“Phải làm như thế nào?” Đàm Địch vừa dứt lời thì phát hiện Ôn Dương đan mười ngón tay vào nhau, mỉm cười nhìn anh ta. “Không… không… Mấy người có chuyện gì đừng tìm tôi… Tôi không được… tôi không được đâu…” “Mập à, ra ngoài dạo mấy vòng. Không phải cậu muốn ăn donut đấy ư? Anh trai cho cậu tiền đi mua này”. Ôn Dương mỉm cười nói. Nụ cười của hắn vừa lạnh vừa có mấy phần sắc sảo, khác hoàn toàn lúc đối mặt với Viên Thiển. “Tôi không muốn ăn… donut… tôi sợ ăn nhiều quá đè bể lốp….” Đàm Địch vừa rúc ra sau, vừa nhìn về phía Viên Thiển cầu cứu. Trong mắt anh ta, tất cả mọi người đều bị bệnh thần kinh, chỉ có Viên Thiển là người bình thường. Ai dè Viên Thiển, người bình thường duy nhất, lại nở nụ cười nhạt không khác gì Ôn Dương, nói với anh ta: “Đi đi. Donut ngon lắm đấy”. “Cậu… Viên Thiển… cậu bị bọn họ dạy hư rồi…” Ai ngờ Ôn Dương giơ tay ấn Viên Thiển vào lòng mình, tựa ở bên tai anh nói: “Anh ấy hư sẵn rồi”. Hơi thở ấm áp như muốn chui vào tai Viên Thiển, xâm chiếm đầu óc anh. Nụ cười không đứng đắn của Ôn Dương làm cho Viên Thiển không biết phải suy nghĩ như thế nào. Có lẽ thứ thật sự quyến rũ anh cho tới bây giờ không phải thân phận Half-blood của Ôn Dương, mà là bản thân hắn. “Nhưng mà Amanda… khó đối phó thật sự đấy”. Trình Vũ ngồi ở ghế trước, quay đầu nhắc nhở bọn họ. “Có thể bị Trình Vũ nói là khó đối phó? Thế thì đúng là thú vị”. Viên Thiển sờ cằm, “Năng lực của cô ta là gì?” “Không rõ”. Trần Liễm trả lời. Viên Thiển ngẩn người, dưới cái nhìn của anh, Trần Liễm rất đáng tin cậy, rất khách quan, chuyện 30% tuyệt đối sẽ không thổi phồng thành 70%. Trần Liễm nói “không rõ”, thế thì chứng tỏ năng lực của cái cô Amanda này thật sự rất đặc biệt. “Không có gì… để tham khảo à? Chẳng lẽ cái cô Amanda này chưa ra tay bao giờ?” “Có gì đâu. Đến bây giờ chẳng phải chúng ta cũng không biết năng lực của Ôn Dương là gì đấy ư? Ngoại trừ hắn nhanh, ác, chuẩn”. Trình Vũ cầm giấy gói kẹo bắt đầu gấp con ếch xanh. “Có lẽ năng lực của Ôn Dương là ‘dự báo’. Ví dụ như biết chuyện gì sắp xảy ra sớm mấy giây chẳng hạn?” Viên Thiển đã từng quan sát hành động của Ôn Dương, hắn chẳng những nhanh, mà dường như còn biết trước được di chuyển của đối thủ. Ví dụ như xạ kích bình thường không thể nào bắn trúng Half-blood hành động nhanh lẹ. Nhưng cách Ôn Dương nổ súng về cơ bản là hai phát đầu ép đối phương di chuyển đến vị trí mục tiêu của hắn, sau đấy phát thứ ba trúng đích. Đây không phải dự báo thì là gì? Khóe môi Ôn Dương hơi cong lên, ngón tay vuốt nhẹ tai Viên Thiển. Nháy mắt ấy dường như chạm vào nhưng lại không kịp lưu lại cảm giác, khiến tim Viên Thiển lại đập lỡ một nhịp. “Nếu như em thật sự có năng lực dự báo… Em sẽ lấy ra dự báo thử, chừng nào thì anh…” Giọng của hắn lạnh lùng bẩm sinh, giống như một loại vũ khí lạnh nào đó, nhưng hết lần này tới lần khác ngữ điệu lại rất dịu dàng. Đàm Địch và Trình Vũ đều vô thức sán tới gần, muốn nghe rõ nửa câu sau, nhưng Ôn Dương lại chỉ mỉm cười. Lỗ tai Viên Thiển nóng bừng, đỏ lên. “Vậy là… năng lực của cậu không phải dự báo…” Viên Thiển cúi đầu. Anh thật sự muốn đấm lồng ngực mình một cái, nhưng không dám nhúc nhích, sợ bị Ôn Dương phát hiện sự khác thường của mình. “Năng lực của mỗi một Half-blood đều có liên quan đến cơ thể, không điều khiển được bão táp chớp giật, càng khỏi nói tới dự báo. Có điều…” Ôn Dương cũng cúi đầu xuống, áp sát bên tai Viên Thiển, “Năng lực của em rất gần dự báo, chẳng qua không thần kỳ như vậy thôi”. “Ê! Chúng ta là một nhóm! Cấm thì thà thì thầm!” Trình Vũ ấn con ếch xanh gấp bằng giấy gói kẹo, nó vừa vặn nhảy lên đùi Viên Thiển. “Cậu có chắc là muốn nghe tôi nói gì với Viên Thiển không?” Ôn Dương chống cằm, lười biếng nhìn qua. Trình Vũ khựng lại, đáp ngay tắp lự: “Tôi không muốn nghe!” “Nhưng mà… không biết năng lực của Amanda mà chúng ta đã hành động, hệ số nguy hiểm quá cao”. Trần Liễm không để bọn họ tán phét tiếp, mà kéo trở về trọng tâm câu chuyện. “Phải biết Amanda sở dĩ được Tần Phóng tín nhiệm, cũng là bởi cô ta đã từng một mình giết mười kẻ làm phản. Những kẻ này đều là Half-blood có năng lực đặc biệt. Amanda mới thật sự là ma nữ”. Trình Vũ thở dài. Viên Thiển nghĩ tới phim khoa học viễn tưởng mình xem khoảng thời gian trước, nói, “Liệu cô ta có phải kiểu hút sức sống của Half-blood khác, trực tiếp hút khô bọn họ không?” “Ha ha ha! Anh thích cái suy đoán này đó!” Trình Vũ vui vẻ. Nhưng mà Ôn Dương lại vẫn luôn im lặng. “Cậu biết năng lực của Amanda là gì đúng không?” Trần Liễm vừa mở miệng, cả RV đều im lặng. Mấy cặp mắt đổ dồn về phía Ôn Dương. “Tôi chỉ xem qua báo cáo lần hành động đó, tôi không chắc suy đoán của mình là đúng. Nhưng bất kể suy đoán của tôi đúng hay không, Viên Thiển chính là con át chủ bài của chúng ta” Ngón tay của Ôn Dương gảy nhẹ một cái trên đỉnh đầu Viên Thiển. Viên Thiển hơi bất mãn ngẩng đầu lên lườm hắn. Cái tên này không biết trên dưới đến nghiện rồi hả? Bốn người chụm lại một chỗ, thương lượng cả buổi để tính kế Amanda. Viên Thiển vẫn hơi không đành lòng, dù sao thư ký ở màn đầu tiên của anh cũng tên Amanda, và… thư ký trưởng của chủ tịch tên tiếng Anh là Amanda +1. “Về sau không nên đặt tên tiếng Anh của con gái là Amanda, Amanda nghe cái đúng là phận thư ký” Thốt ra lời này xong, Trình Vũ tức khắc hớn hở: “Thế phải đặt là gì?” “Victoria hoặc là Elizabeth, phong cách nữ vương” Chỉ có Đàm Địch cực kỳ sầu não núp ở xa, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Cái lũ này… không ý thức được chuyện mình đang làm nguy hiểm cỡ nào hả…” Bàn bạc hồi lâu, Ôn Dương còn lấy cả bản đồ thành phố nghiên cứu rất nhiều lần, bấy giờ mới quyết định kế hoạch. “Mở cửa, thả Đàm Địch ——“ Theo tiếng cười trên nỗi đau của người khác của Trình Vũ vang lên, Đàm Địch mặt mày ủ rũ bị ném xuống xe, lảo đảo ra sau. Anh ta bày ra vẻ mặt đưa đám đi vào thang máy, bắt đầu cuộc hành trình lang thang trong thành phố. Anh ta đi siêu thị, mua ít bánh bích quy, lại mua mấy bộ đồ ngủ, còn có donut ở cửa hàng trên tầng cao nhất. Nhưng thật ra anh ta không hề có tâm trạng nhấm nháp đồ ngon, chỉ muốn diệt hết mấy cái ngữ vong ân phụ nghĩa ném anh ta ra ngoài. Cho dù là thế giới 2D hay 3D, anh đều không có khả năng đó. Trời không phụ lòng người, trung tâm kiểm soát rốt cuộc phát hiện tảng thịt mỡ lắc lư này, ngay lập tức báo cho Amanda. Amanda mặc trang phục gọn gàng không rườm rà dẫn dắt thuộc hạ cực kỳ có phong cách, cảnh tượng ấy như là đang quay Ma Trận. Khi bọn họ xác định vị trí của Đàm Địch, không hẹn mà cùng lẳng lặng âm thầm theo dõi anh ta. Rốt cuộc vào lúc sẩm tối, Đàm Địch bắt taxi đi tới một bến tàu, nơi đó có vô số container và một chiếc RV giấu ở trong. Amanda cùng các thuộc hạ của cô nàng mai phục trên nóc một chiếc container khá cao, đeo kính quang lọc phân biệt sinh vật, nhưng cô không nhìn thấy sự tồn tại của Half-blood khác trong xe. “Giỡn tôi à?” Amanda cười khẩy. “Đúng là giỡn cô đấy”. Giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau bọn họ. Amanda vừa quay đầu lại thì phát hiện Trần Liễm. Đối phương đút hai tay trong túi, nghiêng mặt. Thuộc hạ của Amanda lập tức xông lên, bọn họ vừa mới nhảy lên container Trần Liễm đứng, Amanda đã hô to: “Quay lại —— “ Chỉ thấy Trần Liễm nhẹ nhàng nhảy lên, ngay lúc những kẻ khác đáp xuống, toàn bộ container kể cả xương đùi của họ đều bị vỡ nát. Lúc này Trần Liễm đã đáp xuống một chiếc container khác. Amanda cười lạnh, nhìn về phía Trần Liễm, nghiêng đầu: “Anh đụng phải tôi… quả thực là rất xui xẻo”. Ấn đường Trần Liễm chậm chạp nhíu lại, nét mặt của anh ta trở nên lạnh lùng, nắm đấm siết chặt dường như đang đấu tranh. Trình Vũ cách đó không xa hô lên: “Ơ đệch ——anh Liễm ơi! Anh phải bắt Amanda chứ——anh bắt em làm gì!” Trình Vũ nâng cao hai tay, làm ra dáng vẻ giơ tay đầu hàng, từ trước tới nay rất ít khi trông thấy Trình Vũ không bị gò bó, không chịu thiệt lộ vẻ mặt như thế. “Tôi… tôi bị khống chế…” Trần Liễm vất vả lắm mới bật ra những lời này từ kẽ răng. Nụ cười của Amanda càng rõ ràng hơn, cô ta nhấc cổ tay, ra hiệu cho thuộc hạ của mình vào trong RV lục soát. “Thì ra… năng lực của cô là khống chế… khống chế Half-blood khác?” Trình Vũ bày ra biểu cảm sụp đổ. “Từ trước tới nay cô chưa từng bày ra năng lực của mình…” Mồ hôi lạnh chảy xuống từ trên trán Trần Liễm. “Hoặc có thể là, tôi đã từng bày ra, chẳng qua mấy người không biết mà thôi” Amanda mỉm cười đi tới trước mặt Trình Vũ: “Đúng thế. Năng lực của Trần Liễm là bắt giữ, mà năng lực của tôi là khống chế. Tôi là tử địch của Trần Liễm ——cũng là tử địch của tất cả Half-blood”. “Nhân vật phản diện, chết bởi nói nhiều”. Trình Vũ thờ ơ nhún vai. Amanda rút súng bên hông, đè lên trán Trình Vũ: “Ôn Dương đâu? Khống chế ai cũng không thú vị bằng khống chế Ôn Dương”. “Amanda nè, cô cầm súng cho chắc vào. Bởi vì có thể Ôn Dương đang mai phục ở đâu đó cách năm sáu trăm mét, nhắm ngay đầu cô đấy. Năng lực khống chế Half-blood của cô… có thể kéo xa đến vậy không?” Trình Vũ cười hỏi. Sắc mặt của Amanda thay đổi, cô nàng lập tức tự mình kiểm tra, nhưng đây là bến tàu, không có địa điểm cao hay nhà cao tầng, không thích hợp bắn tỉa. Lúc này thuộc hạ của Amanda dẫn Đàm Địch và Viên Thiển ra. Đàm Địch căng thẳng đến độ mặt mày trắng bệch, mồ hôi ướt đẫm người, vẫn hít sâu không ngừng suốt. “Đừng giết tôi… đừng giết tôi… tôi không biết gì hết… tôi bị bọn họ bắt ép…” Trình Vũ bó tay: “Tôi có ép heo cũng chẳng ép cậu…” Amanda lập tức nhảy xuống khỏi container, đi tới trước mặt Viên Thiển. Cô cởi găng tay da màu đen của mình, nhấc cằm Viên Thiển lên, nói với thuộc hạ hai bên trái phải ấn Viên Thiển xuống: “Sao mấy cậu có thể thô lỗ với ‘đời bố’ thế chứ? Nhìn cậu ấy…” Viên Thiển nín thở, ngước mắt lên, nhìn về phía Amanda. “Mắt của cậu thật đẹp… nếu như tôi có thể có được cơ thể của cậu… thì tốt…” Đây là Angela trong cơ thể Amanda đang khao khát gene của Viên Thiển. Viên Thiển sa sầm mặt mày. Cái thoại game khỉ gió gì vậy, có phải Half-blood nào đối mặt với anh cũng phải thế không? Như vậy có thể tạo thành bóng ma tâm lý cho mỗi người chơi thân phận Half-blood bị ép nói lời thoại này không? “Ôn Dương ở đâu?” Amanda nói bằng giọng điệu cực kỳ dịu dàng. Viên Thiển nhìn vào mắt Amanda, mới đầu đối phương còn mỉm cười, muốn lợi dụng ưu thế của Half-blood để hấp dẫn Viên Thiển. Nhưng dần dà, vẻ mặt của Amanda trở nên hốt hoảng mang theo chút say mê. Ôn Dương… Ôn Dương… Ôn Dương… Viên Thiển đọc thầm tên Ôn Dương với hệ thống, ánh mắt anh tựa như tấm lưới vô hình, bao phủ lấy Amanda. Khoảnh khắc bất chợt siết chặt, Amanda chỉ hít vào một hơi, thậm chí không kịp phản kháng. Một viên đạn bỗng bắn trúng ngực Amanda, dòng máu màu xanh lam loang ra. Amanda không thể tin nhìn người nổ súng, là thuộc hạ dẫn Viên Thiển tới của cô. “Anh ——“ “Không phải cô muốn tìm tôi sao? Tôi ở ngay đây” Khẩu súng chuyển động nửa vòng trên đầu ngón tay của đối phương, họng súng chĩa xuống dưới, mà khuôn mặt của đối phương dần dần biến thành bộ dáng của Ôn Dương. Amanda còn chưa rõ chuyện ra sao thì đã ngã gục. “Xin lỗi nhé. Cô có thể nghỉ ngơi được rồi”. Ôn Dương kéo Viên Thiển đứng dậy, rũ mắt hờ hững nhìn Amanda. Thuộc hạ của Amanda định chạy trốn, bị Trần Liễm bắt được, Trình Vũ tiễn bọn họ logout tập thể. Viên Thiển thở một hơi thật dài. “Amanda quả thực rất lợi hại, năng lực của cô ta cứ như vô địch vậy… chỉ là cô ta gặp phải Viên Thiển”. Trình Vũ cảm thán. “Nếu như không có Viên Thiển, ba người chúng ta cùng lên, chắc cũng là kết cục diệt đoàn”. Trần Liễm khom người, lấy thẻ công tác ra vào trung tâm kiểm soát của Amanda. Đàm Địch vẫn luôn nhắm mắt cầu nguyện, giờ không có chuyện gì thì nhũn cả xương, nằm bò luôn trên đất. “Đứng dậy đi Mập, xong rồi”. Trình Vũ cầm súng, cố ý giơ họng súng lên, dọa cho Đàm Địch lập tức bò dậy, trốn ra đằng sau Viên Thiển. “Nhìn tí tiền đồ của cậu kìa” “Trước khi thực hiện kế hoạch này, cậu nói cậu biết đại khái năng lực của Amanda là gì… ‘Đại khái’ của cậu, là đoán đúng, hay là đoán sai?” Viên Thiển rất hào hứng nhìn về phía Ôn Dương. Ôn Dương ấn tay lên thi thể Amanda, xác của cô nàng nhanh chóng biến thành dáng vẻ của Ôn Dương. “Đương nhiên là em đoán đúng rồi. Cô ta có thể một lần thắng được mười Half-blood, chỉ ra tay nhanh, hoặc có năng lực phá hoại như của Trình Vũ, thì không đủ” Ôn Dương nâng một tay của Viên Thiển lên, đặt trên vai mình. “Cho nên… cậu cảm thấy cô ta hẳn có năng lực bắt giữ Half-blood khác giống như Trần Liễm, hoặc điều khiển tinh thần?” “Chỉ cần lấy năng lực của mười Half-blood bị Amanda giết kia để tính toán, khả năng lớn nhất mà Amanda có thể giết toàn bộ bọn họ, chính là cô ta có được năng lực khống chế Half-blood khác” Ôn Dương ôm Viên Thiển, lắc mình biến hóa, lập tức biến thành dáng vẻ của Amanda. Viên Thiển vốn đang suy nghĩ, vừa ngước mắt bỗng trông thấy Amanda cực kỳ quyến rũ cười với mình, tí nữa ngã xuống. “Ôm chặt em nhé” “Amanda” mỉm cười kề sát vào tai Viên Thiển, nói khẽ. “Ấy… đừng đừng đừng…” Viên Thiển luống cuống tay chân, Trình Vũ ở một bên thấy mà cũng không nhịn được phì cười. Cho nên, bắt đầu từ lúc Đàm Địch ra ngoài đi dạo, chính là kế hoạch giết Amanda của Ôn Dương và Viên Thiển. Trung tâm kiểm soát đã biết Đàm Địch và đám Viên Thiển ở cùng nhau, như vậy Đàm Địch đi loanh quanh trong trung tâm mua sắm đầy camera tất nhiên sẽ khiến trung tâm chú ý. Đi theo Đàm Địch thì có thể tìm được “đời bố” Half-blood Viên Thiển. Mồi nhử hấp dẫn như thế, trung tâm sao có thể không cắn câu cho được? Nhưng mà năng lực của Ôn Dương, Trần Liễm và Trình Vũ vẫn khiến người ta kiêng dè. Thế là, trung tâm kiểm soát rốt cuộc tung ra con át chủ bài ——Amanda. Nhưng Ôn Dương cũng không chủ động đụng vào họng súng của Amanda, mà trước tiên dùng Trần Liễm và Trình Vũ để hấp dẫn sự chú ý của cô ta, khiến Amanda lầm tưởng mình có quyền khống chế tuyệt đối với thế cục. Cho dù cô ta có năng lực điều khiển tất cả Half-blood, nhưng cô ta không điều khiển được Viên Thiển. Vậy nên Ôn Dương mới có thể hóa thành dáng vẻ thuộc hạ của Amanda, dẫn Viên Thiển tới bên cạnh cô nàng. Amanda không hề đề phòng Viên Thiển, cứ vậy bị Viên Thiển “mượn” năng lực, càng đáng sợ hơn là cô nàng lại bị Ôn Dương giết… Như vậy năng lực này, “mượn” rồi cũng chẳng cần trả lại. Trình Vũ nhíu mày, khoanh tay đi tới: “Tôi nói này… mọi người đều là anh em, nhưng cậu có phát hiện không? Chỉ có cậu như Tỳ Hưu, có vào mà không có ra! Cậu có năng lực lành lại nhanh chóng, mất đầu ngay cả sẹo to bằng cái bát cũng chẳng cần lo!” “Cậu còn có cả năng lực thay đổi bề ngoài. Có nghĩa là ngày nào đó Viên Thiển chán cậu rồi, cậu chỉ cần thay đổi bề ngoài là lại có thể tiếp tục lừa gạt”. Trần Liễm đút tay vào túi đi tới. Anh ta vẫn luôn rất ít nói, vậy mà cũng phát biểu ý kiến, điều này chứng tỏ anh ta cũng rất khó chịu. “Đúng vậy đấy, giờ lại lấy được năng lực khống chế Half-blood khác, muốn thử xem không?” “Amanda” mỉm cười nhìn về phía Trình Vũ và Trần Liễm. “Thôi khỏi, ban nãy tôi đã trải nghiệm rồi”. Trần Liễm quay người rời đi. “Tôi cũng không cần, cậu để lại cho người của trung tâm đi”. Trình Vũ đốt một điếu thuốc, bắt đầu cô đơn hút. Viên Thiển còn đang thích ứng mình được “Amanda” ôm, ai ngờ đối phương đã nhảy xuống. Giống như nhảy lầu, suýt nữa Viên Thiển đã la hét. “Đây không phải là thói quen tốt” Chắc là nhìn ra Viên Thiển không quen, Ôn Dương lại biến trở về bộ dáng của mình. “Cái gì không phải thói quen tốt?” “Lúc sợ hãi, cố gắng đừng kêu thành tiếng, ôm chặt em quan trọng hơn” Ôn Dương lại gần anh, trong mắt mang theo chút trêu ghẹo. Hắn quá gần Viên Thiển, gần đến mức Viên Thiển cảm thấy hắn định hôn lên. Nhưng Ôn Dương chỉ để Viên Thiển xuống. “Đi thôi, còn chờ gì nữa?” Ôn Dương hất cằm về phía hai người trên container. “Cậu không cảm thấy bây giờ bọn tôi dư thừa lắm à?” Trần Liễm cười lạnh hỏi. “Hơi hơi. Nhưng… chơi đến mức này rồi, thế nào cũng phải làm một vố lớn chứ”. Trình Vũ nói xong thì nhảy xuống. Thế là, Ôn Dương cũng biến Trình Vũ và Trần Liễm thành thuộc hạ của Amanda, lại chọn hai cái xác biến thành hai người bọn họ, tiếp đó lên xe của Amanda, chuẩn bị trở về trung tâm kiểm soát. “Ơ này… còn tôi thì sao? Bây giờ tôi phải làm gì?” Đàm Địch ngóng trông hỏi. Trình Vũ nở nụ cười: “Cậu? Cậu định tới trung tâm cùng bọn tôi hả?” “Tôi không thể đi chứng kiến kỳ tích được à?” Đàm Địch hơi phẫn nộ. “Chứng kiến kỳ tích? Cậu có đỡ bom được không? Hay là lấp họng súng? À, cậu hợp với chặn đường lắm đấy”. Trình Vũ tàn nhẫn vạch trần sự thật. “Thôi được rồi! Tôi đi mua donut! Chúc mấy người thành công!” Vừa nghĩ tới những Half-blood kia, Đàm Địch lập tức thực tế, ngồi đợi qua màn mới là con đường thích hợp với anh ta nhất. Cứ thế, mấy người Ôn Dương một lần nữa trở lại tòa nhà khoa học kỹ thuật của trung tâm kiểm soát. Mấy người họ đều qua hệ thống an ninh, tất cả Half-blood tuần tra đều không phát hiện họ khác thường. Bọn họ được dẫn thẳng tới văn phòng của Tần Phóng ở lầu chót. Viên Thiển hơi căng thẳng, dù sao chơi ba màn, hai màn trước Tần Phóng đều là hình tượng rất chính phái, nhưng lần này, lại xuất hiện hình tượng nhân vật phản diện. Nhưng để tránh gây ra hoài nghi, ở trong thang máy anh cũng không dám chạm vào Ôn Dương, thậm chí ngay cả một ánh mắt cũng không dám nhìn nhiều. Dù sao thân phận bây giờ của Ôn Dương là Amanda. Tòa nhà của trung tâm khoa học kỹ thuật quả thực rất cao, ngay cả thang máy  như thể muốn thông tới tận trời. Mặt đất càng lúc càng xa, điều này cũng khiến cho Viên Thiển càng lúc càng căng thẳng. Khi cửa thang máy mở ra, ngay lập tức nhìn thấy một hàng Half-blood võ trang đầy đủ đứng đó. Trên mặt họ không có bất cứ biểu cảm gì, ngay cả ánh mắt cũng không di chuyển. Nhưng khi Viên Thiển bị Trình Vũ và Trần Liễm áp giải hai bên, đi qua trước mặt họ, bọn họ vẫn không nhịn được liếc anh một cái. Đối với bất cứ Half-blood nào, “đời bố” đều có sức hấp dẫn khó chống lại. Trước mặt là cửa sổ sát đất to lớn, cả thành phố đều trở thành phông nền. Điều này khiến Viên Thiển chợt nhớ tới Khôi Khoát Entertainment màn đầu tiên, Tần Phóng cũng đứng trước cửa sổ sát đất như thế. Có phải tất cả Boss đều bị nghiện cửa sổ sát đất không ta? Nếu sợ độ cao, thế là không làm được Boss luôn hả? Tần Phóng quay mặt về phía Viên Thiển, hai cánh tay hơi giang ra, giống như một chủ nhân nhiệt tình hiếu khách rốt cuộc đã chờ được vị khách quan trọng nhất của mình. “Viên Thiển ——chào mừng con! Chúng ta cuối cùng cũng tìm được con rồi ——“ Nhã nhặn, hiền từ, điềm tĩnh, lại có khả năng quyết đoán, đây là giọng của Tần Lão Tà. Viên Thiển hơi hốt hoảng. Giọng nói trầm, lạnh lẽo của Amanda vang lên bên tai anh, nháy mắt khiến anh lấy lại tinh thần. “Ngài Tần, tôi mang Viên Thiển tới rồi” Tần Phóng đi qua, hai bên tóc mai hoa râm, trên mặt tràn đầy nếp nhăn cơ trí, những thứ này đều khiến người ta sinh ra cảm giác sùng bái và ngưỡng vọng. Ông ta ôm lấy Viên Thiển, như người lớn trong nhà ý tứ sâu xa vỗ lưng Viên Thiển: “Con trai, cuối cùng con cũng trở về. Bất kể con có câu hỏi hay nghi vấn gì, ta đều sẽ tháo gỡ cho con”. Tần Phóng nhìn về phía Amanda, Amanda trả lời: “Đám Ôn Dương rất cố chấp, tôi không có cách nào bắt sống về. Bọn họ là tài sản quý báu nhất của trung tâm, thật sự xin lỗi…” “Không, Amanda, cô không cần phải nói xin lỗi. Tôi hiểu rõ tính cách của Ôn Dương, Trần Liễm và Trình Vũ, một khi bọn họ đã đưa ra lựa chọn thì sẽ rất khó thay đổi. Tôi chỉ hy vọng Viên Thiển của chúng ta không quá buồn” Viên Thiển hít một hơi, nghĩ thầm đây đúng là đủ giả nhân giả nghĩa. Ông muốn dùng Angela để lây nhiễm tôi, biến tôi thành đời bố Half-blood kế tiếp, ông có từng hỏi tôi đồng ý hay không chưa? Mà còn kêu tôi đừng quá buồn? Nói hơi tục tí, đúng là cởi quần đánh rắm, không ngại phiền. “Cũng chỉ có cô mới có thể kiềm chế Ôn Dương”. Tần Phóng xoay người lại, vỗ vai Viên Thiển, “Con trai, chắc con không biết, đám Ôn Dương đã bị ‘cha Half-blood’, cũng chính là anh trai sinh đôi của con điều khiển. Những gì bọn họ làm, không phải xuất phát từ chủ ý của họ”. Lần đầu tiên Viên Thiển muốn nhìn Tần Lão Tà bằng nửa con mắt. Thôi đi, nếu nói họ bị điều khiển, thì cũng là bị tôi “điều khiển”, ngay cả nhiệm vụ của họ cũng do Boss tôi đây ra đấy. “Nhưng… các người không nên giết anh ta…” Viên Thiển lạnh lùng nhìn Tần Lão Tà chòng chọc. Tới đi, tới đi, diễn kịch cho trọn bộ đi! Tác giả: diễn đàn quản lý cấp cao Khôi Khoát Thiên Hạ Đàm Tử: Tôi có lỗi với Amanda Giản Hàn: Cậu có lỗi với quá nhiều người Trang Vực: Dạo này Amanda không giảm béo, nên bọn tôi cho cô ấy gợi ý Đàm Tử: Gợi ý gì? Trang Vực: Nướng cậu, heo sữa da giòn gói rau xà lách ok không?