"Tôi là mẹ của Huyền Tranh." Lưu Kiều nhấc khóe môi tô son đỏ của mình, tầm mắt dời đến Giang Huyền Tranh vẫn còn đứng lặng ở bên cạnh Bạch Sanh: "Huyền Tranh, con không nhận ra mẹ sao?" Giang Huyền Tranh trầm mặc rất lâu, nói: "Bà về đây làm gì?" "A Tranh!" Bạch Sanh quát khẽ một tiếng: "Em sao có thể ăn nói với mẹ mình như vậy?" Giang Huyền Tranh không nói gì, thả người ngồi xuống ghế, rõ ràng là rất bất mãn với sự xuất hiện của Lưu Kiều. Bạch Sanh ái ngại nói: "Xấu hổ quá, A Tranh còn nhỏ không hiểu chuyện xin đừng trách em ấy." "Làm sao trách được, là tôi đã bỏ rơi nó mà." Lưu Kiều vừa nói vừa đưa tay lau nước mắt vốn không hề tồn tại: "Huyền Tranh sẽ không thể biết cuộc sống của tôi khổ sở thế nào đâu, tôi dù sao cũng mong con bé có thể hạnh phúc." "Ách, bác đừng xúc động." Bạch Sanh đảo mắt nhìn ra phía sau Lưu Kiều, vội vàng đổi câu chuyện: "Kia là..." "À, là chồng của tôi Lâm Khắc, con trai Lâm Bân và con gái Lâm Hoan." Sau lưng Lưu Kiều là một người đàn ông trung niên vạm vỡ, nhìn thoáng qua có thể nhận ra được ông ta là người châu Á, nhưng cách ăn mặc lại theo lối Tây phương. Bên cạnh là một nam một nữ, hai người này đều là beta, dung mạo không tính là sắc nét xinh đẹp nhưng cũng ưa nhìn, chỉ có điều nhìn vào không tin được hai người này là em của Giang Huyền Tranh. Chỉ trách Giang Huyền Tranh quá xinh đẹp, dù là ai đứng cạnh cũng cảm thấy phi thường khập khiễng. Lâm Hoan có vẻ mất kiên nhẫn: "Chị tính để chúng tôi đứng ngoài này đến khi nào nữa vậy? Khách đến nhà lại không cho vào, thật bất lịch sự!" Bạch Sanh giật mình, vội vàng né sang một bên mà nói: "Mời mọi người vào nhà." Đột nhiên Giang Huyền Tranh đẩy mạnh ghế ra, lãnh liệt phóng mắt về phía Lâm gia: "Ai cũng không được bước vào!" "Huyền Tranh..." "Năm đó bà bỏ đi không một lời từ biệt, giờ còn có thể mặt dày mà quay về đây hay sao?" Giang Huyền Tranh lưu loát chỉ tay vào Lâm Khắc và hai đứa con của ông ta: "Bà còn dám dẫn cả tình nhân và hai đứa nó về đây? Muốn gì đây hả? Có phải lại cờ bạc thua sạch tiền hay không?" "Mẹ không phải người như vậy đâu, mẹ chỉ muốn về thăm con thôi." "Về thăm? Bà có thiện ý vậy sao?" "A Tranh, đừng như vậy." Bạch Sanh nhỏ giọng nói: "Dù gì cũng là mẹ của em, mấy lời bất hiếu này không thể nói ra được." "Chị đừng để bà ta lừa gạt!!" "A Tranh, dù là lừa gạt cũng là mẹ em, là bà bà của con chúng ta, em không nể mặt chị thì cũng nể mặt con chứ." "Sanh..." "Được rồi." Bạch Sanh hít một hơi thật sâu, nói: "Là chị mời họ vào nhà, đừng làm khó họ được không?" Giang Huyền Tranh muốn nói lại nói không được, bực bội ngồi xuống ghế, rõ ràng không hài lòng với việc làm này của Bạch Sanh. Thấy Giang Huyền Tranh chịu thỏa hiệp, bốn người nhà Lâm gia cũng nhanh chóng vào nhà, không đợi mời đã lưu loát kéo ghế ngồi xuống như nhà của mình. "Mọi người hôm nay đến để thăm A Tranh sao?" "Phải." Lưu Kiều giả lả cười nói: "Nghe tin Huyền Tranh có con nên mẹ tức tốc từ Nga bay về xem mặt cháu nội, sau là thăm hai vợ chồng con." Bạch Sanh hiền lành nói: "Đáng tiếc là cháu nội chưa ra đời." "Không sao, mẹ định sẽ ở lại đến khi con sinh con luôn." Nghe xong, Giang Huyền Tranh nhướn mày bất mãn: "Ai cho bà ở lại đây?" "Tranh!" Bạch Sanh gắt gỏng: "Em đừng nói gì hết, ngồi yên nghe là được rồi!" Giang Huyền Tranh tức giận lại không có chỗ trút, một mạch đá ghế đi thẳng vào nhà bếp tìm chút nước uống cho hạ hỏa. Bạch Sanh chán nản nhìn theo, sau mới đối Lưu Kiều xấu hổ giải thích: "Em ấy có hơi kích động, một lát con sẽ khuyên nhủ em ấy sau." "Không sao đâu." Lưu Kiều đằng hắng, sau đó nói tiếp: "Mẹ tính sẽ ở lại đây một thời gian, ý con thế nào?" Bạch Sanh bất đắc dĩ nói: "Mẹ cũng thấy rồi, nhà của chúng con thật sự không lớn, cũng chỉ có một phòng ngủ còn trống, con sợ mọi người không thoải mái." Năm ngoái Giang Huyền Tranh đã cho xây thêm một phòng nữa để cho khách đến nhà ở qua đêm dùng, phòng kia thì dành cho con của các nàng, nên hiện tại phòng trống chỉ còn một cái. "Không sao, không sao, bốn người ngủ chung một phòng cũng được!" Lúc này Lâm Hoan bên cạnh léo nhéo kêu lên: "Con muốn có phòng riêng!!" "Im miệng!" Lưu Kiều liếc nàng một cái, rồi quay sang Bạch Sanh cười: "Cứ mặc kệ nó đi, giờ con dẫn mẹ lên phòng được chứ?" "Vâng." Bạch Sanh chậm chạp đứng dậy, không quên liếc vào trong bếp, dường như Giang Huyền Tranh vẫn còn tức giận, có gì nàng sẽ khuyên nhủ nàng ấy sau vậy. Một đường dẫn bốn người nhà Lâm gia lên lầu, Bạch Sanh loay hoay tra chìa vào ổ khóa phòng trống cạnh phòng ngủ của con. Đương mở cửa lại nghe thấy Lâm Hoan bên cạnh chỉ tay vào phòng bên cạnh, bất mãn lên tiếng. "Ở đây vẫn còn một phòng mà." "Phòng đó là của con gái chị, em không thể vào ở được." "Dù sao con của chị dâu chưa ra đời mà." Lâm Hoan đoạt chùm chìa khóa trong tay Bạch Sanh, tra thử mấy chìa vào ổ cuối cùng cũng tìm ra được chìa khóa phòng này, lưu loát xoay chìa đẩy cửa đi vào. "Khoan đã, không được!!" Nhưng Lâm Hoan nhanh hơn một bước, thẳng tay ném chìa khóa vào người Bạch Sanh, đem cửa đóng sầm lại, tất nhiên không quên tháo chìa của phòng ngủ ra. "Con dâu, con cứ cho nó ở phòng đó đi, nhé?" Bạch Sanh mím chặt môi, hai mắt gắt gao dán vào cửa phòng ngủ, lý gì mà cô ta lại có thể chiếm phòng ngủ của con nàng chứ, lại không thể bất lịch sự đến mức đuổi cô ta ra ngoài. "Tùy mọi người." Dúi chìa khóa vào tay của Lưu Kiều, Bạch Sanh không quên nhắc nhở: "Mọi người ra khỏi phòng nhớ tắt điện khóa nước, cũng phải nhớ dọn dẹp phòng mỗi ngày nhé." "Được rồi, con dâu cứ làm việc của mình đi." Dứt lời Lưu Kiều liền lôi chồng và con trai của mình vào phòng, đem cửa đóng sầm lại. Không hiểu sao Bạch Sanh cảm thấy lo lo, dường như để bốn người này vào nhà là quyết định sai lầm nhất của nàng. ... Tối đến một nhà bốn người Lâm gia dắt nhau ra ngoài ăn tối, trong nhà chỉ còn Bạch Sanh và Giang Huyền Tranh. Lúc này các nàng đang ở trong phòng ngủ của hai người, Bạch Sanh thì ngồi lướt weibo, còn Giang Huyền Tranh thì đang đi tắm, hiện tại chỉ có tiếng nước chảy xối xả truyền ra từ phòng tắm. Trộm nhìn về phía phòng tắm mấy lần, Bạch Sanh mím môi suy nghĩ, quyết định đem điện thoại đặt xuống bàn, chậm chạp nhấc chân bước xuống giường. Phòng tắm cách vị trí đặt giường ngủ không quá mười bước chân, Bạch Sanh rất nhanh đã mò tới cửa, thần không biết quỷ không hay đem cửa đẩy ra rồi lách người đi vào. Giang Huyền Tranh vẫn chưa biết Bạch Sanh đi vào, cả người đứng dưới vòi hoa sen, mái tóc ướt ôm trọn lấy gương mặt thanh tú, từng giọt nước men theo đường cong cơ thể chảy xuống. Sàn nhà lấp loáng ánh sáng từ ánh đèn phòng tắm hắt xuống, thoang thoảng mùi sữa tắm thơm mát, là loại mà Giang Huyền Tranh thích dùng nhất. Bạch Sanh cười trộm, một phát nhào đến ôm lấy Giang Huyền Tranh, tiểu phúc năm tháng của nàng va vào tấm lưng trơn bóng xinh đẹp kia. Giang Huyền Tranh giật nảy người, vội vàng vén tóc dài của mình qua một bên, tiện thể tắt vòi nước, đưa mắt nhìn con bạch tuột vẫn đang cố sức bám trên người mình. "Sanh nhi, làm sao lại vào đây?" "Muốn ôm ôm." Bạch Sanh ngẩng đầu lên, tủm tỉm cười: "Lâu rồi chúng ta chưa tắm chung với nhau, thật nhớ~" Giang Huyền Tranh đưa tay nhéo nhéo hai bên gò má của nàng: "Có âm mưu gì thì nói ra đi, đừng có giả vờ đáng yêu trước mặt em." "Nya, có đâu." Bạch Sanh chân thành khẩn thiết mà nói: "Muốn cùng em tắm thật mà." "Được rồi." Giang Huyền Tranh không thua trước ai chỉ thua mỗi Bạch Sanh, dịu dàng giúp nàng cởi bỏ bộ váy ướt sũng trên người, tiện tay ném thẳng vào rổ quần áo bẩn. Bạch Sanh thích những lúc như thế này, nàng chìm đắm trong vòng tay ấm áp của Giang Huyền Tranh, hưởng thụ những cử chỉ dịu dàng và hạnh động ngọt ngào từ đối phương mang lại. Chẳng rõ từ lúc nào, nàng thích những khoảnh khắc riêng tư này đến thế, chỉ muốn cùng Giang Huyền Tranh dán ở một chỗ, không bao giờ phân ly. Điều chỉnh nhiệt độ nước thích hợp, Bạch Sanh không thích tắm nước nóng, và tất nhiên cũng không muốn đằm mình trong nước lạnh, rất khó để thỏa mãn cái sở thích kỳ lạ của nàng ấy. Hai người đứng dưới vòi hoa sen, nước chảy hối hả trượt dài trên cơ thể. Nhưng có vẻ Giang Huyền Tranh không có ý định tắm rửa đơn thuần, bàn tay hư hỏng ve vuốt từng tấc da thịt nhẵn nhụi, chạm đến đỉnh nhũ phong sớm kiêu ngạo ngẩng cao đầu. Thời gian này Bạch Sanh cực kỳ mẫn cảm, đối với hành động này của Giang Huyền Tranh bên dưới đã bắt đầu ướt đẫm, nàng thích nhiều đụng chạm hơn thế nữa, mãnh liệt hơn thế nữa. Tiên sinh nói qua, omega phẩm cấp càng cao thì yêu cầu tình dục càng nhiều, nếu không muốn nói là vô cùng dâm đãng, nhất là trong thai kỳ. Phẩm cấp cao hiếm có khiến cho tin tức tố cũng ngọt chết người, Giang Huyền Tranh không thể chịu đựng lâu hơn nữa, một phát kéo Bạch Sanh dựa vào tường làm vài động tác nâng cao thắt lưng lên. "Ưm, Tranh, đau chị..." "Em sẽ nhẹ nhàng mà." Giang Huyền Tranh thì thầm vào tai Bạch Sanh, không qua công tác tiền hí đã xông vào, tuy vậy bên dưới vẫn đủ ẩm ướt để nàng di chuyển. "A~" Bạch Sanh thét lên một tiếng cao vút, sâu trong cơ thể được lấp đầy, chạm đến nơi yếu đuối nhất của nàng ra sức dày vò. Nước chảy xối xả lên trên cơ thể, làn khói mờ lơ lửng bay, phòng tắm nóng đến độ sắp biến thành một phòng xông hơi thật sự. Tiếng rên rỉ vụn vặt phát ra, càng lúc càng ngọt ngào, tin tức tố omega tràn khắp phòng, không rượu cũng say. Từng hơi thở bị mạnh mẽ tước đoạt, ngọt ngào trìu mến ôm ấp. Bạch Sanh thở dốc từng đợt, há môi run rẩy nói: "Tranh, a, chị xin lỗi...!ưm...!nhưng mà em hãy để họ ở nhà chúng ta...ân...!ha...!nhé?" Giang Huyền Tranh không trả lời, nghiêng đầu ngậm lấy vành tai của Bạch Sanh, hỏi ngược lại: "Người cũng đã cho vào nhà, chị còn hỏi em làm gì?" "Ưm, chị muốn biết ý em..." "Em không thích họ." Giang Huyền Tranh thở hắt ra một hơi: "Nhưng em sẽ theo chị." Bạch Sanh hạnh phúc mỉm cười, đưa tay vòng qua cổ của Giang Huyền Tranh: "Hảo A Tranh, cảm ơn em." Giang Huyền Tranh cúi xuống ngậm lấy cánh hoa đào mềm mại kia, một phen mãnh liệt hút duẫn, hôn đến Bạch Sanh cảm thấy như trời đất xoay chuyển. Bên dưới vẫn mãnh liệt trừu sáp, tưởng chừng muốn đem nàng lãm tiến vào lòng, vĩnh viễn cũng không cách xa.