Thanh cung sủng phi

Chương 26 : Thanh cung sủng phi

Edit: Rine Hiền phi Beta: Vân Phi   "Đáng giận!" Lan Quý nhân bực tức giậm chân trong phòng Tốn Tần: "Tốn Tần nương nương, người nói xem Nguyệt Đáp ứng này có phải là một ả yêu tinh chuyên gây sự hay không? Rõ ràng Hoàng thượng tới là nhằm vào nàng ta, vậy mà nàng ta lại trùng hợp ra ngoài một hai canh giờ, khiến cho Hoàng thượng trút toàn bộ giận dữ lên đầu chúng ta, người nói xem có oan hay không chứ!" Lý nữ quan muốn trở về Tây Thiên điện từ sớm nhưng bị Lan Quý nhân lôi kéo đến tẩm điện của Tốn Tần. Nàng ngồi ở ghế tròn bên cạnh một mực im lặng, cùng với Tốn Tần nghe Lan Quý nhân oán trách hết nửa canh giờ. Hiện tại nghe được câu này, Lý nữ quan mới nhỏ giọng nhẹ nhàng nói một câu: "Lan Quý nhân... Vừa rồi ta ở Tây Thiên điện nghe thấy lúc Vạn tuế gia đi ra có phân phó cho Ngạc công công, bảo hắn trở về bẩm Hoàng hậu tấn Nguyệt Đáp ứng lên Nguyệt Thường tại... Người xưng hô như thế sợ là có chút không ổn..." "Cái gì?" Nghe lời Lý nữ quan nói xong, Lan Quý nhân đang đứng trong phòng và Tốn Tần đang ngồi nghỉ đều kinh ngạc hô lên một tiếng. "Thánh thượng phong nàng ta làm Thường tại?" Lan Quý nhân đứng ở giữa phòng, nói to đến gần như lạc giọng: "Nàng ta để Hoàng thượng đợi tại Diên Hi cung lâu như vậy, đến mức khiến Thánh thượng nổi trận lôi đình, toàn bộ người trong cung chúng ta cũng vì thế mà gặp tai vạ. Còn nàng ta thì hay rồi, dụ dỗ Hoàng thượng vào phòng trò chuyện, Hoàng thượng liền lập tức miễn hình phạt cho nàng ta, lại còn tấn lên Thường tại!" Trong lòng Lan Quý nhân thực sự cảm thấy ấm ức muốn chết, cho dù hiện tại đang ở trong tẩm điện của Tốn Tần nhưng trên mặt nàng cũng không che giấu được cảm xúc nữa rồi. Chỉ cần vừa nghĩ tới Nữu Hỗ Lộc Tú Nguyệt được tấn vị chứ không phải là mình, dạ dày Lan Quý nhân giống như có lửa đốt vậy. Những người khác như là Hoàng hậu, Hiền phi, Giản Tần, dù phân vị có cao hơn nữa thì nàng cũng không có chút ghen ghét. Thế nhưng đây là Nữu Hỗ Lộc Tú Nguyệt ở cùng một nơi với nàng, cùng trải qua cuộc sống đạm bạc ở Diên Hi cung giống nàng, Nữu Hỗ Lộc Tú Nguyệt chẳng có cái gì cả. Nữu Hỗ Lộc Tú Nguyệt căn bản không sánh bằng nàng, bắt nàng đảo mắt một cái nhìn nàng ta được nâng phân vị, làm sao nàng có thể không hận, có thể không buồn đây? Giờ khắc này nàng chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình đảo lộn đến kịch liệt. Lý nữ quan nhìn sắc mặt khó coi của Lan Quý nhân, biết xưa nay nàng ta hẹp hòi, thích ghen tị cũng thích so đo nên không lấy gì làm lạ. Chỉ là vừa rồi, Tốn Tần nương nương cũng thay đổi sắc mặt. Lý thị hiểu rõ, tâm tính Tốn Tần nương nương không phải người bình thường có thể so sánh được. Oánh Tần liên thủ với người trong cung chèn ép nàng ấy mà nàng ấy còn có thể nhịn xuống cơn tức kia, nhẫn nhục sống tạm bợ như thế. Dù sóng gió có lớn hơn nữa thì nương nương cũng vẫn có thể vững vàng. Vậy mà lúc này chỉ là tấn phân vị một người lên Thường tại, sao nương nương có thể thất lễ như vậy? "Nguyệt Thường tại..." Tốn Tần tựa lên thành giường, khẽ suy tính: "Ban đầu ta tưởng rằng Hoàng thượng sẽ trách phạt nàng ấy. Hoàng thượng ngài ấy..." Câu nói kế tiếp nàng không nói ra. Từng giận gió mát ban đêm thổi tới, cuốn lấy bông tuyết, cửa sổ theo gió lắc lư kẽo kẹt mấy tiếng, người có chuyện trong lòng không chìm vào giấc ngủ được. Trái lại Tú Nguyệt là mệt đến ngủ say sưa cả đêm. Tốn Tần nương nương tính cách tốt, thỉnh an mỗi tháng giảm bớt hai ba lượt cho nên nàng tiến cung ba tháng qua, phần lớn thời gian đều là ngủ ngon đến giờ thìn mới tỉnh. Đến sáng ngày thứ hai, trời còn tờ mờ sáng, thái giám tuyên chỉ đã đến cửa Diên Hi cung. Lan Quý nhân trông đợi cả đêm, hy vọng có thể có chút cơ hội xoay chuyển, chỉ mong Hoàng thượng suy nghĩ lại, thu hồi ý chỉ. Đến khi thái giám tuyên chỉ đọc khẩu dụ, từng câu từng chữ giống như cái kéo, cắt nát từng tia chờ mong của nàng như cắt giấy mỏng. "Tấn… Đáp ứng Nữu Hỗ Lộc thị ở Diên Hi cung thành Nguyệt Thường tại. Khâm thử." Tú Nguyệt tạ ân, đứng tại chỗ chán ngắt nhìn công công tuyên chỉ, trên mặt bình tĩnh nhưng trong lòng âm thầm than thở. Quả nhiên không có phong thưởng xứng đáng, chỉ là tùy tiện tuyên đọc một cái khẩu dụ, phong làm một Thường tại chỉ có bề ngoài mà thôi.  Hoàng thượng đã tới Diên Hi cung, nhìn thấy đồ vật bên trong giản dị, nghèo túng nhưng lại không nói lời nào, trở về cũng không trách cứ Nội Vụ phủ một tiếng. Lúc đầu, Hoàng đế đột nhiên giá lâm Diên Hi cung, mỗi người trong Nội Vụ phủ hẳn là bị dọa sợ hãi đến run rẩy nhưng hôm nay, bọn hắn nhận được một cái ám chỉ rõ ràng như thế, tất nhiên về sau sẽ càng ngày càng táo tợn hơn. Tú Nguyệt lĩnh chỉ tại chính điện Diên Hi cung, sau đó đi về phía gian phòng Tây Thiên điện. Nàng không khỏi quay đầu, nhìn Bảo Yến, nhẹ thở dài: "Ngày tháng sắp tới sẽ khó sống đây." Ngoài mặt tấn phong nàng làm Nguyệt Thường tại, nhưng trên thực tế cũng chỉ là một cái hư danh để lục cung cảm thấy ân huệ của Hoàng đế lớn lao, còn chỗ thiết thực như ăn ở thì lại chẳng thấy đâu. Thời gian tới vẫn phải tiếp tục sống chịu đựng, bị chà đạp cũng chỉ đành chấp nhận mà thôi.  Nghe Tú Nguyệt nói như vậy, Bảo Yến mơ hồ: "Thánh thượng nắm cả thiên hạ, vàng bạc châu báu gì mà không có, chỉ việc tịch biên phủ đệ Hòa Thân thôi mà cũng đã thu được mấy trăm triệu lượng bạc. Sao ngài ấy có thể thiếu chút đồ ban thưởng cho người chứ?" Tú Nguyệt cười một tiếng, lườm Bảo Yến: "Từ lâu ta đã nói, Hoàng thượng không cho phép ta trải qua cuộc sống thoải mái. Hắn chính là cố ý giày vò ta mới có thể giải được mối hận trong lòng khi đó." "Chỉ là ta đã tiến cung bốn tháng rồi, không gửi chút bạc nào ra ngoài cung cho ngạch nương, cũng không biết bọn họ ở ngoài đấy sống có ổn không, có bình an không? Không thể gặp mặt ngạch nương thì dù sao cũng phải gửi một phong thư ra ngoài mới phải, xa cách thế này thật giống như muốn xẻo tim ta, chúng ta nên nghĩ biện pháp kiếm chút bạc trước đã." Bảo Yến nhìn Tú Nguyệt thương tâm, vỗ vỗ trán: "Còn có thể có biện pháp gì chứ? Trước mắt chúng ta đừng lãng phí công sức tu sửa phòng nữa, Nội Vụ phủ đưa cái gì thì chúng ta dùng cái đó. Gọi cả nha đầu Nhu Hạnh kia, đừng để nàng ấy lại làm việc đêm. Ba người chúng ta cùng nhau làm chút đồ thủ công, bán đi tích góp được chút bạc." Tú Nguyệt không nói gì thêm nữa, cũng không còn cách nào khác. Sáng sớm tuyên chỉ, đến ban đêm, Diên Hi cung vẫn là tình cảnh vắng vẻ như trước. Cũng là điều trong dự liệu, hậu cung không có một phi tần nào đến chúc mừng. Trữ Tú cung cũng không hề ban thưởng thứ gì xuống, người trong hậu cung đương nhiên là am hiểu sâu sắc đạo lý xem xét thời thế. Tú Nguyệt duy trì tư thế ngồi trên giường La Hán, nhìn ra ngoài cửa sổ nhẹ nhàng thở dài. Bảo Yến nhìn dáng vẻ của nàng, không nhịn được trêu ghẹo: "Tiểu thư đừng nhìn nữa, bị người khác trông thấy lại tưởng rằng không có ai đến chúc mừng nên tiểu thư đang đau lòng đấy, ai biết được là vì lý do thiếu tiền bạc đâu chứ." "Thôi." Tú Nguyệt cụp mắt, bĩu môi: "Ta vẫn nên đi ngủ sớm vậy, hừng đông ngày mai rồi bắt đầu làm việc. Ta phải suy nghĩ kỹ càng một chút xem thêu thứ gì thì mới đáng tiền." Nàng không nhịn được hồi tưởng lại thời gian được gửi nuôi trong phủ Thiện Khánh. Phu nhân của Thiện Khánh, mẫu thân Phú Sát thị của Nữu Hỗ Lộc Tú Dao, từng ba lần bốn lượt nói kỹ thuật thêu thùa của nàng không ra gì, nhìn thế nào cũng giống như tay nghề của tú nương chứ không phải thứ được thêu ra từ tay của tiểu thư đứng đắn trong phủ. Khi đó bà ta chỉ vào mặt Tú Nguyệt, nói với Thiện Khánh: “Ngàn vạn lần không thể để người bên ngoài cho rằng tiểu thư Thiện phủ là cái dạng này, sau đó lại hiểu lầm thanh danh của đích tiểu thư chân chính như Tú Dao. Nói cho cùng thì cũng là được gửi nuôi, do bên ngoài dạy dỗ ra, chi bằng đừng để chữ "Tú" (秀 - xuất sắc), thêm vài nét bút, đổi thành "Tú" (绣- thêu thùa) đi, phân biệt một chút trên mặt chữ cũng tốt, dù sao đọc lên cũng không có gì khác.” Bà ta nói xong còn cúi người sờ sờ tóc Tú Nguyệt: “Tú Nguyệt, như thế có thể chuyên tâm làm tú nương, không cần lo lắng vấn đề ăn mặc sau này của Dương phủ nữa.” Bảo Yến chỉ thấy tiểu thư nhà mình cúi đầu trầm tư, không biết tiểu thư đang suy nghĩ cái gì, nàng bèn đi đến bên giường trải đệm cho Tú Nguyệt. Bảo Yến vừa mới trải xong, chuẩn bị gọi Tú Nguyệt đi ngủ thì Nhu Hạnh ở bên ngoài nhẹ nhàng gõ cửa: "Bẩm tiểu chủ, Thuần Tần nương nương ở Chung Túy cung đến thăm tiểu chủ, bây giờ đang đợi ở bên ngoài." Thuần Tần?