Thần Y
Chương 670
Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 670: Fan hâm mộ thực đáng sợ!(1+2)
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
Diệp Thanh liền cười, nhớ lại bản thân ngày trước, người hơi đông môi chút, chỉ cần có quá mười người lạ, là đã bắt đầu mặt đỏ phừng tới mức thốt không lên lời, mà Chu Vi lại có thể làm được như vậy, đã rất tốt rồi!
Diệp Thanh quay đầu liếc về phía sau một cái, chỉ cảm thấy đen ngòm toàn là đầu người, đều đang hò hét chói chói tai, vô cùng hưng phấn, đèn huỳnh quang gần như là cho tới bây giờ chưa có ai bỏ khỏi tay, thầm nói, chỗ này có thể chứa được 18000 người, nhưng đấy chỉ là số ghế ngồi, hiện trường chen chúc đến mức này, đoán chừng phải có không dưới 50000 người! không biết liệu có ai chen tới mức không thở nổi rồi sốc không nữa!
Diệp Thanh liền lo lắng đưa ra vấn đề này.
Ninh Não Nhi nói:
-Việc này chẳng phải là rất đỗi bình thường sao, không những sẽ có người bị choáng, ngay cả chuyện dẫm đạp nhau đến chết cũng từng xảy ra rồi! có điều em nghe Chu Vi nói, công ty đĩa nhạc của bọn họ sớm đã mời một đội ngũ bác sỹ chuyên môn túc trực một bên, cái này anh không phải lo nữa đâu, danh y như anh không cần phải ra mặt rồi!
Diệp Thanh nói:
-Kỳ thực, điều mà bác sỹ bọn anh mong muốn nhất chính là không có ai bị bệnh!
Lạc Tiểu Tịch bĩu môi nói:
-Nghe sao mà đạo đức giả thế, nếu không có người mắc bệnh, bác sỹ bọn anh hít gió sống qua ngày à?
Diệp Thanh ngượng ngùng nói:
-Cũng chỉ là ước vọng thôi mà, nếu thiên hạ thực sự không có bệnh thật, thì bác sỹ bọn anh đổi nghề làm nhân viên chăm sóc sức khỏe, hoặc bác sỹ chỉnh hình vv cũng được mà!
Tằng Mẫn San nói:
-Thực ra, quy mô hội biểu diễn lần này vẫn còn nhỏ chán, Chu Vi dù sao vẫn là lần đầu tiên tổ chức, sức ảnh hưởng vẫn không thể so sánh với những minh tinh lớn được!
Con ngươi Diệp Thanh liền ánh lên, gật đầu nói:
-Em tin là, không đầy hai năm nữa, cái cảnh tượng hàng chục vạn người đứng hò hét rầm rộ đó sẽ xuất hiện!
Gương mặt Ninh Não Nhi lộ ra vài phần cổ quái, ý cười duyên dáng chúi đầu lại nhìn hắn một cái, thằng nhãi Diệp Thanh này tức khắc chột dạ, vội vàng xóa ngay nét mặt tình cảm vô tình biểu lộ ra lúc nãy!
Trên sân khấu, Chu Vi đối mặt với sự nhiệt tình của đám đông, không kìm nổi hít sâu vài cái, sau đó nói:
-Bài hát này tên là “ Dãy núi mây mù phía chân trời”...
Lập tức, đám đông liền im lặng, chỉ còn thừa lại tiếng hát du dương, uyển chuyển dễ nghe của Chu Vi!
Tiếng hát linh hoạt kỳ ảo, khiến cho người chẳng hiểu gì về âm nhạc như Diệp Thanh nghe thấy cũng bị mê hoặc, trong đầu không kìm nổi xuất hiện một khung cảnh thiên nhiên tràn đầy sự ưu ái của đất trời và Qủy Phủ thần công, đẹp đẽ mê người, như thơ như họa, như mộng như ảo, trong bức họa đẹp đến cực điểm này, bên trên là một bầu trời quang đãng, sương trắng vờn quanh, chim chóc bay lượn, với phía dưới là dãy núi tươi xanh hùng vĩ cây cối um tùm xanh mát!
Tựa như tiên cảnh chốn bồng lai!
Tiếng hát của Chu Vi chính là đem cho người ta thứ cảm giác thần tiên như vậy, âm ỉ mơ hồ tựa như có thể đem đến cho tâm hồn con người sự bình yên, Diệp Thanh đoán rằng, đây, có lẽ là đểm hấp dẫn trong tiếng hát của Chu Vi.
Bài hát kết thúc, tiếng vỗ tay như sấm vang lên, tiếng hét chói tai từng trận từng trận, lại còn có người rời chỗ ngồi, chen lên phía trước, một người dẫn đầu, những người khác liền nhao nhao làm theo, ào lên phía trước, chen chúc đến mức không chen được nữa, lúc chật như nêm cối mới thôi!
Chu Vi tiếp tục biểu diễn!
Quả nhiên, chỉ chốc láy sau, đã xuất hiện rất nhiều thanh niên nam nữ vì hô hấp không thuận mà bị choáng, có điều, các bác sỹ lại không tài nào chen vào được, Diệp Thanh gào nát họng, đưa những người bị choáng chuyền ra ngoài!
Sau đó, liền xuất hiện một khung cảnh vô cùng kỳ quái, chỉ thấy có rất nhiều rất nhiều nam nữ rơi vào trạng thái hôn mê, từ những nơi khác nhau, được vô số thứ giống hệt như đôi bàn tay, chuyền ra ngoài, nhân viên y tế nhìn thấy, liền khẩn trương đưa những fan hâm mộ này ra ngoài cấp cứu!
Diệp Thanh than thở, hà cớ phải như thế, chẳng phải chỉ là một buổi biểu diễn thôi sao?
Ninh Não Nhi nói:
-Giờ thì anh biết sức hấp dẫn của Chu Vi rồi chứ, xem anh còn dám để người ta làm quảng cáo miễn phí cho nữa không?
Diệp Thanh ngẫm nghĩ cũng thấy phải, công ty của mình làm thế thiệt thòi cho người ta quá, liền vung tay lên, hào phòng nói:
-Sang năm phí quảng cáo của Chu Vi tăng đến 200, à, không, 300 vạn!
Vừa dứt câu này, chắc là do tiếng nói hơi to một chút, Diệp Thanh đột nhiên cảm thấy không được tự nhiên cho lắm, vừa ngoảnh đầu nhìn, liền giật mình kinh hãi, mấy người ngồi phía sau đang dùng ánh mắt không chút thiện cảm, tựa như con hổ sắp ăn tươi nuốt sống hắn đến nơi trừng trừng nhìn hắn!
Một cậu thanh niên cao to vạm vỡ, vừa nhìn đã biết là kiện tướng thể thao nói với Diệp Thanh:
-Tiểu tử, mày đang bốc phét cái gì thế, người con gái tựa nữ thần như Vi Vi là người mày có thể xúc phạm được sao?
Bên cạnh, một cô gái lập tức phụ họa theo, bĩu môi nói:
-Mới có 300 vạn mà cũng đòi mời Vi Vi nhà ta quay quảng cáo cho? Mày đi chết đi!
Nếu bọn họ biết, trước kia đều trả giá 100 vạn, thậm chí cả 100 vạn này Chu Vay miễn cưỡng lắm mới nhận, phần nhiều đều là quay quảng cáo miễn phí, thì, phỏng chừng, con ngươi chắc phải rơi hết ra!
Nếu bọn họ biết đươc, vị nữ thần trong lòng họ, còn từng hôn trộm Diệp Thanh, thì còn không biết sẽ nghĩ thế nào nữa!
Chu Vi hát một mạch mười mấy bài, rồi mới nghỉ ngơi một lát, đồng thời đi vào hậu trường thay đồ, không giống một số minh tinh, đều là hát hết một bài thì thay một bộ, có điều Chu Vi vẫn luôn muốn dựa vào thực lực để tiến lên, đối với vấn đề ăn mặc này không để ý nhiều lắm, hơn nữa, bản thân cô đã thuộc vào loại hoa hậu hoàn vũ rồi, cứ mặc bừa một bộ quần áo cũng vô cùng xinh đẹp! Có những lúc, trang điểm quá chỉn chu, lại không bằng vẻ đẹp tự nhiên, cứ ăn mặc tùy tiện, lại càng khiến người khác yêu thích.
Đây là lần đầu tiên Diệp Thanh đến xem biểu diễn ca nhạc, trước kia, một là không có tiền, hai là thực sự chẳng có hứng thú gì với âm nhạc cho lắm, cũng chẳng phải là người thích đám chân dài minh tinh, có điều, sau lần này, thì thực sự cảm nhận được thứ không khí đó, Diệp Thanh lắng nghe, cảm xúc trong lòng cũng bị những tiếng la hét chói tai không ngừng của những người xung quanh quấy động, mấy cô con gái thì lại càng thế, đến cuối cùng, mấy người đều đứng hết lên, tay vẫy chiếc đèn huỳnh quang, cổ vũ cho Chu Vi!
Ước chừng ba tiếng đồng hồ sau, buổi biểu diễn mới kết thúc, có điều, khán giả vẫn còn chưa về hết!
Chu Vi nói cười duyên dáng, nước mắt lưng chòng, giọng nói hơi có chút khàn khàn:
-Hôm nay Vi thực sự rất vui sướng, thực sự cảm ơn sự có mặt của mọi người, .. rất viên mãn, cảm ơn mọi người!
Lúc Chu Vi hét lên câu cuối cùng:
-Được ở cùng với mọi người, mình cảm thấy vô cùng hạnh phúc!
Thì lại càng đem đến cho không khí vốn rất sôi động ở sân vận động một sự kích động chưa từng có!
Tiếng thét chói tai vang vọng khắp nơi, xuyên thấu qua mái vòm, truyền ra ngoài, gần như người trong phạm vi mười km đều có thể nghe thấy.
Sau đó, Chu Vi liền cười tươi, vừa vẫy tay chào mọi người, vừa lùi vào trong.
Fan hâm mộ cũng tan ra về, có điều, còn có rất nhiều người vẫn đợi ở các cửa ra của sân vận động, muốn đợi đến khi Chu Vi ra ngoài, Diệp Thanh nhìn thấy, mấy người đó trên tay còn cầm những quyển sổ rất xinh hoặc những tấm thiệp, thậm chí là cả ảnh, ảnh của ai thì không biết, còn có cả bút, đoán chừng muốn đợi Chu Vi ra để xin chữ ký đây mà!
Lạc Tửu Tịch lè lè lưỡi, nói:
-Bao nhiêu người muốn xin chữ ký thế này, thế chẳng phải sẽ làm cho Vi Vi mệt chết sao?
Ninh Não Nhi nói:
-Đương nhiên là không phải ký cho tất cả rồi, ai cũng ký cho, thì không đáng tiền nữa! hơn nữa, căn bản cũng chẳng ký hết nổi, không phải sao?
Trên thương trường, có một loại thủ đoạn gọi là Giới hạn lượng tiêu thụ, mính tinh ký tên thì càng phải thế, đây gọi là hiếm thì quý ấy mà!
Trần Du nói:
-Quen biết minh tinh thật tốt, xin chữ ký lúc nào cũng được! Haha!
Tằng Mẫn San nói:
-Đoán chừng Chu Vi có việc để làm rồi, chốc nữa, chắc chắn phải ứng phó với bọn phóng viên đến phỏng vấn, chúng ta lưu lại đợi cô ấy, hay là về trước đây?
Diệp Thanh nói:
-Hay là cứ về trước đi, ngày mai mời cô ấy ăn cơm cũng chưa muộn, dù gì bây giờ là kỳ nghỉ đông, cũng tổ chức biểu diễn rồi, chắc không có việc gì nữa đâu!
Mấy người gật đầu đồng ý, liền bước về phía bãi đỗ xe, vừa bước được một bước, liền nhìn thấy một cô nhân viên tết sam chạy đến hỏi:
-Vị nào là bác sỹ Diệp ạ?
Diệp Thanh đáp:
-Là tôi!
Người đó liền nói:
-Tôi là nhân viên của công ty Thiên Hậu, trợ lý của Vi Vi! Vi Vi cô ấy chắc do làm việc quá sức, giọng nói bị khàn, chúng tôi đã tìm bác sỹ đến khám cho cô ấy, nhưng cổ không chịu, nói nhất định phải đến tìm anh!
Diệp Thanh liền lo lắng, đôi lông màu chau lại, giọng nói bị khàn? Cái này nghiêm trọng đây! Giọng hát chính là sức mạnh của cô ấy, cổ họng chỉ cần hơi bị thương tổn một chút thôi, thì sức mạnh đã chịu ảnh hưởng rất lớn rồi!
Nhân viên này thấy thế, liền vội vàng giải thích:
-Cũng chỉ hơi khàn một chút thôi, không đáng lo ngại lắm.
Có điều, Diệp Thanh lại chẳng yên tâm nổi, bản thân vẫn phải đích thân đến xem xem thế nào mới được.
Ninh Não Nhi nói:
-Diệp Thanh hay anh cứ khẩn trương qua đó xem xem, giúp cô ấy điều trị một chút, bọn em về trước vậy!
Tằng Mẫn San nói:
-Đúng đấy, bọn chị sáng mai còn phải đi chuẩn bị cho việc thành lập câu lạc bộ Quần ngựa nữa!
Trần Du đương nhiên cũng về theo Ninh Não Nhi, Lạc Tửu Tịch ngẫm nghĩ một lúc, quyết định ngồi cùng xe mấy cô cho thuận đường, bản thân cô cũng có xe riêng, nhưng nghỉ đông cũng không lái về, cũng không muốn người nhà đến đón. Hơn nữa, nếu cô về quá muộn, phỏng chừng sẽ bị mẹ nói, mọi người đều chưa biết, Lạc Tửu Tịch vẫn là một cô gái ngoan ngoãn chính cống.
Về phần bắt taxi? Nhiều fan thế này, không thiếu người muốn về nhà, làm sao mà gọi nổi một chiếc chứ!
Diệp Thanh liền tạm biệt bốn cô gái, sau đó đi theo cô nhân viên.
Vừa mới đi đến lối vào, liền phát hiện hỏng rồi!
Cô nhân viên cười khổ nói:
-Không ngời fan của Vi Vi lại lợi hại và nhiệt tình tới mức này, quả thực là tận dụng mọi chỗ mọi biện pháp!
Cô vừa nãy kỳ thực cũng là đi ra từ một chiếc cửa nhỏ bí mật, lúc này đưa Diệp Thanh đến đó, thì phát hiện chiếc cửa này bị fan đứng vây vào kín mít!
Diệp Thanh thậm chí còn nghĩ, chắc mình phải trèo tường mà vào mất, có điều rất nhanh liền dẹp bỏ ngay cái ý tưởng này, thứ nhất, cửa sổ đóng rất chặt không dễ ràng gì mà cậy ra được, thứ hai, nếu mình mà khơi mào, đoán chừng đám fan này cũng chắc chắn sẽ học theo, đến lúc đó phiền phức càng lớn!
-Nào, mọi người nhường đường một chút, có thể cho tôi đi vào không, tôi là nhân viên của công ty Thiên Hậu, trợ thủ của Vi Vi!
-A, bạn là trợ thủ của cô ấy?
-Thật không? Có thể nói cho mình biết Chu Vi bình thường có những sở thích gì không? Thích hoa gì, cậu xem, hôm nay mình mua hẳn 99 bông hồng, còn rất tươi nhé, chính là muốn tặng cho Vi Vi đấy!
Một cậu con trai tay ôm một bó hoa hồng to bự, vừa khiến cho Diệp Thanh buồn cười, trong thâm tâm lại có một chút khó chịu ghen tuông!
Thằng ku, anh đây còn chưa tặng hoa cho cô ấy, mà mày đã tặng trước rồi? không có cửa đâu, cô ấy tuyệt đối sẽ không nhận đâu! Diệp Thanh thay mặt Chu Vi từ chối thẳng thừng!
Sau đó trong lòng liền cả kinh, sao mình lại thế này, sao lại cứ như đã cho rằng Chu Vi là của riêng bản thân vậy, hoàn toàn quên béng mất bản thân muốn duy trì mối quan hệ bạn bè với cô, không muốn trêu chọc cô rồi sao?
Truyện khác cùng thể loại
1253 chương
17 chương
271 chương
1046 chương