Edit: Trúc Tiệp dư Beta: Tuệ Quý phi Chút tâm tư của phụ nhân trong hậu cung, Ngung Diễm không quan tâm, hắn không có vẻ hứng thú: “Những việc này để Tốn Tần đi báo với Hoàng hậu là được, không cần nói với trẫm.” “Vâng.” Lan Quý nhân ỉu xìu, Hoàng thượng đã ra ý chỉ như vậy thì việc này còn thành thế nào được nữa. Hoàng thượng vuốt hạt châu ngọc bích trên chuỗi vòng tay, trầm ngâm nói: “Trẫm nhớ rõ, trong cung của nàng không chỉ có hai người này nhỉ. Sao chỉ có hai người các nàng theo ra tiếp giá?” “Cái này…” Sắc mặt Tốn Tần thay đổi, cân nhắc vừa định mở miệng thì Lan Quý nhân ở một bên đã cướp lời nói trước: “Bẩm Hoàng thượng, Tây Thiên điện Diên Hi cung còn có vị Như Quý nhân, sắp tới thời gian thỉnh an Tốn Tần nương nương thì nghe nói đã ngủ từ sớm, tần thiếp đều đúng hạn theo quy củ thỉnh an Tốn Tần nương nương, cho nên mới may mắn tới nghênh tiếp thánh giá của Hoàng thượng đầu tiên.” Lý Quan nữ tử nghe đến đây đã biết Lan Quý nhân muốn đặt Tú Nguyệt vào tình thế cực kỳ bất lợi. Nàng ấy cắn môi, trước tiên nhìn Tốn Tần nương nương, nếu Tốn Tần nương nương có thể giải thích một câu thì còn đỡ, nàng ấy thật sự không dám đắc tội Lan Quý nhân. Nếu Tốn Tần nương nương muốn bàng quan, cho dù vì ân nghĩa thì nàng ấy cũng sẽ đến trước mặt Hoàng thượng nói một lời giúp Như Quý nhân. Nghĩ đến cảnh nàng ấy phải đến trước mặt Hoàng thượng nói lý một câu, cả người Lý Quan nữ tử bắt đầu run rẩy không ngừng, nàng ấy cắn môi mình đến phát tím cũng chưa nhận ra. “Hoàng thượng,” Tốn Tần nói: “Hôm nay Như Quý nhân không thoải mái, thần thiếp miễn cho nàng ấy không cần thỉnh an, để nàng về thiên điện nghỉ ngơi. Không thể nghênh đón thánh giá của Hoàng thượng là nàng ấy không đúng, thần thiếp thân là chủ vị Diên Hi cung nguyện thay nàng nhận trừng phạt, mong Hoàng thượng khoan dung tha thứ cho Như Quý nhân lần này.” Hoàng thượng hừ một tiếng, vẻ mặt không tin lời Tốn Tần: “Tốn Tần! Nàng cũng không cần quá bao che cho người trong cung mình! Tuy trẫm ít tới hậu cung nhưng người nào có đức hạnh gì, trong lòng trẫm đều rõ! Lúc trước Như Quý nhân tới thỉnh an Hoàng hậu muộn, trẫm đã từng phạt nàng, bây giờ làm ổ ở Diên Hi cung, nói vậy lại càng thêm không kiêng nể gì!” “Thường Vĩnh Quý!” Không đợi Tốn Tần nói cái gì, Hoàng thượng đã lạnh mặt trước, hắn vốn đè nén căm giận ngút trời: “Ngươi đi! Truyền Như Quý nhân đến đây gặp trẫm! Đến chậm bất kỳ giây phút nào thì lập tức đưa người vào Thận Hình ti xử lý!” Mắt thấy Thường Vĩnh Quý ‘Dạ’ một tiếng đi ra ngoài, Tốn Tần cũng không dám nhiều lời nữa, Lý Quan nữ tử ngồi trên ghế nghe được lời này, nàng ấy không biết đầu đuôi câu chuyện trong đó, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, không xong rồi, hiện tại thật sự không xong rồi. Không khí lạnh xuống, đông cứng đến mức làm người ta thấy áp lực. Toàn bộ tẩm điện cũng chỉ có tâm tình Lan Quý nhân âm thầm không tệ lắm. Nữu Hỗ Lộc Tú Nguyệt, lúc này cuối cùng nàng ta có thể chính mắt nhìn thấy nàng xui xẻo thế nào. Thứ nhất là xả cho nàng ta một bụng bức bối! Thứ hai là ngày mai vừa hay có thể dùng cái cớ này đi Vĩnh Hòa cung, Oánh Tần nương nương dĩ nhiên vui lòng nghe nàng ta kể những chuyện mắt thấy tai nghe xảy ra ở Diên Hi cung tối hôm nay. Mấy ngày nay lo lắng cả ngày, ban ngày vội vàng làm trợ thủ cho Bảo Yến sắc thuốc cho Bạch Nghiêu, Tú Nguyệt ngủ say hơn bình thường, mấy ngày hôm trước liên tiếp phải ứng phó với những chuyện kinh tâm động phách, mấy ngày nay nàng đều ngủ bù nghỉ ngơi lấy lại sức. Nhưng tối hôm nay nàng lại lăn qua lộn lại trằn trọc, cũng không biết là làm sao nữa, gối đầu là vỏ kiều mạch(*) nàng thích nhất, chăn là hạt đậu nành dệt bông, đệm giường cũng rất mềm, chỉ giống như nàng quên mất chuyện gì đó, khó có thể đi vào giấc ngủ. (*) Vỏ kiều mạch: Một loại lúa mì. Vừa rồi hình như bên ngoài còn nổi lên một loạt ồn ào thật lớn. Vị trí Diên Hi cung hẻo lánh, từ trước đến nay đêm khuya tĩnh lặng, Tú Nguyệt cau mày trở mình, có lẽ là Lan Quý nhân lại đang làm trò thôi. Thật ầm ĩ. Nàng vừa định ngủ tiếp thì ngoài Tây Thiên điện vang lên một loạt tiếng bước chân cồm cộp, càng ngày càng gần, tiếp theo đó Bảo Yến vội vàng vào cửa: “Tiểu thư, tiểu thư, mau dậy đi! Thường Vĩnh Quý công công bên cạnh Hoàng thượng tới, nói Hoàng thượng đang ở tẩm điện của Tốn Tần nương nương, tuyên tiểu thư đi qua đó!” Hoàng thượng tới? Tú Nguyệt lật chăn ra ngồi dậy, nửa tỉnh nửa mơ trợn mắt nhìn Bảo Yến, Hoàng thượng tới Diên Hi cung làm gì? Còn đến vào giờ này nữa, trước đó cũng không có ai đến Diên Hi cung thông truyền mà? Nàng duỗi tay buộc lại tóc, giữa lúc mơ mơ màng màng nàng hoàn toàn quên mất việc bản thân đã hứa cái gì ở Dưỡng Tâm điện: “Mọi người đều đã ở chỗ Tốn Tần nương nương rồi à?” “Đúng vậy, tiểu thư, lúc Hoàng thượng tới, Lan Quý nhân và Lý Quan nữ tử đang nói chuyện với Tốn Tần, vừa hay đều đồng loạt tiếp giá.” “Hình như Hoàng thượng không vui, trách tiểu thư không đi tiếp giá, ngự tiền thất lễ.” Tú Nguyệt nhướng mày, ba phi tần ở Diên Hi cung hầu hạ hắn còn không hài lòng sao! Từ trước đến nay Hoàng thượng đi ngồi cung nào ở hậu cung hỏi thăm nương nương chính điện, thì thiên điện nên thức thời hiểu được kiêng kỵ, xem có phi tần nào ở thiên điện lại có đạo lý đi tiếp cận chính điện không. Sao đến nàng lại thành ngự tiền thất lễ hả? Được rồi, Tú Nguyệt nghĩ lòng Hoàng thượng sâu như đáy biển. Hắn là Hoàng thượng, hắn nói cái gì thì chính là cái đó. Nàng nhìn trên người mình còn mặc áo ngủ, còn cả khuôn mặt buồn ngủ trong gương, cái dạng này, Hoàng thượng còn truyền triệu nàng làm cái gì, sao có thể đi gặp người chứ. Nàng thở dài một hơi rồi nói: “Bảo Yến, mau thay quần áo trang điểm cho ta đi.” “Không còn kịp rồi tiểu thư!” Vẻ mặt Bảo Yến nôn nóng: “Thường công công nói, Hoàng thượng hạ chỉ là lập tức phải gặp người, không được chậm trễ, nếu không lập tức bắt tiểu thư vào Thận Hình ti xử lý nghiêm khắc!” Tú Nguyệt nghiêng đầu kinh ngạc liếc nhìn nàng ấy một cái, nghiêm trọng như vậy ư? Chẳng lẽ Hoàng thượng có chuyện gì không vừa lòng à? Nếu không sao tối muộn còn tới tìm nàng gây chuyện. Không xong rồi! Nàng đột nhiên nhớ tới, nàng từng nói sẽ đi Dưỡng Tâm điện thỉnh an Hoàng thượng! Tú Nguyệt lập tức tỉnh táo không ít, nàng gói nhiều trân bảo đồ cổ như vậy về Diên Hi cung mà lại quên sạch chuyện đã hứa! Hoàng thượng nhất định là tới tính sổ với nàng. “Mau mau bảo Nhu Hạnh lấy cho ta một chậu nước rửa mặt, còn Mộc Cẩn phủ thêm cho ta cái áo choàng, ngươi lấy cho ta cái gương, ta muốn chải đầu, nhanh lên nhanh lên.” Chải đầu cũng chỉ chải tóc rồi đơn giản búi cao, ngay cả trâm cũng không cài, lau khô mặt, áo ngủ bên trong cũng không kịp thay, nàng phủ thêm một chiếc áo khoác màu xanh nhạt rồi lập tức ra khỏi cửa Tây Thiên điện. Nhưng cuối cùng lúc đến được tẩm điện chính điện của Tốn Tần nương nương thì cũng đã qua nửa nén hương rồi. Tú Nguyệt vội vàng đi đến ngự tiền thỉnh an: “Hoàng thượng cát tường.” Mấy người trong điện nhìn trang dung toàn thân nàng đều lộ ra vẻ mặt khác thường. Lan Quý nhân là người vui vẻ nhất, Tốn Tần và Lý Quan nữ tử đều không nhịn được mà đổ mồ hôi thay nàng. Có lẽ Như Quý nhân còn chưa biết Hoàng thượng tức giận, sao còn mất thể thống như vậy chứ. Hoàng thượng nhìn dáng vẻ của nàng, sắc mặt vốn không vui lại lạnh hơn vài phần: “Hỗn xược! Ngươi đây là mang dáng vẻ gì đến gặp trẫm!” Hắn vừa thấy nàng lập tức giận đùng đùng, hắn ngụy trang là đến Diên Hi cung thăm Tốn Tần, nếu không phải làm trò trước mặt mấy người này, hắn nhất định phải giáo huấn nàng thật tốt chuyện nàng thất hứa với hắn! Trong lòng Tú Nguyệt âm thầm kêu khổ, Hoàng thượng tới gây chuyện với nàng, trước đó không thông truyền, tối muốn bất ngờ đến Diên Hi cung, kéo nàng từ mộng đẹp dậy, đến hơi trễ còn phải vào Thận Hình ti, nàng có thể không phải cái đức hạnh này chắc? “Bẩm Hoàng thượng, tần thiếp nghe nói Hoàng thượng giá lâm Diên Hi cung, nóng lòng kiến giá, lại sợ Hoàng thượng đợi lâu, nên mới đơn giản sửa sang một chút rồi chạy đến.” Ngưng Diễm hờ hững liếc nàng không nói. Tú Nguyệt lại nài nỉ: “Hoàng thượng, tần thiếp vội vội vàng vàng tới kiến giá, thiếu chút nữa chải đầu bị lược cắt đứt tay.” Nói rồi nàng giơ tay của mình lên phía trước cố gắng cho hắn nhìn. Lan Quý nhân tin thật, nàng ta duỗi dài cổ nhìn những vết xước trên tay Tú Nguyệt, căn bản là do lúc chải đầu không cẩn thận rạch qua, ngay cả da cũng chưa bị rách ra, nàng lại kêu thảm ở đây. Hoàng thượng chắc là bị nàng làm phiền, nhìn vết thương trên tay nàng nhíu mày: “Được rồi, bình thân đi.” “Tạ Hoàng thượng.” Tú Nguyệt đứng dậy, nghĩ một chút lại nhìn sắc mặt Hoàng thượng: “Hoàng thượng trách mắng rất đúng, mặc dù tần thiếp nóng lòng gặp Hoàng thượng thì dáng vẻ này cũng thật sự không ổn, không bằng tần thiếp về thiên điện chỉnh trang trước rồi lại qua đây.” Đây là nàng muốn lấy lý do đi trước. Cũng không trách Tú Nguyệt, hiện tại đầu nàng cực kỳ nặng, bị xách từ trong ổ chăn ra ngoài trời giá rét, cả người không tỉnh táo, quả thực là tra tấn cực hình. Hoàng thượng cười lạnh một tiếng: “Dáng vẻ này của người có chỉnh trang lại thì có thể đẹp đến đâu nữa? Trẫm cũng đã thấy cái đức hạnh này của ngươi rồi, bây giờ mới chỉnh lại thì có ích lợi gì!” “Ngồi xuống!” Tú Nguyệt trong lòng âm thầm kêu khổ không thôi, trên mặt miễn cưỡng nở một nụ cười nói: “Tần thiếp tạ thánh ân của Hoàng thượng.” Dứt lời, nàng xoay người lại nhìn một vòng, Lan Quý nhân ở phía dưới Hoàng thượng, Lý Quan nữ tử ở phía dưới Tốn Tần, hiện tại trong đầu nàng một mảng hỗn độn, nhỡ lại nói xằng nói bậy gì nữa nên thật sự không muốn ngồi đằng trước mà lặng lẽ ngồi xuống phía sau tay phải của Lý thị. Để Lý thị chắn bớt một ít. Lan Quý nhân nhìn Tú Nguyệt ngồi vào chỗ đó thì trong lòng mới thoáng thoải mái chút, coi như nàng còn thức thời. Nàng ta không để ý đến Tú Nguyệt nữa, quay lại ân cần nói với Hoàng thượng: “Hoàng thượng, nói đến trang điểm chải chuốt, tần thiếp cũng có một ít tâm đắc, Hoàng thượng nhìn khuôn mặt mềm mại của tần thiếp đây, chính là dùng cánh hoa và sương sớm tỉ mỉ chế thành phấn thoa lên mặt, để sát vào ngửi còn có mùi thơm như ẩn như hiện, hai thứ hỗ trợ lẫn nhau. Còn nữa, Hoàng thượng nhìn hạt phấn trên tay tần thiếp…” Tiếng Lan Quý nhân lải nhải như thôi miên trong điện, Tốn Tần nương nương cũng sẽ ngẫu nhiên nói vài câu, Lý Quan nữ tử cũng lấy can đảm thử mở miệng nói lại. Ngung Diễm ngồi ở phía trên chịu dày vò, người triệu tới trong điện này dường như chẳng khác gì không tới cả, ngay cả một lời tri kỷ cũng không thấy nói. “Tốn Tần.” Hoàng thượng đột nhiên phân phó: “Trẫm thấy Nữu Hỗ Lộc thị trong cung nàng không quá an phận, nếu lời nói việc làm của nàng ấy đã không tốt cho nàng tĩnh dưỡng thì chuyển ra khỏi Diên Hi cung đi! Ý nàng thế nào?” “Cái này…” Tốn Tần cũng không biết như vậy là tốt hay không tốt cho Tú Nguyệt, Diên Hi cung xa xôi hẻo lánh, chuyển ra ngoài dĩ nhiên là tốt, nhưng hiện giờ nàng chỉ là phân vị Quý nhân, không biết sẽ bị chuyển đến thiên điện cung nào, nếu gặp phải chủ vị một cung không dễ đối phó thì lại phải chịu khổ, cộng thêm nếu Tú Nguyệt lấy tội danh không an phận chuyển ra ngoài thì cũng tổn hại đến thanh danh của nàng. Tốn Tần suy nghĩ một phen, lưỡng lự, không khỏi nhìn về phía Tú Nguyệt. “Bẩm Hoàng thượng, Như Quý nhân nàng luôn hầu hạ thần thiếp chăm chỉ, không ầm ĩ ảnh hưởng thần thiếp dưỡng bệnh, thần thiếp ngược lại còn rất thích Như Quý nhân.” “Nhưng là Tây thiên điện Diên Hi cung lạnh lẽo ẩm ướt, từ trước đều không có người ở, lúc trước Nội Vụ phủ làm Như Quý nhân uất ức, bây giờ chuyện chuyển cung này vẫn nên hỏi ý tứ của Như Quý nhân thôi.” Nghe vậy, Lan Quý nhân quả thực càng tức hơn. Chuyện chuyển khỏi Diên Hi cung tốt như vậy, thế mà lại rơi vào đầu của Nữu Hỗ Lộc Tú Nguyệt! Tốn Tần này thật quá bất công! Tốn Tần nói xong thì nhìn Tú Nguyệt. Tú Nguyệt nghe Tốn Tần nương nương nói, đây là nương nương đã giúp chu toàn hết đường tiến đường lui cho nàng rồi. Nàng lập tức đứng dậy trả lời: “Bẩm Hoàng thượng, tần thiếp rất vui lòng ở cùng với Tốn Tần nương nương, tuy Tây thiên điện lạnh lẽo ẩm ướt nhưng không bằng ơn nghĩa dày nặng của nương nương với tần thiếp.” Ở Diên Hi cung, làm gì đi đâu cũng tự do tự tại hơn nhiều, Tốn Tần nương nương dễ sống chung, ngay cả quản thúc cũng ít hơn cung điện khác nhiều, Tú Nguyệt mới không muốn dọn đi đâu. Ngung Diễm tức giận liếc nàng một cái, không lên nổi mặt bàn chính là không lên nổi mặt bàn. Bùn nhão không thể trát tường.