tỳ biết sai.” Công công quản sự cúi đầu nhận tội, ở trong lòng trách thầm: ‘Từ sau khi Diệp trắc phu tiến cung thì Hoàng tử càng ngày càng không quy củ. Lúc này lại còn muốn đi hái rau dại.’
Diệp Khê nhìn Phượng Nhược Liễu rồi lại nhìn công công quản sự nói: “Kỳ thật thôn Thanh Dương tốt lắm, đi không xa chỉ hơn nửa canh giờ là có thể vào trong thành. Nhà chúng ta cũng tốt lắm, trong sân có trồng mấy cây ăn quả, còn có giàn nho đã hoa nữa, trời nắng có thể phơi lúa ở phía dưới, còn có thể chơi với con thỏ nhỏ. A, đúng rồi, thê chủ, Tiểu Viên sinh một con thỏ cục cưng, Tiên tử ca ca, ta nói với ca, con thỏ nhỏ đáng yêu lắm, lông xù, chính là có một chút rất kỳ quái. Tiểu Viên là thỏ trắng nhưng sinh ra thỏ đốm nhỏ, ca nói có phải rất kỳ quái hay không?”
Phượng Nhược Liễu vừa gắp thức ăn cho Diệp Khê gắp vừa cười: “Thật sự rất kỳ quái nha, ta rất muốn đi nhìn xem, chúng ta khi nào thì về nhà vậy? Ừm, ta là nói về nhà ở thôn Thanh Dương.”
Diệp Khê chớp chớp mắt quay đầu hỏi Tiêu Dực: “Thê chủ, chúng ta khi nào thì về nhà?”
Tiêu Dực nhìn hắn ánh mắt sủng nịch mà ôn hòa: “Khê Nhi hết tháng thì đi.”
(đêm: không biết m.n có thắc mắc điều này hay không, chứ mình cảm thấy thương cho đứa nhỏ quá. Dù sao cũng là con trai đầu tiên của Phò mã vậy mà phải uống nước cơm, sao tác giả không cho nó uống sữa bò hay sữa dê đó, có truyện thì mình thấy còn uống sữa heo nữa. Sữa của động vật cũng tốt hơn là uống nước cơm chứ. Mình phải đi kiện tác giả mới được.)
Truyện khác cùng thể loại
35 chương
46 chương
11 chương
50 chương
10 chương
57 chương