Cao Tân ngây người không kịp phản ứng, hai mắt kinh ngạc mở trừng trừng, biểu tình vô cùng buồn cười. Cát Vi Dân vươn đầu lưỡi liếm môi cậu ta một vòng, lại đùa dai mà đẩy mở khớp hàm của cậu ta, đẩy đầu lưỡi vào, ưm, Cát Vi Dân trong lòng khoái trá nghĩ thầm, Cao Tân như chú rối gỗ mặc cậu chơi đùa thật đáng yêu. Đáng tiếc sự đáng yêu này chẳng kéo dài được bao lâu, lúc đầu lưỡi chạm vào đầu lưỡi Cát Vi Dân thì Cao Tân cuối cùng cũng bừng tỉnh, lấy sức mạnh cơ hồ muốn bẻ gãy xương cốt mà ôm chặt Cát Vi Dân, đầu lưỡi linh hoạt cuốn lấy đổi khách thành chủ, nụ hôn vốn chỉ chơi đùa giờ đã là hàng thật giá thật, cảm giác nhột nhạt của răng nanh gặm nhấm trên môi, chiếc lưỡi nóng rực vờn trong khoang miệng, mút vào quấn lấy nhau phát ra tiếng vang ướt át, tất cả đều ngọt ngào nóng bỏng đến khiến người ta không khống chế được. “Ưm…” Cát Vi Dân tay chân như nhũn ra mà ngã xuống giường, Cao Tân thuận thế xoay người đè lên, hai người lưỡi đối lưỡi, mười ngón tay siết vào nhau, chân quấn lấy, hôn đến trời đất quay cuồng. Cát Vi Dân dù đang mở to hai mắt vẫn cảm thấy mọi thứ xung quanh mơ hồ như bị phủ lên một tầng hơi nước, giữa màn sương mờ ánh mắt Cao Tân lúc này đây lóe lên những tia nóng bỏng, sáng rực nhìn cậu, giọng nói trầm thấp mang theo hơi ấm đến bỏng người. “Tiểu Cát…” Trên người cả hai vốn chỉ là áo choàng tắm của khách sạn, lúc quay cuồng hôn trên giường thì dây đai cột bên hông đã sớm rơi ra, để lộ cổ cùng tảng da thịt lớn dưới thắt lưng, hai người gần như trần trụi dán vào nhau, Cao Tân cùng Cát Vi Dân mười ngón giao triền, toàn bộ thân mình đều phủ trên người Cát Vi Dân, một chân chen vào giữa hai chân Cát Vi Dân, vật thể hừng hực sôi sục dưới áo choàng tắm hết sức rõ ràng. Hai người giữ nguyên tư thế đầy mờ ám đó mà nhìn nhau, duỗi thẳng cẳng đạp cậu ta xuống giường hay kéo cậu ta áp lên người mình, đều phụ thuộc vào một quyết định của Cát Vi Dân. Cát Vi Dân lẳng lặng nhìn Cao Tân. Cho dù mấy tháng qua từng rất nhiều lần trao nhau những nụ hôn ngọt ngào cuồng nhiệt như thế này, cho dù cậu đã từng rất nhiều lần dung túng thỏa hiệp Cao Tân, Cát Vi Dân cho tới bây giờ vẫn không hề nghĩ sẽ cùng cậu ta lại làm cái chuyện phóng đãng như lúc tốt nghiệp cấp III một lần nữa. Đối với Cát Vi Dân, Cao Tân là người vô cùng đặc biệt, Cát Vi Dân cũng biết rõ tình cảm của mình dành cho cậu ta đã vượt qua giới hạn tình bạn, nếu không thì sao cậu có thể để một người con trai khác ôm mình, hôn mình, thậm chí dùng thứ khí quan giống của mình tiến vào cơ thể mình như vậy chứ? Nhưng đó suy cho cùng vẫn không phải là tình yêu, trong nhận thức của Cát Vi Dân, “thích” là chuyện chỉ có thể phát sinh giữa hai người khác phái, thậm chí nếu nghĩ đến những năm về sau, bức tranh được phác thảo lên trong đầu Cát Vi Dân cũng là tay nắm tay cùng một cô gái dịu dàng, ôm đứa con của bọn họ trong lòng ngực, đó mới là chuyện bình thường. Hai người đàn ông ở bên nhau, sẽ có tương lai gì chứ? Cát Vi Dân không thể tưởng tượng được. Cái đêm tốt nghiệp cấp III đó, Cát Vi Dân vẫn cố xem nó như một chuyện ngoài ý muốn. Chuyện xảy ra ngoài ý muốn, lần đầu còn gọi là vô tình được, lần thứ hai thì nên đổi tên. Giao phó thân thể chính là ranh giới cuối cùng trong Cát Vi Dân, những chuyện trước kia, ôm, hôn, Cát Vi Dân đều có thể xem như sự phóng đãng của thời kì trưởng thành mà bỏ qua, một khi vượt qua lằn ranh này, hai người sẽ không còn là bằng hữu nữa, cậu cũng sẽ không còn là một nam sinh “bình thường” thích nhìn con gái tung váy nữa. Đáp án rất rõ ràng. Cao Tân nằm trên người cậu thở phì phò, Cát Vi Dân lẳng lặng nhìn gương mặt anh tuấn của cậu ta, cậu thậm chí có thể tưởng tượng ra khóe mắt hơi xịu xuống cùng vẻ mặt rõ ràng là bi thương nhưng lại cực lực giả vờ không sao nếu bị mình đẩy ra. Cát Vi Dân nhận ra, cậu không nỡ. Cát Vi Dân khẽ cắn môi, vươn một chân. Lúc đôi môi nóng rực của Cao Tân hôn lên hầu kết cậu, Cát Vi Dân vùi đầu vào bờ vai cậu ta, nhẹ nhàng nói. “Ba năm.” Cậu là con trai duy nhất mấy đời Cát gia, sau này nhất định phải cưới vợ sinh con. Cậu không thể cho Cao Tân cả đời mình, nhưng trong ba năm này, vẫn là có thể ở bên cậu ấy. Cao Tân ngẩng đầu rời khỏi cổ cậu, nhìn cậu chằm chằm. “Cậu nói gì cơ?” Cát Vi Dân cười cười áp đến chặn lấy môi cậu ta. “Không có gì.” Mưa vẫn chưa ngừng rơi, tiếng rì rào gõ vào tai người. Cát Vi Dân nhắm mắt lại, cảm thấy máu toàn thân đều đang mạnh mẽ chảy dồn về một chỗ, nơi đó sung huyết thẳng cứng, bị nắm trong tay người kia, xoa, nắn, chà xát, hút mạnh, mang đến hết đợt này đến đợt khác thứ khoái cảm kinh tâm động phách. Khoảnh khắc khoái cảm chồng chất đến mức cao nhất, Cát Vi Dân không nhịn được mà rên lên một tiếng, như trả thù mà để cho chất lỏng phun trào ra tung tóe trên lòng bàn tay lẫn vòm ngực người kia. Ngón tay mang theo chất lỏng dính ướt một đường trượt xuống, dọc theo sống lưng thanh tao chạy đến đốt sống cuối cùng, có chút nôn nóng mà đâm vào. Cát Vi Dân nghiến răng nghiến lợi rên một tiếng, cố gắng thả lỏng thân thể để thích nghi với ngón tay đang không ngừng chuyển động thăm dò trong cơ thể. Lúc ngón tay được rút ra, hai chân bị tách mở, vật thể cứng rắn nóng bỏng cực đại mạnh mẽ xông vào hậu huyệt, mang đến cả sự đau đớn kịch liệt vẫn in sâu trong kí ức. Và rồi, giữa những đợt đưa đẩy lại vang lên tiếng gọi thì thầm khàn đặc giống hệt trong trí nhớ. “Tiểu Cát… Tớ thích cậu… Thích cậu…” Mọi thứ trước mắt lại bắt đầu chìm vào một tầng hơi nước mờ mờ ảo ảo. Lúc va chạm ở thắt lưng càng lúc càng nhanh, Cát Vi Dân năm lần bảy lượt mắng. “Cao… Tân… A ưm… Cậu nhớ kĩ… A… Cho tớ…” Bởi vì là cậu, tớ mới có thể dễ dàng tha thứ. Loại chuyện này, sự đau đớn này, thứ cảm giác… ý loạn tình mê này. Một khắc khi chất lỏng nóng cháy tràn trong cơ thể, Cát Vi Dân lần thứ hai mơ màng mà mê man đi. ~*~*~*~