Chiều hôm đó Tăng Nam đặc biệt tìm đến tìm Lan Linh, cả hai tuy không còn liên lạc thường xuyên, nhưng thấy tin nhắn của đối phương trên Wechat đều sẽ nhanh chóng trả lời. Phát hiện Lan Linh đã có thai, Tăng Nam vui cười nói: "Thật không ngờ tiểu cô nương năm đó cao giọng nói không kết hôn giờ lại là người có thai trước nhất." Lan Linh xấu hổ cười, khoáy khoáy ly sữa tươi của mình: "Biết làm sao được, tình yêu đến thì đón nhận, con cái đến là duyên phận, mình càng không thể bỏ lỡ được." "Thời gian qua nhanh thật, chúng ta đều đã 25 tuổi rồi." Tăng Nam thở dài một tiếng: "Còn nhớ bảy năm trước, cùng nhau ở dưới một mái trường cấp ba, hứa hẹn với nhau thành công sẽ đến chúc mừng, đến giờ mỗi người mỗi nơi..." "Cậu nhắc mới nhớ." Lan Linh trầm lặng: "Năm đó khi nghe tin Bạch Sanh từ bỏ học đại học, cả mình và cậu đều ra sức khuyên ngăn, kết quả ngăn không được cậu ấy..." "A Sanh luôn như vậy, ngang bướng nhưng tính tình rất tốt, chúng ta đều không cách nào quên được năm đó có ba người cùng đi dưới một tán cây, vui vẻ nói về chuyện tương lai." "Lại nói cậu, là alpha lại hay tách ra đi chơi cùng với bọn mình." Lan Linh bật cười một tiếng: "Khiến cậu ba năm cấp ba đều bị trêu chọc về tính hướng, nghĩ đến lúc đó vẫn nhịn không được mà bật cười." "Phải, chúng ta một nhóm ba người, không thể nào tách rời được." Tăng Nam trầm mặc một chốc, nói: "Mình nghe nói A Sanh đang làm quản lý cho tiểu minh tinh 97 điểm, giờ không biết cậu ấy sống ở đâu nữa? Không biết cuộc sống có thoải mái không?" "Cậu yên tâm, giờ đây A Sanh sống rất thoải mái, còn đặc biệt hạnh phúc nữa." "Nếu vậy..." Tăng Nam chần chừ: "Mình muốn đi thăm cậu ấy." Động tác tay của Lan Linh khựng lại, dở khóc dở cười: "Có thể cậu không nên đi đâu." Ở nhà Bạch Sanh có một bình giấm chua, nếu để Tăng Nam đến đó còn không phải để Tăng Nam đạp đổ bình giấm hay sao!? "Làm sao? Lẽ nào A Sanh không muốn gặp mình?" "Cái này cũng không phải." Lan Linh không biết phải giải thích như thế nào, nghiêm trọng nói: "Tốt nhất cậu vẫn không nên đến đó." "Mình chỉ thăm A Sanh thôi, không làm khó cậu ấy đâu." Tăng Nam rất kiên nhẫn ra sức thuyết phục Lan Linh hơn một tiếng đồng hồ, bất đắc dĩ Lan Linh phải thỏa hiệp đưa địa chỉ nhà Bạch Sanh cho nàng. "Đừng nói mình không nhắc cậu, A Sanh đã có tình cảm khác, cậu cũng nên quên cậu ấy đi." Trong mắt Tăng Nam một mảng ảm đạm, rất nhanh liền biến mất: "Cảm ơn, hôm khác lại hẹn nhau uống cà phê nhé?" "Ân, đi thong thả." Nhìn theo bóng lưng Tăng Nam khuất dần giữa dòng người tấp nập, Lan Linh âm thầm thở dài, đưa tay vuốt vuốt bụng mình, đáy mắt đều là bất đắc dĩ. ... Đẩy cửa ra đã thấy Bạch Sanh nằm dài trên sofa vừa viết kịch bản vừa ăn bánh ngọt, trên sàn còn vương vãi mấy vỏ bánh snack cùng một lon nước ngọt vơi hơn phân nửa. Nghe tiếng bước chân, Bạch Sanh lười biếng nhấc nhấc mông, đổi tư thế cầm bánh, há miệng cắn một ngụm cả miệng nhỏ đều dính đầy kem. Giang Huyền Tranh cảm thấy như mình đang nuôi một con lợn béo ủn ỉn... "Sanh nhi, chị dậy từ lúc nào vậy?" "Ừm, hồi 3h mấy, đợi mãi không thấy em về nên mới lôi bánh kẹo ra ăn." Nếu không phải tiên sinh nói qua Bạch Sanh không có mang thai nếu không Giang Huyền Tranh sẽ tin con heo mập nhà mình có thêm một sinh linh trong bụng mà sức ăn tăng gấp đôi~ "Được rồi, đừng ăn nữa để chừa bụng đói ăn cơm." Bạch Sanh không thèm nghe, há miệng cắn thêm một ngụm bánh ngọt, trong miệng đều là vị ngọt béo của bánh kem phô mai. Nếu như trên đời này có bánh kem hành, chắc hẳn Bạch Sanh là khách quen của tiện bánh đó mất. Giang Huyền Tranh bị lơ đẹp, buồn bực đi tới đoạt dĩa bánh trong tay Bạch Sanh, cao giọng nói: "Vào tắm rửa cho em, cả người đều là kem." "Trả bánh cho chị!!!" Bạch Sanh giãy nãy ở trên sofa, chiếc váy ngủ màu đỏ bị kéo lệch lên phía trên để lộ cặp mông căng tròn trắng mịn, theo cử động của chủ nhân mà khe khẽ rung lên. Mắt Giang Huyền Tranh tối dần đi, chậm rãi đặt lại dĩa bánh trên bàn, một phát đem Bạch ham ăn ấn xuống sofa. "Bánh thì em không cho chị, nhưng em có thứ khác hay hơn để cho chị." Bạch Sanh cảnh giác, thế quái nào nàng lại nghe mùi nguy hiểm nhỉ? "Này, Tranh, có gì từ từ nói, không cần...!ô..." Không để Bạch Sanh nói hết, Giang Huyền Tranh đã cúi xuống ngậm lấy môi nàng, chậm rãi mà quyến luyến kéo nàng vào một nụ hôn. Đầu lưỡi ma mãnh trượt lên nhau, ma sát nhẹ nhàng, hơi thở càng lúc càng gấp gáp. Cảm giác ngọt ngào của phô mai tràn ngập khắp khoang miệng, chính Giang Huyền Tranh cũng không nghĩ ra được phô mai trong cái miệng nhỏ kia lại ngọt ngào hơn phô mai ăn lúc bình thường như vậy? Bàn tay hư hỏng trượt vào lớp váy ngủ bằng lụa, nhẹ nhàng ma sát đùa non nhẵn mịn, nhận lại chính là tiếng rên rỉ không thể kiềm chế từ đôi môi nhỏ nhắn ngọt ngào vị phô mai phát ra. "Ưm...!Tranh...!chậm đã...!em chưa dùng bảo hộ..." Giang Huyền Tranh vờ như không nghe thấy, tiếp tục dày vò phiến môi mềm mại kia, bàn tay càng thêm càn rỡ lướt lên trên xốc lên lớp váy ngủ màu đỏ rượu. Chính ngay lúc quan trọng nhất bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa. Bạch Sanh đẩy đẩy vai của nàng, khó nhọc nói: "Tranh...!xem là ai đi..." "Aiz! Phiền chết được!" Những lúc như vậy còn bị phá hỏng, Giang Huyền Tranh không thể không tức giận, một đường đi thẳng ra ngoài mở cửa ra. Vạn vạn không ngờ nhìn thấy Tăng Nam. Mà chính Tăng Nam cũng ngạc nhiên không thôi, mao đầu tiểu tử họ Giang này ở cùng với A Sanh? "Ai vậy A Tranh?" Bạch Sanh mặc váy ngủ thướt tha đi ra ngoài, thấy Tăng Nam thì kinh ngạc vô cùng: "Tăng Nam? Cậu sao lại biết mình ở đây?" Tăng Nam liếc nhìn Bạch Sanh từ trên xuống dưới, gương mặt ửng đỏ, bản thân là alpha chưa lập gia đình nàng tất nhiên sẽ có chút bối rối khi thấy một omega ăn mặc quyến rũ như vậy. Tất cả đều rơi vào mắt Giang giấm chua, nàng một phát chắn trước Bạch Sanh, đè thấp giọng ra lệnh: "Sanh nhi, chị đi thay đồ đi." "Ân." Bạch Sanh nhìn lại quần áo chính mình, đúng là không thích hợp, vội vàng chạy vào phòng tắm thay một bồ quần áo chỉnh chu hơn. Lúc này Giang giấm chua mới liếc nhìn Tăng Nam: "Sao đây? Tăng biên kịch cố tình đến đây?" "Tôi đến thăm bạn cũ, không được sao? Bạch Sanh không có ý kiến gì thì mao đầu tiểu tử cô cũng không có quyền lên tiếng." Nói xong liền đẩy mạnh vai Giang Huyền Tranh ra, tiêu sái đi vào nhà quan sát một chút. Căn nhà này không tính quá lớn, nếu là một nhà bốn người vẫn có thể sống thoải mái, để Bạch Sanh sống ở đây cũng không có ủy khuất nàng. Giang Huyền Tranh tựa lưng vào cửa, lãnh liệt nói: "Đừng có vào nhà người khác khi chưa được cho phép, thật bất lịch sự." "Vậy sao?" Tăng Nam thả người xuống ghế sofa, lại liếc nhìn đống rác trên sàn, cười khẩy: "Minh tinh mà cũng ăn ở bẩn như vậy sao?" Giang Huyền Tranh không có ý định trả lời, trầm mặc đứng ở cửa. Rất nhanh Bạch Sanh đã trở ra, cảm nhận bầu không khí hình như không đúng, vội vàng lên tiếng: "Tăng Nam, trễ thế rồi cậu đến đây có việc gì à?" "Muốn đến thăm bạn học cũ thôi." Tăng Nam cười cười: "Vừa nãy gặp Lan Linh, cậu ấy chỉ mình đến đây." "Hóa ra là vậy." Bạch Sanh gật gù, lại phát hiện dưới chân đều là rác, xấu hổ nói: "Xin lỗi nha, tại vì ở nhà chán quá không có gì làm nên mình mới ăn nhiều như vậy, lại lười không muốn vứt đi để cậu thấy cảnh này thật xấu hổ." "Không có gì, hay là mình giúp cậu dọn?" "À, không cần đâu." Bạch Sanh lúi húi nhặt lại vỏ bánh, đối Giang Huyền Tranh vẫn còn dựa ở cửa mà nói: "A Tranh, em mau đến nhặt phụ chị!" Giang Huyền Tranh nhấc chân dài đi tới, một phát ôm Bạch Sanh đặt ngồi ngay ngắn trên ghế sofa, bản thân thì cúi người khom lưng nhặt rác vương vãi ở trên sàn nhà. Bạch Sanh xấu hổ gãi mũi: "Thật là, Tăng Nam, để cậu thấy như vậy thật xấu hổ, nếu không có A Tranh mình cũng không biết đến khi nào mới có ý thức đi dọn rác." Trong mắt Tăng Nam đều là ghen tỵ, nàng cũng không nói gì, cười cười một cái với Bạch Sanh. Đợi khi Giang Huyền Tranh dọn xong đống rác mà mình bày ra, Bạch ác phụ chủ động lấy lòng: "Hay là chị nấu bữa tối cho nha~" "Không cần, để em nấu." Giang Huyền Tranh chồm người đến chỗ Bạch Sanh, thở ra một hơi nóng hổi trên mặt nàng: "Hôn một cái đi." Mặt nhỏ đều đỏ ửng lên, liếc nhìn Tăng Nam vẫn còn ngồi ở phía đối diện, xấu hổ cúi đầu: "Không được, còn có người." "Hôn một cái thôi, hôm nay em mệt chết rồi, chị còn không chịu hôn em sao?" Bạch Sanh ngượng ngùng nhìn tới nhìn lui, cuối cùng cũng hạ quyết tâm hôn Giang Huyền Tranh một cái, phát ra tiếng chụt nho nhỏ. Giang giấm chua đặc biệt đắc ý, vui vẻ đi vào bếp chuẩn bị bữa tối cho hai người. Lúc này sắc mặt của Tăng Nam đã cực kỳ khó coi, chính nàng cũng không ngờ Bạch Sanh sẽ thích một alpha nhỏ tuổi hơn mình như vậy. Năm đó chính bởi vì biết được nàng ấy trong lòng chỉ có Hàn Thuần nên Tăng Nam mới từ bỏ tình đầu đẹp đẽ của mình. Nào ngờ nhiều năm sau lại nghe tin Hàn Thuần bỏ rơi Bạch Sanh để ở bên một nữ minh tinh xinh đẹp nào đó, nàng tức tốc tìm đến thành phố, cố gắng mọi cách gặp lại Bạch Sanh. Trời không phụ lòng người, nàng tìm được Bạch Sanh, chỉ là nàng ấy đã không còn là tiểu đồng học thiên chân vô tà của nàng năm xưa nữa, thay đổi đến mức nàng suýt đã không nhận ra. Đã không còn hoài bão lớn, cũng không còn quyết tâm gả cho Hàn Thuần, giờ đây lại ở bên cạnh một alpha nhỏ hơn nàng tận bảy tuổi. Bạch Sanh thấy Tăng Nam phát ngốc, hươ hươ tay trước mặt nàng: "Tăng Nam, cậu làm sao vậy?" Tăng Nam yếu ớt cười: "Đột nhiên nhớ đến chuyện cũ, trong lòng có chút xúc động." "Hóa ra là vậy." Bạch Sanh cười nói: "Thất lễ quá, cậu vào nhà nãy giờ vẫn mời không được cậu một cốc nước, ở đây đợi mình nhé?" "Thôi không cần đâu, mình ngồi một lúc thì về." "Không ở lại cùng ăn cơm sao?" Bạch Sanh luyến tiếc nói: "A Tranh nấu ăn rất ngon đó, cậu không muốn thử một chút à?" "Để lần sau đi." Tăng Nam hít một hơi thật sâu, nói: "Hiện tại cậu sống cùng với họ Giang?" "Ý cậu là A Tranh?" Bạch Sanh thản nhiên nói: "Phải, mình sống cùng với em ấy, có vấn đề gì sao?" "Quan hệ của hai người..." Câu hỏi đột ngột này của Tăng Nam khiến Bạch Sanh phi thường bất ngờ, cứ mở to mắt nhìn nàng ấy, lẽ nào nàng ấy lặn lội đường xa đến đây chỉ để hỏi nàng cùng Giang Huyền Tranh có quan hệ gì thôi sao? "Cậu nghĩ thử xem, một alpha và một omega sống chung một nhà là loại quan hệ gì?" Tăng Nam hít một ngụm lãnh khí, trầm ngâm hồi lâu, nói: "Cậu không sợ sao? Nha đầu họ Giang này cũng giống như Hàn Thuần trước đây thôi, lợi dụng cậu đủ rồi nhất định sẽ ruồng bỏ cậu, không khác kẻ cặn bã Hàn Thuần bao nhiêu đâu." "Nếu đã sợ bị bỏ rơi có lẽ cả đời này mình sẽ không thể yêu thêm ai khác đâu." Đáy mắt Bạch Sanh tràn ngập ảm đạm: "Mình đã không giống trước kia cưỡng cầu hoàn mỹ, chỉ muốn ở bên cạnh A Tranh, sinh cho em ấy một đứa con, làm người đứng phía sau ánh hào quang của em ấy cũng bằng lòng." "A Sanh..." Tăng Nam nhìn nàng rất lâu, nhìn đến mắt cũng phát đau, nho nhỏ mở miệng: "Chúc cậu hạnh phúc." Bản thân Tăng Nam biết nàng cũng chỉ có thể nói những lời sáo rỗng này, dù cho nàng có thật sự không chúc đi chăng nữa thì Bạch Sanh vẫn sẽ sống hạnh phúc thôi. "Cảm ơn cậu, hảo bằng hữu." Trải qua mười năm, nhận được vẫn chỉ có ba chữ hảo bằng hữu. Tăng Nam không biết nên cười hay nên khóc, nàng chậm rãi đứng dậy tạm biệt Bạch Sanh: "Trời cũng tối rồi, mình về đây, có gì nói với cô nhóc đó một tiếng." "Được rồi, cậu đi về cẩn thận." Luyến tiếc nhìn thêm một cái, Tăng Nam thu hết dũng khí quay người bỏ đi, nước mắt rơi xuống cũng hồn nhiên không biết. Đời này có bao nhiêu cái mười năm? Tăng Nam dành cả mười năm thanh xuân của mình để lặng thầm ở bên cạnh Bạch Sanh. Từng nhìn thấy trên weibo có một câu như thế này: Người bên bạn năm mười bảy tuổi sẽ không thể cùng bạn đi hết con đường.. Lúc trước còn cười nhạo lướt qua, nhưng bây giờ nàng nhận ra rằng, năm đó nàng không đủ dũng khí giữ lại Bạch Sanh thì cả đời này cũng không còn cơ hội được ở bên nàng ấy. Khi Bạch Sanh mặc váy cưới trắng, tay cầm hoa cưới, mỉm cười rạng rỡ đi dưới lễ đường, người bên cạnh sẽ không phải là nàng... Yêu, đôi khi chính là buông bỏ. ====================== ỦNG HỘ BÁN BẰNG CÁCH VOTE VÀ FOLLOW Ở CẢ 2 ACC NHÉ ^^