Lúc Hiểu Quả đến biệt thự của La Vực trời còn sáng, tới khi cậu rời khỏi đó, mặt trời trên cao đã đổi thành mặt trăng. Cả vườn sinh thái rộng như thế chỉ có ánh đèn đường chiếu sáng con đường dài vắng lặng. Hiểu Quả chưa bao giờ về muộn tới vậy, cậu làm ở vườn trái cây, nếu không làm việc giúp Béo Bự thì cậu sẽ chẳng tới khu biệt thự, nói chi là ở lại đó muộn. Giờ chỉ có mình cậu đối mặt với yên tĩnh vắng lặng, cậu cố gắng nhớ đường về, lại phát hiện càng ngày khung cảnh xung quanh càng lạ lẫm. Ban ngày cây cối xanh tươi đẹp đẽ là thế, tới đêm bỗng trở nên tối tăm đáng sợ, ngay cả tiếng cành cây lay động xào xạc trong gió cũng khiến thần kinh căng thẳng. Hiểu Quả sợ hãi, kìm không được tự lẩm bẩm một mình, như muốn tiếp thêm can đảm cho bản thân. “Về nhà, lấy cơm, ăn, đói bụng… Ăn cơm…” Nhưng mong ước tươi đẹp nào dễ thực hiện, Hiểu Quả đi mãi đi mãi vẫn chỉ thấy một màu đen, tinh thần vốn đã chẳng mấy mạnh mẽ của Hiểu Quả bắt đầu dao động, cậu nắm chặt hai tay bắt đầu chạy trong rừng, lá rụng dưới mặt đất bị bước chân dồn dập của cậu giẫm lên phát ra từng tiếng sột soạt, nghe trong đêm tối lại càng thêm quỷ dị. Đột nhiên từ xa lóe lên ánh sáng trắng lóa mắt, dọa Hiểu Quả sợ đến mức gục luôn xuống, đập đầu vào cục đá trên mặt đất! “Ai thế?!” Bên kia cũng kinh hoảng hô to, tiếng bước chân dồn dập tới gần, ngay sau đó, một chùm tia sáng chói mắt chiếu vào cậu. Thì ra là bảo vệ gác đêm. May mà bác bảo vệ biết áo Hiểu Quả mặc trên người có ý nghĩa gì, tốt bụng đưa cậu về vườn trái cây, chờ cậu dọn xong đồ lại dắt cậu đến cổng vườn sinh thái. Nhìn cục u sưng to trên đầu Hiểu Quả, bác bảo vệ cũng thấy không đành lòng, vươn tay xoa xoa cho cậu, dặn dò, “Giờ hết xe buýt con thoi rồi, cháu có biết trạm xe buýt ở đâu không? Ra khỏi cổng vườn, rẽ trái hai lần rồi rẽ phải, sau đó lại rẽ trái, cháu nhớ kỹ chưa?” Hiểu Quả gật đầu, nghe theo lời dặn của bác bảo vệ, chậm rãi đi đến trạm xe buýt. “Trái trái phải trái, trái trái…Phải trái, trái trái phải trái…” Đi bộ trên đường mười phút, Hiểu Quả như chú tiểu tụng kinh nhẩm đi nhẩm lại bốn từ này, có lẽ do ngã một cái nên vận xui đã đánh bay đi rồi, thế nên Hiểu Quả có thể thuận lợi tìm được trạm xe buýt. Trạm xe không một bóng người, chỉ có mình cậu lủi thủi ngồi ven đường chờ chuyến xe đêm cuối cùng, đủ loại côn trùng bay vo ve xung quanh ánh đèn mờ tối và khoảng da lộ ra bên ngoài của Hiểu Quả, mãi không chịu bay đi. May sao trải qua một quãng đường gập ghềnh nhấp nhô, cuối cùng Hiểu Quả cũng bình an về tới nhà. Nói là nhà, thực ra chỉ là một tòa ký túc xá cũ kỹ đổ nát, bao gồm khu phòng giá rẻ cho các hộ dân cư và một khu riêng dành cho các đối tượng đặc biệt. Đèn ở hành lang đã hỏng từ lâu, Hiểu Quả sờ sờ vách tường tầng bốn, đang định mò chìa khóa thì cửa đã bật mở, một người đàn ông nhỏ thó đứng sau cánh cửa, khuôn mặt xấu xí, nét mặt đờ đẫn ngây dại thoáng vẻ hàm hậu, mới nhìn thì khó đoán ra tuổi, song nếu cẩn thận để ý, sẽ thấy nếp nhăn nho nhỏ hằn trên khóe mắt khóe môi ông, có lẽ ông đã không còn trẻ. “Chú, chú Mao, Mao cháu, về rồi…” Hiểu Quả nói. Người đàn ông được gọi là chú Mao Mao vừa thấy Hiểu Quả liền khẩn trương giữ chặt tay cậu như muốn nói gì, nhưng mồm miệng ông không rõ, nửa buổi vẫn không nói được lời mình muốn biểu đạt. Vậy mà Hiểu Quả lại hiểu, cậu thoải mái vẫy tay, “Ô, cháu bị ngã, đừng lo.” Phòng rất nhỏ, trong khoảng diện tích chưa tới mười mét vuông kê hai chiếc giường tầng, một cái bàn gấp, trên bàn bày đủ loại đồ, hai chiếc ghế nhựa, một chiếc ghế dựa mất một góc, thoạt trông vô cùng bừa bộn. Chú Mao Mao theo Hiểu Quả vào nhà, lo lắng đi vòng quanh cậu. Hiểu Quả kể lại chuyện tối nay cho ông nghe, tốc độ nói chuyện chậm rãi khiến hai người dễ dàng trao đổi, tới khi Hiểu Quả nói đến đoạn ở vườn sinh thái quên không ăn cơm chiều, chú Mao Mao liền lấy một cái bánh bao trong ngực cho Hiểu Quả. Bánh bao đã bị đè dẹp lép, dầu cải cũng chảy ra, vậy nhưng Hiểu Quả chẳng hề ghét bỏ, cao hứng cảm ơn ông. Thấy chú Mao Mao nhìn chằm chằm đầu tóc và quần áo bám đầy bùn đất của mình, Hiểu Quả ăn xong bánh bao đứng dậy nói, “Đi tắm…” Vừa nói xong, đột nhiên vang lên một tiếng động cực lớn, cửa phòng bị người bên ngoài dùng sức đá văng ra, một thiếu niên tóc tai dựng đứng hùng hổ xông vào. “Nhìn cái mông!” Thiếu niên khinh thường nhìn hai kẻ trong phòng bị tiếng động dọa tới, trừng họ một cái rồi đi vào phòng tắm, đóng cửa cái sầm, ngang nhiên đẩy Hiểu Quả đang định tắm rửa ở ngoài. Thiếu niên tên là Hứa Long, vừa tới ở được một tháng, song đã sớm coi mình là chủ nhân nơi này. Không có cách nào, Hiểu Quả đành phải chờ, mà lần chờ này tốn mất hơn một tiếng đồng hồ. Bất tri bất giác đã tới nửa đêm, Hiểu Quả chui vào màn tựa vào cột giường gật gà buồn ngủ, Hứa Long cuối cùng cũng vác cái thân ẩm ướt ra ngoài, đụng phải hộp giấy, hắn đạp đi, khó chịu nói, “Đ*t mẹ, chỗ nào cũng để đồ, còn ngại phòng chưa đủ nhỏ hả, mai ném hết mẹ đi!” Hiểu Quả mở bừng mắt, vội vàng chui ra ngoài, nhặt hộp giấy của mình giấu đi. “Đừng, đá nó….” “Không đá nó thì đá mày à!” Hứa Long hung dữ nói, trợn trừng mắt lườm hắn, “Thằng thiểu năng.” Hiểu Quả nhăn mày, có hơi giận, nhưng cậu không cãi nhau với đối phương, chỉ cầm khăn mặt đi vào phòng tắm. Phòng tắm chỉ đủ chỗ đặt một cái bồn cầu, bồn nước cùng một cái vòi hoa sen, nước ấm đã bị người tắm trước dùng hết sạch, may mà giờ là mùa hè, Hiểu Quả tốc chiến tốc thắng tắm thật nhanh nên cũng không bị lạnh. Ra khỏi phòng tắm, đèn đã tắt, trong phòng vang lên tiếng ngáy rất to, là của chú Mao Mao. Hiểu Quả vắt khăn mặt trên cổ khẽ khàng trèo lên giường, lại phát hiện màn vừa dắt kỹ lưỡng không biết bị ai mở tung ra, cậu vội vàng trèo vào dắt lại, nhưng đã muộn, điều kiện của ký túc xá không tốt, đến hè liền có rất nhiều ruồi muỗi, phòng lại xây qua loa tạm bợ, thế nên người ở liền hóa thành thịt nằm trên thớt gỗ, bị côn trùng ta cần ta cứ lấy. Hiểu Quả nghe tiếng vo ve ầm ĩ bên tai, vỗ nhẹ hai tay vào nhau, tiếng vang trong đêm khuya tức thì đổi lấy tiếng quở trách chửi mắng. “Có bệnh à, ngủ cũng không xong!” Hiểu Quả cả kinh, không dám làm ảnh hưởng người khác nữa, ôm gối cẩn thận nằm xuống. Hứa Long chửi xong còn không hết giận, hung hăng trở người, đưa tay mò mò thứ gì đó ném về phía chú Mao Mao. “Ồn muốn chết, có câm mồm đi không!” Chú Mao Mao hoảng sợ, tiếng ngáy lập tức ngừng lại, thế nhưng rất nhanh lại vang lên. Cả ngày hôm nay Hiểu Quả bận bịu rửa hoa quả cả ngày, trưa lại phải đi tỉa cây thay Béo Bự, còn đi tặng hoa, cuối cùng thì bị lạc đường, một ngày lăn lộn vắt kiệt sức Hiểu Quả kiệt, vì thế nên dù có một đám muỗi vo ve quanh quẩn bên cạnh cậu không chịu đi, Hiểu Quả vẫn mau chóng chìm vào mộng đẹp… *** Tuy hôm qua ngủ muộn, nhưng sáng hôm sau Hiểu Quả vẫn tinh thần phấn chấn tỉnh dậy. Cậu và chú Mao Mao đều phải đi làm, chú Mao Mao là nhân viên bốc vác ở siêu thị, ra ngoài còn sớm hơn cậu, khi hai người đi Hứa Long còn ôm đầu ngủ vù vù. Hôm nay lại là một ngày nắng đẹp, Hiểu Quả ngồi xe buýt ngâm nga hát đi đến vườn Lục Dã, mua một cái bánh bao trước cổng vườn, vừa ăn vừa đi đến vườn trái cây hữu cơ. Chị Triệu thấy cục u trên trán Hiểu Quả liền hỏi thăm cậu, biết hôm qua cậu bị lạc đường xong, chị không buồn nghe nguyên do liền quở trách cậu mấy câu, để Hiểu Quả về sau không chạy linh tinh nữa, phải tan làm cùng lúc với chị. Chị Triệu là tổ trưởng, chị chăm sóc quan tâm tới Hiểu Quả khá nhiều, bình thường chị hay làm đỡ cho cậu một phần việc, Hiểu Quả rất nghe lời chị, vì thế giờ bị nhắc nhở cậu chỉ ngoan ngoãn gật đầu. Hôm nay nhiều việc, có một hộ khách đặt hoa quả số lượng lớn, thế nên mọi người trong vườn phải tẩy rửa đóng gói rất nhiều hoa quả, chị Triệu không thừa thời gian cho Hiểu Quả, nhắc nhở cậu làm tốt công việc rồi vội vã bỏ đi. Vườn hữu cơ của vườn sinh thái Lục Dã có đủ loại thực phẩm hữu cơ, không chỉ tự gieo trồng thu hoạch sản phẩm mà còn nhận vận chuyển những loại hoa quả bên ngoài, chỉ cần đặt trước thì vườn sẽ đặt mua trực tiếp những sản phẩm nhập khẩu rồi chuyển tới cho khách hàng trong thời gian sớm nhất, đảm bảo hoa quả vẫn giữ nguyên độ tươi ngon, nhưng giá cả rất cao, theo như lời của các thím trong vườn thì: Nhà bình thường sẽ chẳng bao giờ ăn vỡ bụng như thế. Cơ mà hôm nay hình như lại có rất nhiều người muốn “ăn vỡ bụng”, chưa tính các khách ngoài vườn, riêng khu biệt thự đã có mấy chục hộ đặt hoa quả, làm mấy người Hiểu Quả bận tối tăm mặt mũi. Vất vả rửa sạch đóng gói từng loại hoa quả rồi phân loại bỏ vào hộp ướp lạnh xong, trời cũng tới trưa. Hiểu Quả vừa ngồi xuống ăn được hai miếng cơm, người của trung tâm vận chuyển đến. Người nọ nhận hộp trái cây từ tay các thím, không rời đi luôn mà quét mắt cả phòng một lượt, hỏi, “Nguyễn Hiểu Quả đâu?” Nghe người nọ nhắc tới Hiểu Quả, chị Triệu kỳ quái đứng dậy vỗ vỗ người đang ăn cơm, “Ở đây chứ đâu? Cậu tìm cậu ấy làm chi?” Người vận chuyển vẫy vẫy Hiểu Quả, “Đi theo tôi.” Hiểu Quả mờ mịt. Chị Triệu hỏi thay cậu, “Theo cậu đi đâu? Đến khu biệt thự? Để làm gì?” Người vận chuyển cũng chẳng hơn gì chị, “Tôi đâu biết, có một hộ khách đặc biệt yêu cầu như thế, nói là lúc lấy hoa quả thì dẫn một người tên “Nguyễn Hiểu Quả” đi cùng.” Người nọ vừa nói ra, các cô các thím đều ngồi không yên.