Edit + Beta: Vịt
Buổi sáng lúc rời giường Hàn Mạc đã hoàn toàn khỏe, đầu không đau cũng không choáng, đưa tay sờ sờ cái u sưng to ở sau ót tối qua, đã tiêu sưng.
Thiệu Văn Phong mặc quần áo tử tế đứng ở phía sau cậu, giơ tay lên sờ sờ, cau mày.
"Vẫn sưng, ở nhà nghỉ ngơi một ngày đi." Nam nhân vẫn là lo lắng thân thể cậu, chấn động não cũng không phải tùy tiện nói chơi, cho dù rất nhỏ cũng không được.
Hàn Mạc khoát khoát tay, mở cửa phòng ngủ ra đi ra ngoài, "Không sao, nói thế nào cũng là ngày đầu tiên đi làm, nếu không đi Trương Mạo đoán chừng sẽ phát điên."
Tiểu bảo bối vịn cửa phòng ngủ đứng ở bên ngoài, Hàn Mạc vừa mở cửa, thân thể nhóc con nghiêng về phía trước, trực tiếp ôm lấy chân Hàn Mạc, ngửa đầu nhìn cậu, "Ba ba, ba ba."
Cả đêm không ngủ cùng ba ba, nhớ quá nhớ quá.
Hàn Mạc sửng sốt, khom lưng ôm lấy nhóc lắc lắc, hôn hôn, "Bảo bối, bảo bối, nhớ ba ba không."
Tiểu bảo ghé tới tay thịt nhỏ nắm tai Hàn Mạc, khuôn mặt ú thịt cọ má cậu, lẩm bẩm gọi ba ba.
Âm thanh nhỏ mùi sữa kia, từng tiếng lặp nhau liên tục ba ba ba ba gọi không ngừng.
Thiệu Văn Phong giơ tay lên niết niết hai má tiểu bảo bối, ghé tới hôn trán nhóc, "Đi ra ngoài ăn sáng."
Dì Khương đặt cháo và bánh nướng đã nấu xong ở trên bàn, nhìn tiểu bảo bối được Hàn Mạc ôm ở trong ngực ngoan ngoãn cũng không ồn ào, cười khổ thở dài, "Sáng sớm dậy đã ầm ĩ muốn đi tìm con."
Hàn Mạc ngồi ở trên ghế, tiểu bảo bối ôm cổ cậu không buông tay, Thiệu Văn Phong ở một bên ôm nhóc ngồi trên chân mình ngồi vững, vỗ vỗ mông nhóc, "Ngoan ngoan nào."
Tiểu bảo bối hừ hừ hai tiếng uốn éo, thật sự không làm ầm ĩ nữa.
"Hai người các con hôm qua mấy giờ về? Cha với mẹ con đợi tới rất khuya cũng không thấy hai con." Cha Hàn gắp bánh nướng đặt ở trong đĩa thấm ít dấm, sau đó một ngụm nhét vào trong miệng.
"...... Hình như gần 2 giờ, gặp bàn tán gẫu với bọn nó một lát." Hàn Mạc ngửi ngửi bánh nướng nhân thịt dê, cau mày.
Cậu lại cảm thấy trong dạ dày không thoải mái liên tục sôi trào.
"Mẹ, con không ăn nữa, không thoải mái." Hàn Mạc để đũa xuống, nhìn dì Khương xin lỗi cười cười.
Dì Khương sửng sốt, lúc này mới nhớ tới cậu có thể là mang thai không ăn được đồ mặn như vậy, vội vàng đứng lên tới trong tủ lạnh cầm cà chua và trứng gà, làm cho cậu bát mì trứng gà.
Hàn Mạc vỗ muốn nói đừng phiền như vậy cậu uống sữa tươi ăn bánh mì là được rồi, nhưng lão thái thái đã tới phòng bếp, cậu cũng chỉ có thể thở dài nghẹn lời lại.
Ăn điểm tâm xong Thiệu Văn Phong lái xe đưa Hàn Mạc tới công ty đi làm không yên lòng đưa cậu lên lầu, còn cố ý dặn cậu buổi trưa sẽ mang cơm đến đây bảo cậu chờ mình.
Hàn Mạc gật đầu lia lịa, không nhịn được cau mày với nam nhân.
"Anh phiền quá, giống như mẹ già lải nhà lải nhải."
Lườm cậu một cái, tiểu tử thối không biết tốt xấu.
Thiệu Văn Phong sau khi đi Hàn Mạc vội vàng tới phòng làm việc của Trương Mạo, bởi vì cậu tới sớm, cho nên hiện tại ra khỏi phòng làm việc mới nhìn thấy một đám nhân viên, cười chào hỏi với bọn họ nhận lời chúc tết của bọn họ, Hàn Mạc gõ gõ cửa phòng làm việc của Trương Mạo, sau đó đi vào.
"Yaaa! Tao có phải quấy rầy tới nhị vị rồi hay không?" Lúc nãy đi qua phòng làm việc của Tống Tân Nghiệp cậu còn suy nghĩ, nam nhân này khả năng là ngủ quên không tới, không nghĩ tới, Tống Tân Nghiệp vừa sáng sớm đã ở trong phòng làm việc của Trương Mạo động dục, còn không khóa cửa.
Thật lớn lối.
Tống Tân Nghiệp vểnh mông nằm nhoài trên người Trương Mạo, Trương Mạo ngồi ở trên ghế làm việc, hai người đồng thời xoay mặt nhìn về phía Hàn Mạc đứng ở cửa, các loại biểu tình
Trương Mạo không có phản ứng gì quá lớn, Tống Tân Nghiệp lại là xấu hổ đỏ mặt.
"Sao mày không gõ cửa!"
"Em gõ rồi được chứ? Là anh không khóa cửa." Hàn Mạc trợn to mắt trắng với hắn, đi vào đóng cửa lại ngăn cản tầm mắt tò mò bát quái của thư ký Tô Tô bên ngoài.
"Nghe nói đường tình của các anh có chút nhấp nhô? Nói chút, em phân tích giúp các anh." Hàn Mạc ngồi ở một bên, nhìn hai người tách ra khơi mi, cười không mang theo ý tốt.
Trương Mạo thở dài, bĩu môi.
Tống Tân Nghiệp quay đầu nhìn nhìn Trương Mạo, lại nhìn nhìn Hàn Mạc, nhún nhún vai, "Ý tứ của Mạo Mạo là người nhà anh ấy phản đối hai người đàn ông ở chung một chỗ, sợ không sinh được con."
"Tao nghe Tống Tân Kế nói, vấn đề là không thể nào không sinh được thì phải?" Mặc dù tỷ lệ rất thấp, nhưng cậu và Tống Tân Kế đều có thể mang thai, không thể nào Trương Mạo không được a, chẳng lẽ Tống Tân Nghiệp không cố gắng?
Ánh mắt hoài nghi đánh giá Tống Tân Nghiệp, Hàn Mạc khơi lông mày, "Hai người bọn mày sẽ không phải vẫn là trạng thái đắp chăn bông thuần khiết tán gẫu chứ?"
Ánh mắt Hàn Mạc rất có tính xâm phạm, làm cho cả người Trương Mạo không được tự nhiên.
Hắn mặc dù bình tĩnh, nhưng không có nghĩa là da mặt hắn dày, thật sự không có cách nào tiếp nhận dáng vẻ trêu chọc này của Hàn Mạc.
"Bọn tao ngày nào cũng làm có được hay không? Mày rốt cuộc nghĩ gì thế." Tống Tân Nghiệp không đợi Trương Mạo phản ứng, trực tiếp nói ra lời kinh người.
Hàn Mạc chớp chớp mắt, thật đúng là không nghĩ tới hai người bọn họ ở phương diện này khoa trương hơn mình.
Chậc chậc, chẹp chẹp miệng, Hàn Mạc hít hít mũi, chỉ chỉ bụng mình, "Thông báo các anh một tiếng, em hình như lại mang thai." Nhìn thấy dáng vẻ trợn mắt của Trương Mạo, cậu buông tay nhún vai, đặc biệt bất đắc dĩ nhếch môi nở nụ cười, "Anh trừng em cũng vô dụng a, ngày mai em đi bệnh viện kiểm tra chút là biết ngay có phải thật sự mang thai lần hai hay không, bất quá anh yên tâm đi, lần này sẽ không xin nghỉ, Thiệu Văn Phong mua quần áo chống phóng xạ gì đấy cho em, em chỉ là nói với hai bọn anh, không phải không thể mang thai."
Trương Mạo thở dài, giơ tay lên ấn ấn trán, "Mày nói thật dễ dàng, anh muốn mang thai, cũng phải có thể mang thai a."
Tống Tân Nghiệp ở một bên cũng gật gật đầu, hắn rất cố gắng, ngày nào cũng cần cù cày cấy.
"......" Hàn Mạc nhìn dáng vẻ hai người bọn họ mặt ủ mày chau, đột nhiên khẽ cười chỉ chỉ Tống Tân Nghiệp, ngẩng ngẩng cằm khẩu khí nhẹ nhàng nói: "Hai người các anh đầu óc làm sao không chuyển chứ, anh không thể mang thai, để cho Tống nhị thử một chút không phải được sao?"
Trương Mạo trợn to hai mắt, hắn thật sự không nghĩ qua vấn đề này.
Tống Tân Nghiệp ngược lại không có gì quá kinh ngạc, mặc dù hắn cũng nghĩ tới chuyện này, nhưng Trương Mạo lại không đồng ý.
Đến nay hắn cũng không nghĩ rõ ràng, rốt cuộc Trương Mạo tại sao không muốn đè mình, chẳng lẽ hắn thoạt nhìn rất không mỹ vị?
"Mạo Mạo, em cảm thấy Hàn Mạc nói rất có lý, anh nghĩ a, anh trai em đều mang thai sinh đôi, hai bọn em là cùng một mẹ ra, thế nào cũng sẽ không khác nhau lắm, bằng không chúng ta thử chút?"
"......" Trương Mạo nuốt xuống nước miếng, nhẹ giọng mở miệng nói: "Anh không làm được."
Luôn cảm thấy đè tên to con Tống Tân Nghiệp này trong lòng hắn rất không thoải mái, có loại cảm giác bài xích, không làm được tỉ mỉ giống như Tống Tân Nghiệp đối đãi với mình, tới lúc đó vạn nhất làm bị thương Tống Tân Nghiệp làm sao đây? Hắn sẽ đau lòng.
Hàn Mạc nhún nhún vai đứng lên, "Có làm hay không là chuyện của hai người bọn anh, bằng không anh đợi Tống Tân Kế sinh sau đó xin một đứa, dù sao cha mẹ anh cũng không có ở đây, lại không biết là ai sinh."
Trương Mạo giơ tay lên phất phất, "Đi mau đi mau, trên bàn của mày có bản kế hoạch nửa đầu năm nay, chuyện bọn anh không cần mày quan tâm."
Trước không nói bọn họ có đồng ý hay không, cho dù Tống Tân Kế đồng ý cho hai người bọn họ một đứa nuôi một đứa, nhưng Tần Thụy nhất định sẽ nổi điên.
Ai không có chuyện gì tặng con ruột nhà mình cho người khác a, cho dù là anh em ruột cũng không được.
Thấy Hàn Mạc rời đi, Trương Mạo quay đầu nhìn về phía Tống Tân Nghiệp ngẩn người, giơ tay lên vỗ vào trên trán hắn, bộp một tiếng giòn tan.
"Nghĩ gì thế! Con của Tân Kế là của người ta, anh không cần."
Tống Tân Nghiệp bĩu môi, kéo hắn đứng dạy đi tới trước ghế salon, ôm hắn ngồi trên ghế salon, sáp tới hôn hôn môi hắn, mắt trông mong đáng thương nhìn Trương Mạo.
Trương Mạo bị hắn làm cho da đầu tê dại, không hiểu khơi mi, "Sao thế?"
Làm gì đột nhiên ủ rũ lại bán manh như vậy? Không thích ứng a không thích ứng.
"Anh vì sao không thể làm công một lần?" Trước kia không phải còn nói muốn tìm phụ nữ kết hôn sao, chẳng lẽ cũng tìm nữ nhân chủ động? Người này sao lại lười như vậy, đây nhưng là chuyện lớn sinh con, chuyện lớn!
"...... Em xác định?" Nhìn Tống Tân Nghiệp mở to mắt long lanh nhìn thẳng mình, ánh mắt nhỏ mong đợi kia thật sự có chút chịu không thấu.
"Em thật sự xác định để anh làm công?" Nhịn không được hỏi liền hai lần, Trương Mạo thở dài, cười khổ giơ tay lên niết niết vành tay lành lạnh của hắn, "Vậy buổi tối về thử chút."
Hắn đối với chính mình rất không tự tin, bất quá Tống Tân Nghiệp đã cũng có thể làm người dưới thân hắn, hắn đương nhiên có thể vì Tống Tân Nghiệp đè xuống vẻ không thoải mái đáy lòng mình.
Ờm...... Hẳn không cần quá nhiều lần đi.
Trương Mạo kỳ thực cũng không biết tại sao mình kháng cự như vậy, có thể là vấn đề thói quen đi, hắn nói không ra được.
Bất quá đã quyết định buổi tối trở về cùng Tống Tân Nghiệp thử một chút, vậy hắn nhất định sẽ làm đầy đủ chuẩn bị!
Tiểu nhân trong lòng nắm nắm đấm, tỏ vẻ mình nhất định sẽ cố gắng, sẽ không để cho Tống Tân Nghiệp thất vọng.
Nói bên này, Hàn Mạc trở về phòng làm việc liền tiến vào trạng thái công việc, bởi vì là ngày đầu tiên năm mới đi làm, cho nên công việc không quá bận, chỉ là xem bản vẽ thiết kế và bản kế hoạch đặt trên bàn, sửa chỗ không thích hợp.
"Giám đốc Hàn, công ty RS phái phòng thị trường đại diện tới ký hợp đồng, nhưng Trương tổng nói công ty chúng ta không có hẹn trước với bọn họ a, anh ấy bảo em hỏi anh nên làm gì đây." Thư ký Tô Tô gõ gõ cửa đi vào, có chút khó xử nhìn Hàn Mạc.
Hàn Mạc sửng sốt, đột nhiên nhớ tới chuyện hợp tác mấy hôm trước nói với Thiệu Văn Phong, không nghĩ tới nam nhân nhanh như vậy đã phái người tới ký hợp đồng, thật vui.
"Dẫn người tới phòng họp nhỏ, chuyện này tôi biết, chỗ Trương tổng tôi sẽ thông báo." Cậu đứng lên thân thể loạng choạng một cái, vội vàng đỡ bàn đứng vững.
Ngồi thời gian dài, bỗng nhiên đứng lên có chút choáng đầu.
Thấy sắc mặt cậu có chút trắng bệch, Tô Tô quan tâm hỏi: "Giám đốc Hàn anh không sao chứ?"
"Không sao, có chút tụt huyết áp, lát nữa phiền rót cho tôi chén sữa tươi nóng." Hàn Mạc khoát khoát tay cười cười với cô nàng, cùng cô nàng đi ra phòng làm việc.
Bên trong phòng họp nhỏ, Hàn Mạc nhìn mấy người từ ngoài cửa tiến vào, khơi mi, chưa từng gặp, một người cũng không nhận ra.
"Giám đốc Hàn chào ngài, tôi là quản lý phòng thị trường công ty RS, lần này tới là muốn cùng quý công ty ký một phần hợp đồng." Đặt văn kiện ở trong tay lên bàn, nam nhân mỉm cười với Hàn Mạc.
Hàn Mạc khơi mi, đưa tay lấy tới lật lật, không nhìn kỹ, chỉ là nhìn nhìn hạng mục và con số ghi rõ bên trên, vừa ý gật đầu.
"Ông chủ của các người đâu?" Cậu vẫn khá quan tâm chuyện này, dù sao dựa theo bình thường mà nhìn, Thiệu Văn Phong nên tự mình cầm hợp đồng tới mới đúng, nam nhân kia không phải từng giây từng phút đều muốn nhìn thấy mình mới yên tâm sao.
"Ông chủ có việc cần xử lý, cho nên không thể tới." Nam nhân dừng một chút mới mở miệng nói lời này, Hàn Mạc sửng sốt, xoay mặt nhìn hắn.
Có việc?
Truyện khác cùng thể loại
15 chương
75 chương
86 chương
108 chương
62 chương
12 chương