Thanh Bình Kết Lục
Chương 11
Trong phòng im lặng đến nghẹt thở, cử động của ba người dường như trong nháy mắt cùng ngừng lại. Thật lâu sau, Yên Kì thở ra, cười: “Hai vị thật bình tĩnh, ta còn tưởng ít nhất Thanh Bình công tử phải nhảy dựng lên giết ta diệt khẩu chứ.”
Lý An Sở đột nhiên cười nói: “Kì thiếu gia khuya thế này tới đây nào phải muốn dùng tài ăn nói của mình để bị người khác giết đâu, có ý gì thì cứ nói thẳng ra cho nhanh đi nhỉ?”
Yên Kì nhìn xoáy vào Lý An Sở, trong ánh mắt lay động một tia cảm xúc phức tạp. Ý cười ngừng trên mặt, hắn lạnh lùng nói: “Đúng, ta đích thật là có chuyện muốn nói.”
“Xin cứ nói.” Lý An Sở vẫn rất tao nhã.
“Mời hai vị lập tức rời khỏi đây, trở lại với thế giới của mình.”
Vệ Tiểu Điển nhíu nhíu mày: “Vì cái gì? Nếu chỉ vì muốn ngăn chúng ta gây bất lợi cho Kỉ Nhân Thích, ngươi có thể trực tiếp đi tố giác, còn nếu không vì Kỉ Nhân Thích, chúng ta ở đây có gì ngăn trở ngươi sao?”
Yên Kì nhướng mắt, nghiêng nghiêng nhìn Vệ Tiểu Điển, vẻ xinh đẹp tràn ngập, hé miệng cười: “Nhớ lại lần đầu tiên thấy ngươi, thật đúng là khiếp hãi. Bởi vốn cứ tưởng Thanh Bình công tử là người đáng sợ thế nào, ai ngờ lại chỉ là người bình thường đáng yêu mà thôi. Ngươi rốt cuộc làm sao lại có thể khiến Kết Lục công tử say mê đến thần hồn điên đảo thế nhỉ?”
Vệ Tiểu Điển trên mặt đã cực giận, lại có chút hoảng sợ vì kẻ kia cư nhiên lại biết bí mật của hai người, có lẽ sẽ ra tay ngay, Lý An Sở bèn đưa tay ngăn lại, vẻ mặt nghiêm nghị nói với Yên Kì: “Tiểu Điển nhà ta không giống như ngươi nói, tình cảm của chúng ta ngươi cũng không thể hiểu, xin thiếu gia không cần hao tâm tổn trí làm gì.”
Yên Kì giương mắt lẳng lặng nhìn một lát, cười khổ nói: “Đúng, kẻ chỉ biết làm nam sủng của người khác như ta, từ nhỏ đã là đồ chơi của kẻ quyền quý, chuyện yêu đương của quý công tử các người đích xác không phải chuyện ta có thể bình luận.”
Lý An Sở vốn trời sinh tính cách thân thiện cùng trí tuệ thông suốt, với người ngoài chỉ cần nhìn cũng phân biệt được ba bảy loại, cũng tuyệt đối không khinh thường bất kì ai, nhưng do Yên Kì khiêu khích Vệ Tiểu Điển, nhất thời tức giận, lúc này kiềm chế mới thấy trong lời mình vừa nói có chút gây tổn thương cho người khác, lập tức thành tâm giải thích: “Thực xin lỗi, ta không có ý đó, xin ngươi đừng để bụng.”
Yên Kì không biết nhớ tới cái gì, đôi mắt đột nhiên đỏ hoe, đứng lên nói: “Ta cũng không muốn nhiều lời với hai vị, xin hãy rời đảo Vô Nhai, tốt nhất mai hãy đi đi. Các người đã có gan trà trộn vào đây, lúc đi hẳn cũng không vấn đề gì, có gì khó khăn, ta có thể sắp xếp.”
Vệ Tiểu Điển nhăn đôi mày lông vũ, nói: “Nếu chúng ta không muốn đi?”
Yên Kì tựa hồ có chút thấp thỏm, không kiên nhẫn nói: “Kì thật, các người có đi hay không cũng có quan hệ gì tới ta cơ chứ? Ta bất quá chỉ chuyển lời thay một người thôi. Nói đến vậy các người còn muốn ở đây làm gì? Ám sát Kỉ Nhân Thích? Không phải cách làm của các người, thu thập tin tức chăng? Hay là muốn có bản thiết kế chiến thuyền kiểu mới? Nếu thế ta có thể giúp các người một tay. Tóm lại hãy lập tức đi khỏi đây, càng nhanh càng tốt.”
Vệ Tiểu Điển còn muốn hỏi gì, Lý An Sở bấm tay hắn một cái, cười nói:” Làm phiền Kì thiếu gia, cho chúng tôi suy nghĩ đã nhé?”
Yên Kì quét ánh mắt sâu vào Lý An Sở, lạnh lùng nói: “Không có gì phải nghĩ, các người tốt nhất nhân lúc Kỉ Nhân Thích còn chưa chú ý thì đi đi, chờ khi hắn thấy các người, muốn đi cũng không dễ đâu. Ta nói hết nhẽ rồi, hai vị tự giải quyết cho tốt.” Dứt lời khoác vội áo choàng, mở cửa đi ra ngoài, nhanh chóng biến vào đêm tối.
Lý An Sở đóng kĩ cửa phòng, chợt cảm thấy Vệ Tiểu Điển từ phía sau ôm lấy thắt lưng mình,bất an nói: “Hắn vừa rồi nhắc nhở thẳng ngươi, ngươi trước kia căn bản không biết Kỉ Nhân Thích, vì cái gì hắn thấy ngươi thì sẽ không đi được? Sở ca ca, ta cảm thấy rất lo, có lẽ nên rời đi…”
Lý An Sở nắm lấy bàn tay hắn, ôn nhu nói: “Kỉ Nhân Thích chuẩn bị chiến đấu thế nào chúng ta đại khái đã biết rõ, chỉ cần chờ lấy được sơ đồ thiết kế, chờ thêm bọn Lịch Nguyên trở về nữa, nhé?”
Vệ Tiểu Điển trong lòng cảm giác khác thường không rõ nguyên do vẫn rất nhiều, nhưng để Lý An Sở không lo đành miễn cưỡng kiềm chế, mỉm cười ngẩng đầu đón nụ hôn của hắn.
Ngày tiếp theo hai người vẫn lặng lẽ đi làm, qua ba ngày nữa, vẫn rất bình thường, không phát sinh điều gì, cũng không có cơ hội tiếp cận Kỉ Nhân Thích. Yên Kì vẫn đến xưởng đóng tàu chơi, nhưng cũng không thèm liếc mắt tới hai người, coi như không biết bọn họ, cũng không nói gì đến chuyện rời đảo. Lý An Sở thông qua mối giao tình không nhỏ với đám thợ, lần lượt thấy một ít trong sơ đồ thiết kế, âm thầm nhớ kĩ, qua ba ngày đã góp nhặt được phân nửa.
Ngày hôm đó vào giờ nghỉ, hai người giả bộ đi hóng gió mà hướng về rừng cây phía Nam, tìm gốc cây mà Kỉ Nhân Sắc đêm đó thầm khóc, cẩn thận xem xét hồi lâu, cũng không thấy gì đặc biệt. Vệ Tiểu Điển thở dài nói: “Có lẽ cô ta tùy tiện dựa vào cây này thôi, thật sự nhìn không ra cái cây này có gì cả, chỉ là cằn cỗi hơn, không kết nổi trái.”
Lý An Sở chăm chú nhìn, nói: “Đích xác là không kết trái…” Đang nói đột nhiên ngừng lại, ánh mắt ngưng tại một điểm trên cao. Bám lấy thân cây nhảy lên nhìn kĩ, suy nghĩ một chút thì nhảy xuống.
“Có cái gì?” Vệ Tiểu Điển hỏi.
“Chỗ đó khắc một chữ, khắc rất nhỏ…” Lý An Sở nhíu mày suy tư.
“Chữ gì?”
“Địch.”
“Địch?”
“Địch là Kỉ Nhân Địch chăng.”
“Chẳng lẽ Kỉ Nhân Sắc cùng Kỉ Nhân Địch quan hệ không tồi, vì hoài niệm mà tìm một thân cây gần nơi hắn chết khắc tên ư?”
Lý An Sở chậm rãi gật đầu nói: “Có lẽ… Có lẽ không phải…”
Vệ Tiểu Điển nhìn sắc trời nói: “Bắt đầu giờ làm việc rồi, mau về xưởng đi, bị phát hiện thì không hay đâu.”
Lý An Sở “Ừ” một tiếng, thôi nghĩ ngợi mà quay đầu bỏ đi, cùng Tiểu Điển trở lại xưởng, tiếp tục sơn thuyền.
Buổi chiều càng ngày càng nắng, nhóm đồng bạn làm chung thương hai huynh đệ bộ dạng không khỏe mạnh gì, thường cố ý để bọn họ sơn ở dưới bóng tàu. Tuy là nơi râm mát, nhưng nhiệt độ trên đảo vẫn rất nóng. Lý An Sở dùng tay áo giúp Tiểu Điển lau mồ hôi, tự mình cũng vươn người lau mặt, tùy tiện nhìn chung quanh.
Khi ánh mắt vô tình dừng lại một chỗ nọ, Lý An Sở luôn như núi băng không biết biến sắc là gì thế mà trong nháy mắt khiếp sợ đến nhúc nhích không nổi. Vệ Tiểu Điển hướng nhìn theo, không thấy có gì, lo lắng kéo tay áo Lý An Sở hỏi: “Sao thế?”
Lý An Sở trên mặt thoáng giận, nhắm mắt rồi lại mở mắt, thấp giọng nói: “Tiểu Điển, ngươi ở đây chờ, ta đi xử lí chút chuyện, buổi tối sẽ giải thích cho ngươi nhé?”
Vệ Tiểu Điển tuy đầy một bụng thắc mắc, nhưng vì tin Lý An Sở, không hỏi nhiều, ngoan ngoãn gật đầu.
Lý An Sở qua báo cáo với đốc công xin đi vệ sinh, nhảy xuống thuyền, chạy tới một cái thuyền khác cách đó hai mươi trượng, túm lấy một thợ mộc, xoay vai hắn, rất nhanh kéo hắn tới chỗ không người, nhìn trái nhìn phải, hạ chất giọng phẫn nộ cố nén xuống:” Ngươi ở đây làm gì?”
Người nọ cừơi khẽ: “Kì lạ, ngươi có thể tới thì sao ta lại không thể?”
Lý An Sở vô lực bóp trán nói: “Làm ơn hãy nhớ thân phận của mình đi chứ hả? Nơi này có thể để người làm loạn sao? Vạn nhất có gì bất trắc, xin hỏi ai gánh nổi trách nhiệm đây, hử Thái tử điện hạ của ta!!”
“Chuyện này là do ngươi, nếu ngươi ngoan ngoãn quay về, ta cũng không cần tới đây một chuyến thế này. Ai bảo ngươi không chịu bỏ tên tiểu tử kia? Đúng rồi, cục cưng nhà ngươi đâu, sao không ở cạnh ngươi?” Lý An Khang khẩu khí vẫn như cũ.
Lý An Sở bất lực, cũng không thèm nói nhiều: “Mau, lập tức đi cho ta, muốn hay không cũng phải đi!”
“Hừ,” Lý An Khang quay ngoắt, nói: “Ngươi cũng có chịu nghe ta đâu, vì cái gì ta phải nghe ngươi?”
Lý An Sở nghe vậy trợn mắt, tay đang nắm lấy hai vai hắn càng lúc càng mạnh, chậm chạp nói: “Chẳng lẽ Yên Kì…”
“Kì Kì nói ngươi ngoan cố lắm, trong lòng chỉ biết nghĩ đến cục cưng nhà mình, căn bản không thèm để ý người khác, bảo ta có ép chết ngươi cũng không thay đổi được… Thật là, thế mà cũng có gan quản chuyện ta tới đây cơ đấy…”
“Yên Kì là người của ngươi?”
“Đúng… Hắn từ lúc nhỏ đã được ta mang về nuôi. Ba năm trước ta khi đi tuần phía Nam đã có ý tiêu diệt Thanh Âu bang trong đầu, nên đã nghĩ cách đưa hắn lên đảo này.”
Lý An Sở đột nhiên buông tay, vẻ lạnh lùng nhìn hắn, giọng tựa như rít qua kẽ răng: “Ngươi cư nhiên nhẫn tâm đem kẻ ngươi nuôi nấng bên người nhiều năm vậy đưa đến nơi ma quỷ này… Lý An Khang… Ta thật đến giờ mới hiểu được ngươi…” Dứt lời quay đầu mà đi, để lại người phía sau đứng một mình cùng vẻ mặt đông cứng.
Mang theo cảm xúc lộn xộn cố nén, Lý An Sở vừa quay về nơi làm việc, liền phát hiện chuyện bất thường, Vệ Tiểu Điển không thấy bóng dáng đâu, vội hỏi người bên cạnh: “Đệ đệ ta đâu?”
“Vừa rồi Giao thiếu gia qua đây một chuyến, hình như đưa hắn theo rồi.”
Lý An Sở tim đập mạnh, cái gì cũng bất chấp, nhảy ngay xuống thuyền hướng về chỗ Kỉ Nhân Giao ở, lao cả vào vợ chồng Lịch Nguyên mới từ biển về, nhưng lại không nhận ra, chỉ lách người vụt qua. Lịch Nguyên hiếm khi thấy hắn căng thằng vậy, trong lòng biết không ổn, vội đi theo. Ba người một trước hai sau chạy hơn nửa đảo, gần tới noiư Kỉ Nhân Giao ở, thì một thiếu niên mặt hoa da tuyết ngăn lại.
“Ngươi cứ như vậy xông vào là vô dụng.” Yên Kì lạnh lùng nói, “Ngươi thậm chí còn không biết có chuyện gì xảy ra mà?”
“Vậy xin ngươi nói cho ta biết có chuyện gì? Nếu không hãy tránh ra.” Lý An Sở bình tĩnh nói.
“Kỉ Nhân Thích chuẩn bị tập kích đảo Kim Môn sau ba ngày nữa, hôm nay đột nhiên muốn tìm một đứa con trai khỏe mạnh hoạt bát để đem ra tế cờ trước khi xuất binh. Không may cục cưng nhà ngươi bộ dạng xinh đẹp, đã tạo ấn tượng mạnh cho Kỉ Nhân Giao, cho nên liền bị nhớ tới.” Yên Kì không lằng nhằng, trực tiếp nói rõ mọi chuyện.
Lý An Sở im lặng một lát, lách qua Yên Kì, tiếp tục đi.
“Ngươi tìm Kỉ Nhân Giao là vô ích thôi, đây là ý Kỉ Nhân Thích, Kỉ Nhân Giao cũng không thay đổi được. Cho dù hắn hôm nay không chọn cục cưng nhà ngươi, thì cuối cùng vẫn phải có một đứa con trai bị dâng lên.” Yên Kì ở phía sau bình tĩnh nói: “Hơn nữa, cho dù ngươi chịu đổi mạng, hắn có chịu không?”
Lịch Nguyên cũng vượt lên trước, nắm lấy tay áo Lý An Sở, vội nói: “An Sở, ngươi bình tĩnh, đánh bừa không được đâu, còn thời gian, chúng ta có thể nghĩ cách khác.”
Lúc này một giọng nói lành lạnh vang lên: “Ngươi lúc nào cũng thế, một khi gặp chuyện liên quan đến hắn liền rối loạn ngay. Kết Lục công tử mang danh mưu trí, chẳng lẽ đến đây là hết?” Lý An Khang từ từ hiện ra, ngữ điệu bình thản, biểu tình lại tỏ vẻ thất vọng khó nén.
Vừa thấy hắn đến, Yên Kì cúi đầu, lui về sau mấy bước, không nói thêm gì.
Lịch Nguyên vốn có chút giật mình khi thấy người lạ, Lỗ Na không nói gì từ nãy nay tiến lên nắm cánh tay Lý An Sở nói: “Được rồi, nơi này không phải chỗ để bàn bạc, về phòng nói tiếp thôi.”
Lý An Sở hít sâu, gật đầu.
***
Hề nhố *cười cầu tài*, lâu lắm mới chò chiện cùng các bạn, *cười tiếp*, từ ch9 đến nay các bạn chắc chờ mình dài cổ rồi hen? *cười tiếp nữa* Các bạn thông cảm, từ ch9 trở lên là đồ dự trữ cả ấy:”D, thêm nữa là sau một thời gian thất nghiệp mình đã lại đi làm, tối về chỉ onl đc một chút rồi đi ngủ nên cũng ko edit thêm đc j *vuốt mồ hôi* bữa nay sợ bị ném dép tẩy chay nên cun cút edit đc khoảng nửa ch10, hy vọng các bạn đủ lót dạ, mai mình xin post nốt *chu mỏ* muaaaaaaaa~~~
Quên, lạnh quá điiiiiiiiiiii… Có khi chui vào chăn chứ hêm edit nổi mất*khóc lóc*
Truyện khác cùng thể loại
29 chương
12 chương
248 chương
159 chương
77 chương