Thẩm Mặc Lam kinh ngạc. – Sáng mai thuộc hạ lại tìm Thẩm đại hiệp… – Nói rồi ảnh vệ đẩy cửa sổ, nhẹ nhàng nhảy khỏi phòng. Thẩm đại hiệp… thật sự không thích, không thèm để ý trang chủ sao? Hình như, đây là lần đầu tiên y bị hỏi như vậy. Nếu là mấy năm trước, hoặc mấy tháng trước, chắc chắn y cười vào kẻ nào hỏi thế, đáp “sao có thể?”, hoặc chả buồn trả lời. Chỉ là hiện tại, sau khi y thật sự tự do, có một cảm giác lạ lẫm ập lên trong lòng y như sóng dữ. Cảm giác này thật khó tả, kiểu tự dưng y có thể với lấy thứ mà y từng khao khát, đương lúc y đang tận hưởng xúc cảm mới mẻ ý thì chúng biến mất. Y vốn chán ghét hắn, thấy hắn phiền, ấy thế mà lúc này y lại… thấy nhớ hắn, và thấy buồn. Y nhớ gương mặt của hắn, bỗng lòng y bật ra câu trả lời chuẩn xác. … Ta để ý. Y và hắn cùng nhau trưởng thành. Y vẫn nhớ lần đầu gặp nhau, hắn dè dặt túm ống tay áo y, hỏi y rằng hắn có thể chơi với y không, bình thường y lủi thủi một mình – hôm đó y lại không từ chối hắn. Y vẫn nhớ thuở thiếu niên ấy, dưới bầu trời đầy sao, y và hắn lấy trời làm chăn, lấy đất làm nệm, ngắm sao với nhau, hoạch định tương lai, chí hướng vĩ đại, sống sao mà ân oán rạch ròi, hành hiệp trượng nghĩa, lang bạt giang hồ. Khi ấy mắt hắn lấp lánh tựa sao trời, sáng rực hơn sao trên trời kia. Y vẫn nhớ lần đầu y động lòng, lần đầu hắn hôn y, lần đầu y thượng hắn cũng như khoảnh khắc hai tấm thân quấn lấy nhau… Thế mà hắn đã bên y hơn nửa đời người. Y khẳng định, y để ý. Có khi, y thích… Cái từ “thích” này, y thấy không quen, thậm chí y chẳng dám nghĩ đến. Cốc! Cốc! Chợt ai đó gõ cửa phòng y. Y lấy lại tinh thần, cửa chưa khóa nên y nói: – Mời vào. – Xin phiền ạ. – Tiểu nhị cất tiếng – Thẩm đại hiệp, dịch trạm gửi thư khẩn cho đại hiệp, yêu cầu đại hiệp tự mở tự đọc ạ. Y nhíu mày. Chuyện gì mà phải gửi thư khẩn xuyên tám trăm dặm qua dịch trạm tới tận chỗ y? … Sớm hôm sau, hữu hộ vệ trở về phòng của Thẩm Mặc Lam thì thấy phòng trống không, y đi đâu mất. Hữu hộ vệ hoang mang. Hữu hộ vệ biết công phu của y tốt mức nào, tai y thính ra sao. Để y không bị phiền, hữu hộ vệ cố tình cách xa y một chút, cho y thoải mái suy xét. Không ngờ… Hữu hộ vệ vội vã xuống lầu, túm cổ áo tiểu nhị ra một góc, hỏi: – Xin hỏi, Thẩm đại hiệp đi từ lúc nào? – Khuya… Khuya… Khuya qua ạ. – Tiểu nhị ít khi bị người ta túm thế này, tiểu nhị sợ đến mức nói lắp. Thấy tiểu nhị hoảng, hữu hộ vệ mới tự biết mình thất thố. Hữu hộ vệ buông tiểu nhị ra, chắp tay: – Xin lỗi, tiểu nhị có biết vì sao Thẩm đại hiệp đi luôn không? Đại hiệp đi hướng nào? Tiểu nhị thấy người ta không có ác ý, bèn thở phào, trả lời: – Khuya qua, dịch trạm gửi thư khẩn xuyên tám trăm dặm cho Thẩm đại hiệp. Đại hiệp đọc xong là đi liền, không nhắn gửi gì cả… ta… ta cũng không biết đại hiệp đi đâu. Không có manh mối. Trời đất bao la, hữu hộ vệ hắn đi đâu tìm y bây giờ. Ánh mắt hữu hộ vệ trống rỗng, môi run, cuối cùng hắn cúi đầu. … Trang chủ… Xin lỗi trang chủ, thuộc hạ vẫn không thể hoàn thành tâm nguyện giúp người. Tua về một tháng trước. Nhân lúc này Trần Thiếu Thanh về nhà, Trần lão gia cố ý xếp cho thiên kim Lý gia Lý Uyển thầm thương gã cho gã. Lý Uyển xinh đẹp tuyệt trần, tính tình dịu dàng, hai nhà môn đăng hộ đối, nhìn kiểu gì cũng thấy nàng với gã là một đôi giai nhân. Còn Trần Thiếu Thanh là người con nhỏ tuổi nhất của Trần lão gia, lại là cậu con cưng duy nhất của chính thê nhà lão. Lão có tuổi rồi, mấy năm nay chỉ mong Thiếu Thanh nhà lão thành gia lập nghiệp, khai chi tán diệp, kế tục hương khói tổ tiên Trần gia, có thể ôm cháu đích tôn lúc lão còn sống. Bản thân Trần lão gia không thích Trần Thiếu Thanh cứ lông nhông bên ngoài suốt. Lão thầm nghĩ sau khi Thiếu Thanh thành gia rồi sẽ bớt chạy lung tung, biết đâu Thiếu Thanh muốn kế thừa gia nghiệp thì sao. Con cả của tiểu thiếp nhà lão mà lão còn chưa suy xét cho nó tiếp quản kìa. Sau khi Trần Thiếu Thanh gặp Lý Uyển thì gã không có ý kiến gì hết. Từ lúc gã nhận thức được mọi chuyện, gã chỉ cần nương tử xinh đẹp, dịu dàng sẵn lòng thắp đèn chờ gã về thôi. Lý Uyển thỏa hết mọi điều gã cần. Bỗng đầu gã bật lên hình ảnh của một người đàn bà xấu xí, gã thấy buồn nôn. Trần lão gia thấy Thiếu Thanh đồng ý, lão mừng ra mặt, vội vàng chuẩn bị. Lão tìm người tính bát tự, tỉ mỉ chọn ngày lành tháng tốt, phát thiệp mời, hận không thể chiêu cáo toàn thiên hạ rằng nhi tử bảo bối của lão sắp thành thân rồi. Trần gia giàu có, Trần Thiếu Thanh lại là con của chính thê, nghi lễ thành thân rườm rà không bỏ qua bước nào. Sau một loạt hoạt động nghị hôn, đính hôn, gã bị phụ thân gã nhốt trong nhà, chuẩn bị sính lễ. Mấy ngày trước lễ thành hôn, nhân lúc phụ thân gã tiếp bạn lão thì gã kịp chạy ra ngoài, hít thở khí trời trong lành. Tầm này, phố lớn phố nhỏ Cô Tô đều bàn tán về lễ thành thân của gã, gã thấy hơi ngại. Thế là gã mua một cặp râu trông thật nực cười mà dán vào mặt, trông như ông đồ cà lơ phất phơ giữa phố vậy. Sau khi chỉnh trang xong, gã nghênh ngang dạo phố. Thật ra gã thăm thú chán cái thành Cô Tô này từ nhỏ rồi. Chỉ là mấy nay bị nhốt trong nhà nhiều, đâm ra gã thấy thành đẹp xiết bao, chơi vui vô cùng. Khi thì ghé lại tiệm đồ ăn vặt bên đường lớn mua vài món, khi thì trêu ghẹo mấy người vẽ tranh viết chữ dạo thật vô nghĩa, khi thì nghe hát tuồng xẩm chèo nhốn nháo. Tuy chơi một hồi cũng chán, nhưng gã cứ vung tiền như rác nên chẳng ai nói lại gã. Gã chơi hết một ngày. Rồi màn đêm buông xuống, gã mới thấy gã nên về nhà, không thì phụ thân gã lại lải nhải bên tai gã mất. Mặc dù lời phụ thân như nước đổ lá khoai với tai gã, nhưng gã cũng suýt mất mạng để báo hiếu mà, gã thông cảm cho việc phụ thân gã quá lo cho gã. Gã sung sướng uống nốt chén rượu nếp Giang Nam, khẳng khái đứng dậy, trả một ném bạc cho chủ quán. Tầm này là tầm ăn tối, người ghé quán trọ càng lúc càng đông. Chợt gã phát hiện một nữ nhân ngồi một mình ở bàn tròn trong góc Đông Nam của quán. Nàng quay người vào trong góc. Nhìn bóng lưng của nàng, gã chắc mẩm nàng khá yêu kiều, thục nữ. Nàng vẫn đeo tấm mạng che mặt màu đen, lủi thủi trong góc, một mình một cõi so với không khí náo nhiệt của quán trọ. Gã cũng chẳng nghĩ sâu xa làm gì, giang hồ đâu thiếu mấy chuyện mưa to gió lớn mấy. Gã chuẩn bị rời đi thì có một vị đại hán say xỉn trêu nàng: – Ôi, tiểu nương tử trang điểm thật lạ quá đi. Mau cho bổn đại gia xem mặt nàng nào… Nàng không đáp, rủ mắt, nhấp miếng rượu, cứ như nàng chẳng nghe thấy gì cả. Gã nhíu mày quan sát. Tấm thân của vị đại hán sắp đổ lên người nàng, móng vuốt của đại hạn chạm tới cái mạng che mặt của nàng thì rụt lại như chạm phải kim, rồi mặt đại hán đang đỏ thì thâm tím, đồng tử co lại, hấp hối từng hơi, cơ bắp căng lên, một loạt phản ứng chỉ xảy ra trong nháy mắt. Vị đại hán ấy lảo đảo vài bước, rồi ngã xuống đất, nằm im phăng phắc, cặp mắt trợn tròn, hoảng loạn vô cùng. Gã nhìn mà choáng. Gã định giúp nàng chặn kẻ say xỉn này thì chợt thấy… Cảnh này quen quen. Quần chúng hóng hớt chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Đám bạn của đại hán ấy cũng nhìn đại hán, kế đó nhìn nhau, có người mạnh bạo khều nàng: – Ngươi… ngươi làm gì đại ca đấy? Nàng nghiêng đầu nhìn đám bạn của đại hán. Do góc nhìn nên Trần Thiếu Thanh không thấy mắt nàng, nhưng gã vẫn nghe được giọng nàng. Giọng nàng lạ lắm, hơi khàn, lại gợi cảm. – A… Các ngươi nói xem, ta làm gì đại ca nào? Toàn thân gã cứng đờ, lông tơ dựng hàng loạt. Chính ả. Ả đến rồi… Cuối cùng ả cũng xuất hiện rồi! Những người bạn của đại hán to gan tiến về phía ả, có kẻ rút đao, hướng về tấm lưng mảnh khảnh của ả mà đâm. Ả cười mỉa… … Không ai thấy ả ra tay như nào. Mọi người chỉ thấy bạn của đại hán giống như đại hán: đầu tiên họ thống khổ thét lên, cơ co, ngã xuống, mắt trợn tròn, tắt thở. Phải, chết không nhắm mắt. – Tởm lợm! – Ả ngồi yên trên ghế như cũ, bình tĩnh đúc lại hai tiếng cho đám nam nhân nằm rạp dưới đất, cứ như kẻ khiến đám đó lâm vào thảm trạng kia không phải ả vậy. Kế đó, người trong quán trọ mới phản ứng được: họ nháo nhào như bầy ong vỡ tổ, chạy vội khỏi quán. Còn gã hòa mình giữa đám đông hỗn loạn, chợt nhớ tới lời khuyên của Thẩm Mặc Lam, tuy gã không muốn thừa nhận nhưng gã thật sự không phải đối thủ trực diện của Uẩn Nương, gã cũng không thể bị ả đả kích thêm một lần nào nữa. Gã nén ham muốn báo thù xuống. Nhân lúc khách trọ xáo xào, gã nhanh chóng rời khỏi quán. … Cả ngày hôm ấy Trần lão gia không thấy Thiếu Thanh, tâm trạng không vui lại bất đắc dĩ. Lão cũng đoán được quý tử nhà lão lại lén lút chạy ra ngoài chơi bời rồi. Lão đang nghĩ, lát quý tử về thì dạy dỗ thế nào. Đúng lúc đó, quý tử nhà lão về, gương mặt trắng nõn sa sầm. Lão không để ý, vừa hắng giọng dạy bảo: – Thiếu Thanh, vi phụ có chuyện muốn… – Phụ thân. – Gương mặt sa sầm của gã khiến lão hoảng nhẹ –  Thanh Nhi có chuyện quan trọng cần làm, phụ thân nghỉ ngơi trước đi. – Hả… Này, Thiếu Thanh… –  Lúc lão phản ứng lại thì quý tử của lão đóng sầm của trước mặt lão. Đêm xuống, Trần Thiếu Thanh gửi thư khẩn xuyên tám trăm dặm tới Thanh Châu cho Thẩm Mặc Lam. … “Kính gửi Thẩm đại ca, Mong ngươi khỏe lúc ngươi nhận bức thư này. Trong thành Cô Tô có tung tích của Uẩn Nương, tin tức không tồi, ngươi tới gấp nhé. Thiếu Thanh vô cùng cảm kích.” … Thư khẩn xuyên tám trăm dặm. Thế là cái đêm Thẩm Mặc Lam vừa gặp hữu hộ vệ của Phong Vô Ngân, thì thư khẩn từ Cô Tô đến đúng lúc. Từ đêm này đến ngày đại hôn của hai nhà Trần – Lý còn có năm ngày. Thẩm Mặc Lam vừa tới Cô Tô là gặp thẳng Trần Thiếu Thanh. Sau đó y mới nhớ, y đi vội quá, quên để lại lời nhắn cho ảnh vệ. Có điều, Uẩn Nương xuất hiện hơi đột ngột, nhưng kế hoạch của y vẫn vậy: ngày y tham dự hôn lễ của Thiếu Thanh xong, đêm y sẽ phi về Phong trang liền. Hắn nên tự thấy vừa lòng đi. – Thẩm đại ca nhất định phải giúp ta… – Mấy ngày nay gã ngủ không yên, quầng mắt thâm đen nổi bần bật trên gương mặt trắng nõn, nom gã yếu ớt vô cùng. – Thiếu Thanh gặp ả ở đâu? Trông như nào? Mau nói ta nghe. – Ả đội nón trúc, đeo mạng che mặt, toàn thân đồ đen, nom được lắm. Ta gặp ả ở… Sau khi y nghe gã kể lại lần tình cờ gặp nhau trong quán nọ, bèn khuyên gã: – Trước mắt ngươi cứ chuẩn bị việc thành thân ổn thỏa đi. Ta sẽ thử tìm ả. – Không. – Nào ngờ gã kiên định – Ta muốn đi với ngươi. Đích thân ta sẽ đâm chết ả. Đáy mắt y khẽ hoảng, y muốn khuyên thêm song thấy gã kiên quyết, cuối cùng y chẳng nói gì nữa. Thành Cô Tô ấy à, nói lớn cũng không lớn, bảo nhỏ cũng chả nhỏ. Y và gã lùng sục từng quán trọ một, vẫn không thấy tăm hơi gã đâu. Chỉ có mỗi quán trọ hôm gã gặp ả, gã hỏi lại tiểu nhị thì tiểu nhị nói tiểu nhị sợ quá, tiểu nhị trốn dưới quầy, khi quán bớt loạn, tiểu nhị ngẩng đầu quan sát thì ả đã đi mất rồi. Cả một ngày trời lùng không ra, sợ về lại phải nghe phụ thân lải nhải, gã tức tím mày, nghiến răng nghiến lợi, nhìn chẳng giống tân lang sắp đón dâu về gì sất. Y ngẫm một lúc, bèn hỏi: – Thiếu Thanh thấy sao ả lại xuất hiện tại Cô Tô vào lúc này? Gã đang bực nên gắt: – Sao ta biết được! Ả… Rồi gã im một lúc. – Chẳng lẽ, ý ngươi là… – Gã không dám tin. – Cả giang hồ đều biết Thu Diệp Khách Trần Thiếu Thanh sắp thành thân với tiểu thư Lý gia, thậm chí trên đường ta đến đây cũng nghe người ta bán ta hai người các ngươi xứng đôi nhường nào… – Ả tìm ta sao… – Ả chưa chịu xuất hiện, chắc đang đợi ngày đại hôn của ngươi mà ra tay. Ả hạ cổ độc ngươi, nhưng ngươi lại chưa chết. Ả thấy ngươi sống thuận lợi quá nên… hẳn ả tức lắm. Hoặc, ả đang ngẫm lại xem ả có từng hạ đúng cổ không? Nếu đúng là Uẩn Nương đang chờ đại hôn của Trần Thiếu Thanh mà ra tay… y vẫn cảm thấy có chỗ là lạ. Y mấp môi, tự vấn lại từ đầu, song vẫn khuyên gã. – Ngày đại hôn nhớ xếp nhiều hộ vệ có võ công cao cường bên cạnh một chút… Chính ta cũng không chắc ta có cản được ả hay không nữa. – Nãy nghe gã tả, công phu ả khó lường, cổ trùng hiểm độc, xuất quỷ nhập thần. Nếu ả đã dày công chuẩn bị, e là khó đấu. – Thẩm đại ca! Liệu ngươi có thể giúp ta chiếu cố… – Gã nắm chặt tay, tròn mắt van nài y. – Tất nhiên ta sẽ giúp ngươi giữ ả. Một khi ta phát hiện tung tích của ả, ta báo ngươi liền. Gã thở phào, thấy yên tâm. Gã tự thấy võ công gã phi phàm, tuy không chắc gã đấu nổi ả không, nhưng bên gã có Thẩm đại ca tu vi cao cường, hết thảy khiến gã yên tâm hơn hẳn. – Hai ngày nay, ngươi cứ chuẩn bị chuyện thành thân của ngươi đi. Phụ thân ngươi đã xếp phòng cho ta rồi. Ta canh chừng giúp ngươi. – Y trấn an gã. – Đa tạ, Thẩm đại ca. – Gã mấp môi đáp, cười gượng..