Thằng ngốc

Chương 52 : Tìm kiếm

Phố xá nhộn nhịp đông đúc, Hứa Lâm Hàn cầm chắc vô lăng điều khiển xe chạy trên đường lớn, đi đến những nơi anh cho là Tiểu Nguyên thích nhất để tìm cậu. Những cửa hàng thú bông Lâm Hàn thường mua cho Tiểu Nguyên, anh đều đi đến tận nơi để hỏi. Nhưng đáp lại sự hy vọng của anh.... đều là những cái lắc đầu không biết của mọi nhân viên trong tiệm. Quán ăn họ hay đến, cửa hàng quần áo cả hai thường xuyên ghé thăm. Quán kem, quán trà sữa, tiệm bán thú nuôi, tiệm bánh kẹo. Những nơi mà anh cùng Tiểu Nguyên đi qua, Lâm Hàn đều không bỏ sót. Nhưng mà cuối cùng, kết quả thu về được cũng chỉ là chưa tìm ra tung tích của cậu. Bầu trời đã tối thật sự rồi, ánh hoàng hôn màu hồng hồng được thay bằng mảng trời đen có vầng trăng khuyết tô điểm. Bây giờ đã gần 11h giờ tối, Lâm Hàn tìm kiếm Tiểu Nguyên suốt sáu tiếng đồng hồ rồi, vẫn chưa thấy người đâu. Tâm trí hắn bắt đầu hoảng loạn, hắn giờ đây có cảm giác sợ hãi cùng lo lắng. Tiểu Nguyên là đứa nhỏ ngốc, khả năng sinh tồn chỉ là con số không. Để cậu lang thang không nơi chốn như thế này, hắn biết phải làm sao đây??? Lâm Hàn nhận ra, tìm kiếm một người không phải dễ. Quá khứ năm xưa làm hắn trở nên ngu muội, bản thân mới là người sai rõ ràng. Vậy mà khi ấy lại đổ hết lỗi lên người Tiểu Nguyên. Hắn biết rõ tình cảm của mình đối với con người ấy không chỉ đơn giản là tình anh em nữa. Có thể nói đoạn tình cảm này, đã vượt xa hai chữ " anh em" ấy. Biết mình thích Tiểu Nguyên, hắn liền trốn tránh cậu, hèn nhát không dám đối diện với sự thật. Còn làm cho em ấy tủi thân rất nhiều, Hứa Lâm Hàn tự hỏi. \- Tiểu Nguyên khi bị mình bỏ rơi, chắc hẳn đã rất đau lòng. Đau lòng?? Dĩ nhiên là Tiểu Nguyên đau lòng rồi, nhưng mà cậu rất ngốc không thể giải bày được tình cảm của mình. Cho nên nổi đau lại ngày càng lớn hơn. Hứa Lâm Hàn giờ đây từ từ cảm nhận rõ được nổi đau ấy nó như thế nào rồi. Đánh mất cậu, là điều khiến anh hối hận nhất.  Liệu rằng khi tìm được người con trai ấy về rồi, Tiểu Nguyên có thể tha thứ cho anh không???  Có những thứ mất đi rồi mới khiến chúng ta cảm thấy hối tiếc. Cũng giống như Lâm Hàn vậy, lúc Tiểu Nguyên vây cạnh anh, Lâm Hàn lại vờ như không để ý, cố tình tránh né cậu. Khiến cho đứa ngốc ấy hết lần này đến lần khác phải khóc, nhiều lần bị tổn thương. Rồi cuối cũng vẫn là bị bức đến điên....và giờ đây, cậu dường như vụt khỏi tầm tay của anh vậy. Đã cưu mang đứa ngốc ấy, đặt cho cậu một cái tên. Cho cậu ăn cơm, chỗ ngủ. Khiến Tiểu Nguyên dần dần tìm ra được cảm giác an toàn không còn nổi sợ. Vậy mà tưởng chừng hạnh phúc sẽ đến với Tiểu Nguyên, thì cũng chính bản thân anh đã đẩy ngã cậu xuống vực sâu. Làm cho Tiểu Nguyên một lần nữa quay trở về sống trong góc tối, không thể nào ngẩng mặt lên dám đối diện với ánh sáng nữa. Không những thế, Lâm Hàn còn tạo cho cậu một nổi đau lớn mang đó là khiến cậu chỉ từ một đứa ngốc thì giờ đây trở thành một kẻ điên. Góc tối ấy giờ đầy còn có khe sáng nào có thể lọt qua không??? Anh liệu có thể một lần nữa khiến cậu quay về như trước??? Trái tim như có hàng vạn vết dao đâm, hắn cảm thấy đầu óc mình cuồng loạn. Hô hấp cũng trở nên nặng nề hơn. Hứa Lâm Hàn tự trách mình là thằng khốn, là một thằng tồi đốn mạt.  Người có lỗi vốn dĩ là hắn, chuyện của quá khứ, của cha mẹ nó chẳng qua không hề liên quan đến hạnh phúc của hắn sau này. Vậy mà hắn đem cái quá khứ đau thương kia gán tội cho Tiểu Nguyên, cậu là người ngoài, đâu thể biết được cái quá khứ kia?? Tình cảm, hạnh phúc là của riêng bản thân hắn. Nếu ngay từ đầu hắn vững lòng thật sự. Bỏ mặc quá khứ đi, thì giờ đây Tiểu Nguyên đã không trở thành như vậy. \- Tiểu Nguyên, em đang ở đâu?? Nhất định không được xảy ra chuyện gì cả. Đợi anh đi tìm em. Hứa Lâm Hàn vừa đi vừa lẩm bẩm trong miệng, lúc ngồi vào trong xe tâm tình hắn nóng như đang ngồi trên lửa.   Hắn định chạy quanh khu phố một lần nữa để tìm Tiểu Nguyên, bỗng nhiên Hứa Lâm Hàn nhớ ra... Lúc trước, là anh đã nhặt được cậu tại bãi rác cách công ty không xa. Lâm Hang suy nghĩ. \- Nếu như Tiểu Nguyên đã không nhớ đường về nhà, với thần trí rối bời như vậy. Chắc hẳn em ấy còn xót lại một vài kí ức ở đâu đó. Theo như hắn suy đoán, Tiểu Nguyên có thể không nhớ được hiện tại. Nhưng dựa theo lỗi cũ mà sống trong quá khứ. Có lẽ...em ấy đang ở tại bãi rác đó. Hứa Lâm Hàn không biết, cũng không hiểu tại sao mình có thể suy nghĩ như vậy. Nhưng hắn vẫn đặt hy vọng vào nơi hai người gặp nhau đầu tiên. Hắn hy vọng có thể tìm thấy cậu về tại chốn cũ. Hứa Lâm Hàn chỉ mong, điểm xuất phát đầu tiên của bọn họ. Cũng lại một lần nữa trở thành điểm xuất phát hiện tại để hắn có thể tìm thấy Tiểu Nguyên. Nhấn mạnh chân ga, Hứa Lâm Hàn đánh xe ô tô cấp tốc chạy đến nơi cũ.