Cho rằng mình đã hiểu được Đàm Chương Nguyệt thở dài nhìn An Vụ: “Ta ngàn tưởng vạn tưởng, cũng không nghĩ tới khả năng này.” “Thật không nghĩ tới trên đời này rõ ràng còn có loại nữ nhân này.” “Có thể nàng còn cố tình không thừa nhận, bướng bỉnh mà tìm lấy cớ nói muội phu tuổi còn nhỏ. Bất quá nói ngược lại, có nữ nhân nào sẽ thừa nhận mình không biết đâu?” Đàm Chương Nguyệt một mặt đồng tình, nữ nhân mười tám tuổi còn chưa có ăn mặn, còn không biết việc nam nữ bắt đầu làm từ đâu, quả thật thật mất mặt nha, khó trách Tiêu Dực chết tiệt không thừa nhận. Nhưng loại chuyện này nàng lại không có cách nào khác nói cho rõ ràng, cũng vô pháp biểu thị cho nàng ta làm. Đàm Chương Nguyệt thở dài: “Ta nói nàng đi mua quyển Xuân cung đồ về xem, nàng còn không đồng ý.” An Vụ nghĩ nghĩ, đề nghị nói: “Không bằng, mua một quyển cho Diệp ca nhi cầm về cho nàng?” Sắc mặt Đàm Chương Nguyệt thay đổi mấy loại: “Tiểu Vụ, cái loại sách này, ta như thế nào không biết xấu hổ đưa cho muội phu chứ?” An Vụ cho nàng một cái liếc mắt xem thường: “Ngươi ngốc thật, ai kêu ngươi đưa cho hắn? Ngươi mua về, ta đưa cho hắn.” Đàm Chương Nguyệt lập tức đồng ý, thật sự là biện pháp tốt! Tiêu Dực không biết phu thê Đàm Chương Nguyệt lo lắng cho tính phúc* của mình. Cô đang suy nghĩ muốn khai thông Tiểu Khê Nhi như thế nào, cho hắn biết “việc riêng” của các cô trong lúc đó là không thể tùy tiện nói với người khác. Cô không thể trực tiếp nói với Diệp Khê: ‘Không thể đi nói với người khác ta không chạm qua ngươi’. Tiểu Khê Nhi ngay cả cái gì là chạm vào cũng không biết đâu, đau đầu! Cô cũng không thể đến hỏi hắn: ‘Ngươi đi sang nhà Đàm Chương Nguyệt đều nói cái gì không nên nói với An Vụ và An đại thúc?’ Phỏng đoán Tiểu Khê Nhi sẽ hỏi lại cô: ‘Cái gì là không nên nói?’ (*tính phúc: hạnh phúc trong ân ái.) Lúc Tiêu Dực vào phòng suy nghĩ ra một đống lý do thoái thác thật tốt, Diệp Khê chính là ghé vào trên giường chơi đùa với hai con thỏ nhỏ, chạm một chút lên cái mũi này, chạm một chút cái đầu kia. Tiêu Dực lúc này cắn răng nói: “Khê Nhi, như thế nào lại bắt bọn nó chuyển lên trên giường vậy?” Diệp Khê ngồi dậy, giống như hiến vật quý giơ lên một con thỏ nhỏ: “Thê chủ, ta đã tắm qua cho chúng, ngài xem, chúng nó thật sạch sẽ.” “Chúng nó sẽ ị ở trên giường.” “Sẽ không, chúng nó thật ngoan, hơn nữa trước khi ta ôm chúng nó vào chúng nó đã ị rồi.” Tiêu Dực đen mặt: “Nhanh đưa chúng nó xuống dưới, bằng không ta liền bắt bọn nó ra bên ngoài.” Diệp Khê nhìn nhìn nàng, phát giác sắc mặt thê chủ thật sự thật không tốt, nhanh chóng ôm con thỏ linh động của mình xuống giường ngồi vào trên thảm vải bông. Sau đó ngẩng mặt nhìn nàng, hai mắt nhỏ tràn đầy lên án, cũng không nói chuyện. “Khê Nhi.” Tiêu Dực xoa cái trán ngồi vào đối diện hắn, hai con thỏ nhỏ kia đại khái bị hắn ôm không thoải mái, ở trong lòng hắn tránh qua tránh lại. Tiêu Dực chỉ chỉ chúng nó: “Khê Nhi rất thích?” Diệp Khê gật đầu, lại ôm con thỏ chặt một chút: “Ngài đừng không cần chúng nó được không?” “Ta không có nói không cần chúng nó.” “Vậy sao ngài nói muốn bắt bọn nó ra bên ngoài.” “Ta là nói quăng ra khỏi phòng ngủ, được rồi, không bỏ.” Tiêu Dực nhún nhường: “Vậy lần sau khi ngươi mang chúng nó vào liền bắt bọn nó đặt ở trong cái lồng, đừng cho chúng nó chạy khắp nơi.” Diệp Khê nghe thế này mới nở nụ cười: “Ta lại đi tìm Lí đại thúc giúp ta đan cái lồng.” “Ừ.” “Thê chủ, ngài xem, chúng nó thật đáng yêu.” Diệp Khê đặt một con thỏ nhỏ ở trên đùi mình, một con khác thì thả tới trên đùi Tiêu Dực: “Thê chủ, ngài sờ sờ nó, lông nó thật mềm đấy, ngài sờ sờ nó, ngài sẽ thích nó.” Tiêu Dực nắm lấy lỗ tai con thỏ nhấc đứng nó lên xem, sau đó trong thấy Diệp Khê hoang mang rối loạn khẩn trương tới đón nó liềm đem nó quăng về trên đùi hắn, đối với động vật nhỏ này, cô không chán ghét, nhưng là chưa nói tới thích. “Thê chủ, ngài không thể nắm nó như vậy đề, nó sẽ đau!” Diệp Khê bỉu môi lên án nàng, đau lòng thổi lỗ tai con thỏ nhỏ. Tiêu Dực cảm giác địa vị ở nhà của mình giống như gà về sau lại giảm xuống một bậc, rất là có chút buồn bực. “Lỗ tai con thỏ chính là làm cho người ta nắm, bằng không tại sao sinh ra đã dài như vậy?” “Mới không phải đâu, lỗ tai này dài ngắn không quan hệ, ngài nắm lỗ tai nó, nó sẽ đau. Ta trước kia bị Đại phụ thân nhéo lỗ tai cũng rất đau.” Giọng nói của Diệp Khê mang theo chút nghẹn ngào: “Ngài không thích con thỏ nhỏ của ta.” Cô không phải là không thích con thỏ nhỏ, nhưng mà, bộ dáng hắn làm sao cô không thích con thỏ nhỏ chính là không thích bộ dáng hắn chứ? Tiêu Dực thở dài ở trong lòng, sau đó cố gắng cười: “Ta rất thích con thỏ nhỏ, thật sự.” Vì tỏ vẻ mình nói đúng, Tiêu Dực vươn hai tay, rất cẩn thận ôm lấy một con trong đó. Mắt Diệp Khê hơi ẩm ướt nhìn cô, cô đành phải đặt con thỏ nhỏ ở giữa mặt cọ cọ, ừ, không có mùi vị hôi tanh như trong tưởng tượng, con thỏ nhỏ thơm ngào ngạt, lông mềm mại cọ ở trên mặt cũng rất thoải mái. Diệp Khê thấy thế này mới cười: “Thê chủ, lông con thỏ nhỏ mềm mại đúng không? Thê chủ, ngài xem ánh mắt chúng nó, toàn bộ hồng, giống như bộ dáng đã khóc. Thê chủ, hôm nay ta lấy lá rau cho con thỏ nhỏ ăn, lúc ta tắm rửa cho chúng nó, chúng nó đem nước bắn tung tóe khắp nơi, bắn tung tóe một thân ta....” Vì thế Tiêu Dực chuẩn bị lời nói thật tốt một chữ cũng chưa mở miệng, bởi vì Diệp Khê luôn luôn lôi kéo cô nói chuyện thú vị của con thỏ nhỏ. * * * “Tiêu Dực, đây cho ngươi, cầm về xem cho tốt.” “Cái gì vậy?” Tiêu Dực nhận một vật bị bao vải bọc kỹ lưỡng: “Ngươi trộm được?” Đàm Chương Nguyệt trừng mắt: “Cái gì trộm? Ta mua!” “Mình mua gì đó cũng phải bao bọc thành bộ dáng không muốn ai nhìn thấy này sao?” Tiêu Dực đưa tay muốn mở bọc vải, bị Đàm Chương Nguyệt đè một cái: “Cầm về rồi xem.” “Thần bí như vậy? Rốt cuộc là cái gì?” “Là thứ tốt, ngươi cầm về chậm rãi xem, nhìn ngươi có thể học được rất nhiều, ngươi bây giờ còn không biết gì, sau khi học xong sẽ không lại có phiền não rồi.” “Thần kì như vậy? Còn ngay cả phiền não cũng không có?” Tiêu Dực không thể trả lại, tay tùy ý đem bao vải quăng vào trong cái giỏ sau lưng. * * * Về nhà, Diệp Khê đang tưới nước cho bồn hoa nhỏ, xới đất bón phân cho hoa hoa cỏ cỏ, hai con thỏ nhỏ chạy tới chạy lui ở bên chân hắn. Tay Diệp Khê đang xới đất, miệng còn dỗ chúng nó: “Tiểu Bạch, Tiểu Viên, các ngươi tự mình chơi đi, chờ ta hết bận lại đút cho các ngươi ăn. Các ngươi cũng chưa đói phải không? Vừa mới ăn......” Tiêu Dực nhìn hắn còn có chút đau lòng, cô mỗi ngày bận ở bên ngoài, toàn bộ thời gian đều là hắn ở nhà một mình, khẳng định là rất cô đơn, khó trách hắn thích hai con thỏ nhỏ như vậy, thì ra là biến bọn nó trở thành đồng bọn. Sắn thú cả đời là không thực tế, có lẽ, cô nên suy nghĩ lại tìm cái nghề khác, cũng có nhiều thời gian ở bên cạnh hắn. Tiêu Dực gõ gõ trên cửa: “Khê Nhi, ta đã trở về.” “Thê chủ, ngài đã trở lại.” Vừa nhìn thấy nàng, Diệp Khê liền giống như vui vẻ cái gì: “Ngài mau đến xem, cây hoa lan này mọc thật nhiều nụ hoa.” Tiêu Dực đến đi qua nhìn, quả nhiên mọc thật nhiều nụ hoa. Tiêu Dực vuốt vuốt mái tóc của hắn: “Khê Nhi ở nhà như thế nào không đóng cửa lại?” “Ta nghĩ thê chủ sẽ nhanh trở lại, liền đem cửa mở ra. Đúng rồi thê chủ, ao nhỏ của chúng ta từ lúc đào tới giờ còn chưa có nuôi cá nữa.” “Ngày khác mang ngươi đi câu cá.” Tiêu Dực đóng cửa lại, đem cái giỏ trên lưng tùy ý thả xuống múc nước đến rửa mặt rửa tay, một bên nói: “Khê Nhi mệt mỏi không? Ta mua điểm tâm ngươi thích về, ở trong giỏ đó.” “Là bánh đậu đỏ sao?” Diệp Khê cũng rửa tay đi lục giỏ tìm điểm tâm của hắn, điểm tâm đã tìm được, còn tìm được một cái bao không biết là cái gì. Diệp Khê đem bao vải lấy ra: “Thê chủ, đây là cái gì?” “Không biết, là Đàm Chương Nguyệt cho ta.” “Ta mở ra nha?” “Mở ra đi.” Diệp Khê mở vải một lớp lại một lớp ra, Tiêu Dực vào phòng bếp lại đi ra: “Khê Nhi, còn nước sôi để nguội không?” “Có, ta đi rót cho.” Diệp Khê đem bao vải mở ra một nửa đưa cho Tiêu Dực, còn mình đi vào trong phòng khách rót nước cho Tiêu Dực. Tiêu Dực đi đến mở tiếp bao vải, một bên lầm bầm nói: “Cái gì vậy? Bao nhiều lớp như vậy.... Xuân... cung đồ?” Thái Dương Tiêu Dực trực tiếp co giật, Đàm Chương Nguyệt chết tiệt, rõ ràng cho cô loại sách này, khó trách bao nhiều lớp như vậy còn kêu cô về nhà mới xem, thật tốt không bị Tiểu Khê Nhi nhà cô thấy! Xuân cung đồ thì Xuân cung đồ, nhưng là ngẫm lại lúc nàng ta đưa cho cô nói gì nhỉ? “Nhìn ngươi có thể học được rất nhiều, ngươi bây giờ còn không biết, sau khi học xong sẽ không lại có phiền não rồi”. Ta khinh! Nàng ta rõ ràng cho rằng cô sẽ không biết? Thật sự là tức chết cô mà! “Thê chủ.” Diệp Khê bưng một ly nước sôi để nguội lạnh đi ra: “Đây là cái gì?” “À, không có gì.” Tiêu Dực nhanh chóng đem quyển Xuân cung đồ kia bao lại: “Nàng ta lấy sai đồ rồi, ngày mai trả lại cho nàng ta.” Đàm gia. An Vụ: “Kêu ngươi mua Xuân cung đồ đâu? Có mua không?” “Mua rồi, ta trực tiếp đưa cho Tiêu Dực.” Nàng nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là trực tiếp đưa cho Tiêu Dực thì tốt, lặng lẽ đưa, không thu hút sự chú ý của người khác. “Trực tiếp đưa cho nàng? Nàng xem không?” “Ta dùng vải bọc lại, nàng về nhà sẽ mở ra xem.” Đàm Chương Nguyệt cười ha ha: “Xem ra tối nay có người muốn trải qua đêm động phòng hoa chúc.” * * * Ngày hôm sau, lúc Đàm Chương Nguyệt thấy Tiêu Dực liền cười đến mặt mờ ám: “Tiêu Dực, ngươi đã biết rồi chứ?” Tiêu Dực nghiến răng nghiến lợi: “Biết cái đầu ngươi! Ngươi nói rõ ràng cho ta quyển sách kia là ý tứ gì?” Đúng vậy, lúc người đang tức giận thường thường từ ngữ không diễn đạt được ý tứ, hoặc là nên là người cố hết sức lý giải những thứ bất đồng. Ý của Tiêu Dực là ‘ngươi lấy quyển sách kia cho ta, loại hành động này là có ý tứ gì’, nhưng nghe vào trong tai Đàm Chương Nguyệt, gom thành ‘ta xem quyển sách kia vẫn là cái gì cũng đều không hiểu, trong quyển sách kia vẽ đều là có chút ý tứ gì?’ Vì thế, Đàm Chương Nguyệt thất bại, ‘Tiêu Dực, ngươi như thế nào có thể ngốc như vậy chứ, Xuân cung đồ đều vẽ kỹ càng tỉ mỉ như vậy ngươi còn có thể xem không hiểu hả?