Cao Tân từ chối cho ý kiến, chỉ nhún nhún vai, đũa nhắm hướng cà men của Cát Vi Dân mà lao tới. “Sao ngay cả hành tây cũng không ăn hả? Thật là kén ăn quá đi, ngon lắm đó.” Cát Vi Dân phát điên. “Đừng có bới móc đồ ăn người khác đã ăn qua chứ!” “Xí! Cậu cứ hay để ý này nọ, dù sao ngay cả nước miếng hai ta cũng ăn không biết bao nhiêu rồi… Ôi… Đừng đánh tớ, hành tây của tớ. A a a…” Sau khi Cao Tân xách cà men của cả hai đi về kí túc xá thì Cát Vi Dân mới muộn màng phát giác, lại bị cái tên gia khỏa kia nói lảng sang chuyện khác rồi. Để đáp lại món quà đầy tâm huyết của Cao Tân, tối thứ sáu Cát Vi Dân vật vã đến hơn nửa đêm mới hoàn tất toàn bộ bài tập và báo cáo thực nghiệm. Sáng hôm sau, lúc cậu mang hai con mắt gấu mèo hữu khí vô lực ra mở cửa phòng, đã thấy Cao Tân đang nghiêng người tựa bên cửa chờ cậu. Cao Tân mặc áo gió màu vàng, hai cẳng chân thật dài được bó trong chiếc quần bò trắng tinh, tùy tiện gác trên cửa phòng, bộ dáng thần thanh khí sảng. “Chào buổi sáng! Tiểu Cát!” Nếu là một buổi sáng bình thường, Cát Vi Dân nhìn bộ dạng bảnh bao này của Cao Tân sẽ tạm cho rằng tên hỗn đản này quả thật là bẩm sinh điển trai đến chết người, nhưng Cát Vi Dân hiện tại chỉ cảm thấy gương mặt đang tươi cười đến vô tâm vô phế kia ngớ ngẩn dị thường, cậu xông lên trước nắm áo Cao Tân, nghiến răng hỏi. “Cậu tối qua không làm bài tập đúng không?” Cao Tân ỷ vào ưu thế chiều cao mà cúi xuống nhìn cậu, thừa dịp sáng sớm hành lang kí túc xá bốn bề vắng lặng mà nhẹ nhàng gặm gặm môi cậu. “Tớ chưa làm a. Dù sao cậu chắc chắn đã làm rồi, đến lúc đó tớ chép của cậu là được.” Trong bầu không khí trong lành lạnh lẽo, xúc cảm ấm áp nhẹ nhàng từ bờ môi lưu lại tuyệt vời đến lạ kì, thậm chí so với nụ hôn dài kịch liệt càng khiến cho tim người ta đập mãnh liệt hơn. Cát Vi Dân bất giác nhếch khóe miệng nhẹ giọng nói. “Được, cho cậu chép.” Mãi cho đến khi lên xe Cao Tân rồi, Cát Vi Dân mới ảo não phát hiện ra mình lại bị cậu ta nắm mũi dắt đi. Công viên giải trí nằm trên một hòn đảo nhỏ ngoài thành phố. Đi hai chuyến bus, thêm khoảng 10′ đi tàu, lúc hai người đến nơi thì đã gần mười giờ. Công viên ngày cuối tuần nơi nơi đều là du khách, từ những gia đình dắt tay nhau đi đến những cặp tình nhân hẹn hò, vô cùng náo nhiệt. Cát Vi Dân hứng trí bừng bừng mà lôi kéo Cao Tân đến xếp hàng hết chỗ này đến chỗ khác, chơi từ sơn xa lại qua nhảy bungee, tham quan vườn cây rồi chạy sang khu vui chơi giải trí chơi bắn súng, hai người vui vẻ chạy chơi hết cả buổi sáng. Tới ba giờ chiều, Cát Vi Dân vẫn còn đang vô cùng hăng hái thúc giục Cao Tân. “Nhanh lên nhanh lên, coi còn có trò nào chưa chơi không?” Cao Tân xem xét kĩ lượng tấm vé trên tay. “Ưm… Bánh xe chọc trời, Vượt thác nước, nhảy máy bay, còn có cả trò Trượt dốc mà cậu vẫn muốn chơi.” “Vậy đi Trượt dốc trước đi.” “Được.” Hai người theo bản đồ một đường thẳng tiến hướng tây, đi được nửa đường trời bắt đầu trở nên âm u, đến lúc tới nơi thì trời đã bắt đầu mưa lâm râm, nhân viên có chút không phải nói. “Thật xin lỗi, vì nguyên nhân thời tiết nên chúng tôi tạm ngừng trò chơi này.” Cát Vi Dân ngẩng đầu nhìn mưa bụi không ngừng đổ từ trên trời xuống. “Không còn cách nào khác, đành phải đi bánh xe chọc trời trước vậy.” Mưa trên đường đến chỗ bánh xe chọc trời càng ngày càng nặng hạt, đến cuối cùng thì cơ hồ như trút nước, hạt mưa rơi hung tợn quất xuống mặt đất, hai người chật vật trốn trong tiểu đình ven đường, nghe tiếng radio của công viên yếu ớt vang lên giữa màn mưa rầm rĩ hòa lẫn tiếng sấm ầm ầm. “Kính thưa quý vị quan khách, bởi vì thời tiết chuyển xấu, để bảo đảm an toàn, những trò chơi cỡ lớn trong công viên xin tạm dừng hoạt động. Xin nhắc lại một lần nữa, bởi vì thời tiết chuyển xấu…” Cao Tân thở dài bất đắc dĩ. “Thật đáng tiếc, không chọn hôm nay là được rồi. Uổng công chúng ta đã leo lên tận đỉnh dốc đó…” Cát Vi Dân nhìn khóe mắt hơi chùng xuống của Cao Tân, dùng sức đánh một quyền vào bả vai cậu ta. “Có cái gì mà tiếc chứ, đã chơi được nhiều trò vậy rồi, về sớm một chút. Dù sao tớ cũng đã rất vui. Cậu không vui sao?” Trong mắt cậu mang theo chút khiêu khích mà nhìn Cao Tân, Cao Tân bỗng nhiên ôm cậu vào lòng, nói. “Ừ, rất vui.” Cát Vi Dân vùi đầu vào hõm vai ấm áp của Cao Tân, không hiểu sao cũng có chút hoảng hốt, lúng ta túng túng mà tránh khỏi cậu ta, lớn tiếng phô trương thanh thế nói. “Này, dù sao trời cũng mưa vậy rồi, vẫn là chạy mau thì hơn. Đi thôi.” “A… Này, Tiểu Cát, đừng chạy nhanh thế, chờ tớ một chút!” ~*~*~*~