Thanh Bình Nhạc
Chương 16
Khi ở sơn trang , Mặc chưa bao giờ chơi mạt trượt bài tú-lơ-khơ với ta, thực ra trong sơn trang cũng thật nhiều người , tùy tiện trảo mấy người chơi với ta là được.
Hiện tại đi ra sơn trang, ta càng không muốn cùng gia đình họ Đỗ kia chơi , trên lưng ngựa nhõng nhẽo nửa ngày, bất đắc dĩ cảm giác bên tai ong ong , liền phải mặt dày mày dạn đi theo Đỗ Viên kia không rời nửa bước , khiến nàng ta đều muốn chạy , nhưng Mặc cũng không hề để ý chút nào .
Không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là xuất sử ra đòn sát thủ của ta , một bộ xuân hoa thu nguyệt bao thuở liễu, chuyện cũ biết nhiều sẽ mệt mỏi , dường như người trong thiên hạ đều phụ ta , coi như bệnh nguy kịch mad tránh xa , miễn cưỡng lấy tay lau lau , không khóc cũng không cười , cứ như vậy lẳng lặng năm , hai mắt mờ mịt, mục vô tiêu cự.
Hiện tại nếu có ai hỏi ta làm cái gì , ta đều nở nụ cười “ thê mĩ” ( thê lương + xinh đẹp =]~ ) với họ
…
Sau nửa canh giờ…
“Được rồi, Tiếu nhi, chúng ta vào đi thôi.” Mặc bất đắc dĩ thở dài một hơi “Ta cùng ngươi chơi . Bất quá ta không biết chơi , ngươi dạy ta.”
Hắc hắc! Da!
Phi thường sung sướng nhảy lên ôm cổ hắn một cái “Ân!”
Ta cười rất đắc ý , cười xem hồng trần nhân bất lão… Nói chung là ta cười vô cùng đắc ý.
Vốn ta cho rằng lần này ta có thể dễ dàng khi dễ Mặc một chút .
Mà trên thực tế…
Đệ ngũ quyển.
“A, có vẻ ta thắng …” Mặc ngả bài cho ta xem .
“Đối, ngươi thắng thì sao , nhìn cái gì .” Ta trả lời, ngực nho nhỏ vi Mặc vui vẻ liễu một chút . Mặc là của ta, hắn thắng không khác nào ta thắng , không quan hệ nha.
Tuy rằng ta mong muốn người thắng là ta …
Đệ bát ván.
“Ân… Hình như lại thắng …” Mặc lần thứ hai ngả bài.
Ta ôm lấy cái cổ kêu “Đúng vậy, ngươi thắng.”
Đệ cửu ván.
“Ta thắng .”
“Ân .”
Đệ thập ván .
“Thắng !”
“…”
Hanh! Tất cả đều thắng , cũng không có gì !
Ta thoải mái.
Đệ thập ngũ ván …
Mặc nhìn ta nâng mi “Ai nha, tất cả đều là một đôi rồi một đôi , cũng không biết như thế nào .”
Tất cả đều là một đôi sao ? Chớ không phải là…
“Cho ta xem!” Ta nói, chắc không phải a, … ít nhất … Cũng cho ta biết hắn có bài như thế nào , ít ra để ta đối phó
Vì vậy Mặc lại ngả bài cho ta xem
“Ngươi thắng …” Ta trừng mắt, là thế bài trong truyền thuyết a …
Đệ thập bát ván …
“Tiếu nhi, lúc đầu có ba bài, sau đó lấy thêm theo lượt , có đúng hay không, sau đó tiếp tục lấy nữa ?” Mặc cầm mạt trượt hỏi ta
“Đúng vậy.” Ta trả lời.
“Nga, ta đây giang!” Hắn ngả bài , “Giang, đông phong!”
Sờ nữa, “Giang, nam phong!”
Kế tục…”Giang, Tây phong !”
[ Khứ : không hiểu lắm về thế bài mạt trượt. Nên dịch rất bừa =.=” Sr cả nhà ]
…
Tối hậu “Ai nha, cái này vừa lúc được một đôi , ta thắng phải không ?”
Hắn hỏi ta, sau đó cho ta xem, cửu đông .
Ta khóc thét , cửu đông a! ! !
“Ngươi thắng …” Giang thượng hoa trong truyền thuyết a
Thập cửu ván …
“Ta thắng !” Mặc ôm lấy ta , cười đến mê người , ” Tiếu nhi ngươi xem , tất cả đều một dạng , đẹp a .”
…
Đúng a, thuần một màu dài , quá đẹp …
Đệ nhị thập ngũ ván …
…
“Mặc, ta không muốn chơi mạt trượt nữa , chúng ta chơi bài a!”
“Hảo, Tiếu nhi dạy ta .”
“Hảo!”
…
“Một đôi, có hay không chặn ? … Không ai chặn ta sẽ thắng !”
…
“Nga, ngươi phối một đôi a, ta vừa lúc một phối một đôi K… Không ai chặn sao ? thật không , ta đi tiếp .”
…
“Là ta ra bài? Na… Ai? Ta thắng …”
…
Kỳ thực… Ta nghĩ thắng thua thực sự không trọng yếu, chỉ cần vui vẻ là được …
Thế nhưng khi ngươi liên tục xem người khác thắng liên tục , chính là nhất thời cảm thấy rất mất hứng nga .
Ngay từ đầu ngươi nghĩ không phục, nhưng liên tục như thế…
“Mặc, ta không chơi nữa !” Ta ngả bài , sau đó trèo lên người Mặc kêu “Ta đói bụng!”
Tuy rằng ngươi thắng, ta thật cao hứng.
Thế nhưng ngươi luôn luôn thắng ta, ta mất hứng !
Để Mặc chơi tiếp , ta không có đường thắng .
Rơi vào đường cùng, ta dự định kéo nhà Đỗ gia bên kia qua chơi ..
Đỗ Đa Lý? Không được, người này dối trá muốn chết ! Tuy rằng ta muốn thắng , nhưng cũng không cần người khác nhượng ta thắng
Đỗ Phương? … Cũng không hảo, kéo hắn đến chơi mạt chược , đuổi muội muội hắn ở bên ngoài , ta thực sự lo lắng. Mặc chắc sẽ không phản ứng gì , nhưng nhỡ bị ăn đậu hũ thì sao a!
Đỗ Viên… Thôi được rồi , nói cho cùng người này hoàn toàn phù hợp nhất ! ( được rồi, ta nghĩ những lời này là ta tự suy đoán . )
“Đỗ cô nương…” Muốn ta gọi tỷ tỷ ? Đừng mơ , không có cửa đâu! Ngay cả cửa sổ cũng không có ! Kỳ thực ta gọi Đỗ cô nương cũng không có gì thất lễ a, ta là người đã có gia đình , chỉ là chưa kết hôn thôi! Hơn nữa, lão đầu nhà nàng so với Mặc nhà ta thân phận còn kém , nhìn hắn nhu thuận , còn kém quỳ một lễ với Mặc thôi … Những lời này thế nào nghĩ thật lạ ?
“Tuyệt phu nhân, chuyện gì a?” Nghe âm thanh nhuyễn nhuyễn như xà uốn lượn , khiến ta hơi rùng mình .
“Không cần gọi phu nhân khách khí như vậy, ” ta lộ ra hàm răng trắng noãn “Gọi công tử là được .” Nhân gia ta là nam, phu nhân là chỉ nữ nhân . “ Chúng ta đang chơi mạt chược, ba người thiếu một , ngươi có muốn hay không cùng chơi ?”
“Cái này…” Đỗ Viên rụt cổ suy nghĩ một chút , “… Ta đây đã quấy rầy rồi .” Sau đó rạo rực lên xe ngựa, tại vị trí đối diện của ta mà ngồi xuống .
Gỉa vờ cái gì nha , lúc chúng ta tại chơi mạt chược, ngươi căn bản là không cần không có ý tứ mà nhìn ngó lung tung mã xa , có được hay không! Ngươi nghĩ rằng người trong xe đều chết hết hay sao ?
Tuy rằng tức giận muốn chết, nhưng ta phải thừa nhận, vận may ngày hôm nay của ta xui xẻo muốn chết .
Mười lăm ván mạt trượt, Vấn Hiên cùng Võ Tắc hồ thắng bốn ván , ta một lần , còn lại 11 ván tự nhiên là Đỗ Viên thắng . Tiểu nha đầu rất đắc ý !
Ta nghiến răng nghiến lợi, quên đi, không cần tính toán. Tục ngữ nói thật là tốt
“Tình trường đắc ý sòng bạc thất ý, tình trường thất ý sòng bạc đắc ý”
[ Đen bạc đỏ tình , đỏ bạc đen tình ] . Mặc là của ta rồi , ta cũng không có gì không thỏa mái .
Khả…
Phiền muộn a!
“Mặc!” Ta xốc lên mành mã xa , đối Mặc kêu “Ngươi tới giúp ta, ta mệt mỏi.” Ta cười điềm điềm
“Hảo.” Lần này không từ chối, phi thường thẳng thắn phi lên xe ngựa , đặt ta trong lòng hắn , mặc cho người khác nhìn . Thực tế thì trên người có ngọc, không sợ nóng . Mặc có võ công, có thể điều tiết cơ thể , cũng không sợ a.
Khi Mặc lên xe ngựa , đối diện với nha đầu kia mặt đang hồng hồng, hồng như chảy máu não vậy , nhìn đông nhìn tay , lúc nãy đánh bài ra bộ “Phát tài” ! Hiện tại lại mềm nhũn kêu “ Đông ~~ Phong .”
Ngươi kêu cho ai nghe ni!
Ta bĩu môi, xoay người ôm Mặc.
Trên người Mặc có mùi hương rất thơm , thanh lệ , u nhã hệt như con người hắn.
Trên người phụ hoàng cũng có hương thơm thật nồng hậu, làm cho người khác bất tri bất giác muốn dựa vào .
Trong rừng cây ba ngày , nghe Mặc nói sáng sớm chúng ta sẽ đến một thị trấn nhỏ . Đại khái phương hướng bất đồng, hoặc cái cái gì khác, nhớ Mặc ôm ta bay qua rừng cây thì cũng không đến ba ngày đâu .
Càng tiếp cận nơi nào nhiều người , ta lại càng có chút bất an.
Rõ ràng dùng tơ lụa che đi chiếc chuông nhỏ buộc ở chân, chắc chắn không có kẻ nào chú ý .
Ta không phải kẻ đi trộm nhưng vẫn chột dạ nha
Truyện khác cùng thể loại
36 chương
30 chương
119 chương
35 chương
76 chương
18 chương
41 chương
3 chương
7 chương