Thần Y

Chương 649

Thần Y Tác giả: Hành Xích Đạo Chương 649: Đẩy lùi tấn công, công bố phương thuốc. Nhóm dịch: ShenYi Nguồn: Mê Truyện Điều duy nhất không được hoàn mỹ đó là, Diệp Thanh không biết mấy thứ võ công thần kỳ đại loại như “ sư tử gầm”, nếu không phóng to âm thanh này lên, hiệu quả có lẽ sẽ càng thêm lợi hại, càng thêm tính rung động! Kể cả như thế, hiện tại, người ngựa hai bên vẫn không chịu bỏ vũ khí trong tay ra, chẳng qua là, xuất phát từ điều kiện bắn lại, hoặc do bản năng, hai bên vẫn đang phòng bị lẫn nhau! Diệp Thanh khoanh chân ngồi trên một tảng đá lớn bóng loáng, tiếp tục niệm tụng thứ y kệ thần kỳ, còn Mã Tiểu Linh và An Tiếu Trúc lại đứng một bên, yên lặng chờ đợi,đây cũng là lần đầu tiên hai cô thấy được Diệp Thanh có thứ bản lĩnh này, vốn dĩ, nhìn thấy ái lang giỏi giang thế này, hai cô đều nước mắt dàn dụa, hưng phấn không thôi, nhưng vẫn phải cố kìm chế không rơi nước mắt, sợ quấy rầy đến Diệp Thanh. “ tư hư a xuy hô” lục tự khí bí quyết của y gia, cùng với “úm ma ni bá mễ hồng” lục tự đại minh chú của Phật gia, được gọi với tên khác là đại từ đại bi Quan thế âm Bồ Tát chú, có hiệu quả kỳ diệu như nhau. Lục tự Đại Minh chú xuất phát từ chữ Phạn, là bản tâm vi diệu của Quan thế âm Bồ Tát, cũng tại cửu viễn kiếp tuyền, Quan âm dựa vào chân ngôn này mà tu trì thành Phật, nội hàm phong phú, ảo diệu vô cùng. Có vẻ có một chút giống với Tịnh thổ tông, mỗi ngày niệm “a di đà phật”, một này nào đó đột nhiên ngộ giác, liền biến thành Phật! Trong “Đại thừa nghiêm bảo vương kinh”, Phật cáo thiện nam giới: - lục tự Đại Minh Đà La Ni này, là quan tự bản tâm vi diệu của Bồ Tát Ma Ha Tát, nếu biết được bản tâm vi diệu sẽ biết được giải thoát. Trong đó, “ Đà La Ni” dịch ý là “tổng trì, năng trì, năng già”, tức là nói, miễn là ngươi chịu đọc lục tự Đại Minh chú, tự biết bản tâm, thì có thể minh tâm gặp tính. Mà lục tự khí bí quyết của Ygia Hoa Hạ lại càng huyền diệu, mỗi ngày luyện tập, không chỉ có thể bình thản cõi lòng, minh tâm kiến tính, thậm chí còn có các công hiệu như cường thân kiện thể, kéo dài tuổi thọ, mỗi ngày đều niệm, nói không chừng còn có ngày nào đó đột nhiên lĩnh ngộ, thì có thể hiểu rõ được những ảo diệu của nhân thể, trở thành nhân vật cấp bậc y thánh! Nói không chừng còn có thể thực hiện được sự bay vọt tiến hóa trong thân thể! Đây là một y thuật tối cao trực chỉ sinh mạng căn nguyên, thậm chí có thể ảnh hưởng đến phương diện tinh thần của con người! không chỉ có thể chữa bệnh cho người, mà còn có thể chữa bệnh cho chính bản thân! Diệp Thanh cũng chỉ lí giải được ba phần chân ý ẩn chứa trong đó, nhưng vận dụng y linh huyền khí thúc đẩy, thanh âm truyền đi, thì từng từ từng từ lại khiến người ta tỉnh ngộ, càng xen lẫn một loại vận luật tinh thần độc đáo, ảnh hưởng đến sự dao động của năng lượng sinh mạng của tất cả mọi người đang có mặt, mà đối với tâm lý , tinh thần vv này lại sinh ra sự ảnh lưởng lớn nhỏ bất nhất! Méng Botto ban đầu nghe đến mức như say như dại, bộ dạng rất muốn phóng hạ đồ đao, lập địa thành phật, nhưng, đột nhiên, cây cương xoa trong tay ông ta vừa đổ xuống, tức khắc liền nện vào bàn chân trần của ông ta. Phen này, cơn đau lan tràn, Méng Botto lập tức tỉnh táo trở lại! - Bọn Hoa Hạ chết tiệt, không ngờ lại sử dụng yêu thuật? Méng Botto thấy bọn thuộc hạ xung quanh đứa nào đứa nấy tinh thần đờ đẫn, tựa như bọn ngẩn ngơ, không nhịn được ngoạc mồm ra chửi lớn, tức khắc nhặt cây cương xoa lên, hướng về phía những người bên cạnh quét ngang một cái, chớp mắt đã quét ngã một mảng lớn, lôi những người này từ trong thứ âm thanh say mê đó trở về! - Tộc trưởng, bọn Hoa Hạ hỏa lực mạnh mẽ, bây giờ lại dùng thứ yêu thuật ma pháp, chúng ta e là báo thù vô vọng! Một tên thổ dân nhảy lên, kinh hồn muôn kiểu nói, vũ khí nhiệt, đạn dược, thậm chí đại pháo bọn chúng đều không sợ, nhưng thứ yêu thuật chưa biết, khiến người ta không hiểu tại sao khó lòng phòng bị này, bọn họ lại không có lòng tin sẽ chống cự được! - Đúng đấy, tù trưởng, chúng ta đi thôi, thành viên thị tộc đã chết quá nhiều rồi! Một ông già da đen tuổi tác hơi cao, nhìn chiến trường ngổn ngang thi thể, nước mắt đầm đìa nói. Méng Botto sờ sờ đùi của bản thân, phát hiện đã trúng rất nhiều đạn, vừa nãy còn không cảm thấy, nhưng bây giờ thì quả thực đau tới mức không nhấc chân lên được, nếu không phải vịn vào chiếc cây lớn bên cạnh, chỉ sợ sớm đã ngã lăn trên đất rồi! - Đi! Méng Botto biết không đánh lại được, lúc này giận dữ quát lên một tiếng, muốn nhảy dựng lên, nhưng vết thương phát ra, làm gì chịu nổi, chớp mắt đã ngã ập xuống nền đất, hai tên nói chuyện lúc nãy vội vã tiến lên đỡ hắn, dưới sự hộ vệ của các tộc nhân, hoảng loạn mà thoát thân! Bọn họ là bộ lạc sinh trưởng tại vùng đất bản địa, đối với khu núi rừng này cực kỳ quen thuộc, chui ba năm phát, đã lặn tăm không thấy bóng dáng đâu! Người trong đội chữa trị Hoa Hạ đương nhiên không thể đuổi theo nữa, muốn đuổi cũng không đuổi nổi, đuổi kịp rồi cũng không chắc đã đánh lại được! Kiểu dã chiến trong núi rừng, đối phương lại chiếm địa lợi lớn. - Diệp Thanh, là cậu sao? Người trong đội chữa trị cũng phục hồi tinh thần lại từ trong bài kệ vừa nãy, Nhiễm Vân Phi liền hướng về phía phát ra âm thanh hét lớn, đồng thời, dùng đèn chiếu đi xem! - Là tôi! Diệp Thanh cao giọng trả lời, tuy rằng mưa to tầm tã, tiếng của hắn cũng không phải lớn lắm, nhưng người trong đội chữa trị gần như ai cũng nghe thấy, lập tức hoan hô nhảy múa, ngay cả những người bị thương, cũng tạm thời quên đi đau đớn! - Đội trưởng Diệp đã trở về rồi! - Này, Diệp đội trưởng , tôi rất nhớ cậu đấy! - Diệp đội trưởng ca ca, anh vừa nãy đẹp trai quá, có thể dạy em loại y ca thần kỳ này không? - Diệp đội trưởng, hai người bên cạnh cậu là nam hay nữ thế? - Đồ ngốc, đương nhiên là nữ rồi, cậu không thấy thân hình thướt tha, vóc dáng cao dáo đó sao? Còn nữa, cậu nhìn xem chân của các cô ấy, oa, mới trắng nõn hấp dẫn làm sao! - Phì, trời tối đen thế này, cậu cũng nhìn thấy cơ à? Háo sắc! - Vừa nay Nhiễm Trung tá dùng đèn rọi sang bên đó thì tôi mới nhìn thấy chứ! Diệp Thanh mỗi tay nắm lấy một cô mỹ nhân, chạy tới, mọi người liền nghị luận sôi nổi. Lúc Diệp Thanh trèo lên xe, lôi cả Mã Tiểu Linh và An Tiếu Trúc lên, cởi áo mưa ra, âm thanh ồn ào lúc đầu đột nhiên im lặng! - Này, các người nhìn tôi như vậy làm gì? - A, không có gì không có gì! Một bác sỹ xua tay lia lịa, trong lòng lại vô cùng khinh bỉ, cái thằng Diệp đội trưởng này, hổ hắn tài giỏi phong nhã, trông thì có vẻ hiền lạnh, không ngờ trong chớp mắt đã làm lấy hai con bạn gái xinh đẹp thế này! Tao kinh, cùng lúc nắm tay hai người đẹp, chắc là thích lắm nhỉ! Mấy bác sỹ nam trẻ tuổi này đến châu phi lâu như vậy, còn chưa động đến nữ nhân, thấy Diệp Thanh đột nhiên đem về hai cô mỹ nữ, đối với nhau lại cực kỳ thân mật, cùng lúc dắt hai cái nhu đề, làm sao mà không hâm mộ với ghen tị cho được! Mã Tiểu Linh và An Tiếu Trúc dò lời xem sắc mặt, cũng là ý thức được điều này, vội vàng giằng bàn tay đang được Diệp Thanh nắm chắc ra, trong lòng không khỏi oán thán: - Tên tiểu tử này, đúng là đắc ý vênh váo, còn tưởng ở đây chẳng có ai như trong tinh cầu băng tuyết với trên tiểu phi thuyền nữa đấy, trước mặt bao nhiêu người thế này, còn dám nắm tay hai người chúng ta cùng lúc, thực sự là xấu chết được! Hồn nhiên quên mất, các cô vừa nãy cũng quên béng đi, được Diệp Thanh nắm tay cùng lúc, còn cho đó là điều hiển nhiên, đã thành thói quen mất rồi! Diệp Thanh cũng phản ứng kịp thời, lúc này cười ngượng ngùng, liền chuyển chủ đề, giới thiệu một chút thân phận của Mã Tiểu Linh và An Tiếu Trúc với mọi người, chỉ nói Mã Tiểu Linh là phó viện trưởng của bệnh viện Ngân Hạnh, là người hợp tác đắc lực của bản thân, còn An Tiếu Trúc là sinh viên học viên y học Ninh Thành, tài năng có một, về phần mối quan hệ của ba người, rốt cuộc ai là bạn gái của hắn, thì lại chẳng đề cập đến nửa câu! Đây cũng là chỗ thông minh của Diệp Thanh, nói một người trong đó là bạn gái của bản thân, người còn lại không phải, thì người còn lại đó ít nhiều trong lòng cũng sẽ nổi máu ghen tuông, hơn nưa, duy trì sự huyền bí không phải càng hay hơn sao? Kết quả, lại cảng khiến cho mọi người thêm hiếu kỳ! Nhiễm Vân Phi cũng hơi hiểu tác phong của thằng nhãi Diệp Thanh này, biết hắn trông thì có vẻ hiền lành, kỳ thực cuộc sống riêng tư lại cực kỳ bậy bạ, không biết đã trêu chọc bao nhiêu cô gái, lúc này liền giúp hắn điều đình, nói tránh đi: - Được rồi, Diệp Thanh cậu ấy vừa mới quay về nhất định mệt lắm rồi, mọi người cũng có không ít người bị thường, hay là ai về xe người nấy, nghỉ ngơi đi! Ban đầu, An Tiếu Trúc còn vô cùng luyến tiếc không được ngủ cùng với Diệp Thanh, có điều, bây giờ nhiều người như vậy, mà dựa vào người hắn thì không hay lắm, Mã Tiểu Linh liền vội vàng lôi cô, dưới sự hộ tống của Diệp Thanh, đến nghỉ ngơi trong chiếc xe tải chuyên dụng dành cho nữ bác sỹ, nữ y tá, Diệp Thanh dặn dò mấy cô bạn tương đối thân như Triệu Tiểu Tinh, Liễu Yên Nhiên chiếu cố nhiều hơn cho Mã Tiểu Linh và An Tiếu Trúc, sau đó liền quay về ở cùng với đám người Nhiễm Vân Phi, đồng thời kể lại một cách sơ lược những việc mà bản thân gặp phải trong chuyến đi lần này. Tuy nhiên, hắn lại che dấu chuyện về kiếp lược giả bậc ba, bởi vì có một số việc không thể nói rõ được với những chuyên gia giáo sư này, muốn nói rõ ràng sẽ bại lộ bí mật của bản thân, nạp mễ cơ khí nhân thứ này, có thể nói là đã hơn hẳn khoa học kỹ thuật hiện có trên trái đất, không phải là thứ mà người bình thường có thể chơi được! - Diệp Thanh, kế tiếp chúng ta phải làm thế nào? Bây giờ ở Liberia bắt đầu giao chiến, còn không biết chiến hỏa sẽ lan tràn tới mức độ nào, chúng ta mà cứ tiếp tục ở đây, khó khăn sẽ vô cùng lớn đó! Nhiễm Vân Phi lo âu nói, anh tương đương với chức đội trưởng đội hộ vệ, nếu các bác sỹ có xảy ra vấn đề gì, chết bao nhiêu người, anh quay về sẽ không đảm đương nổi trách nhiệm này, ít nhất lúc quân công khảo hạch sẽ lưu lại một vết bẩn, đây cũng là lo nghĩ thay cho sự an toàn của các bác sỹ, là tinh thần trách nhiệm trong công việc của anh! Diệp Thanh ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: - Lúc tôi quay về có nghe ngóng đại thể một chút, bây giờ tình hình bệnh dịch càng ngày càng nghiêm trọng, chỉ dựa vào mấy người chúng ta đây, thì chẳng cứu được bao nhiêu người, nên tôi quyết định, đem phương thuốc tiêu diệt kiếp lược giả bậc hai công bố ra ngoài, để nhân dân trên khắp thế giới đều bắt tay hành động viện trợ cho người dân châu phi! Mấy người Cát Liên Khôi và giáo sư Hồng của bệnh viện Nhân Ái đều gật đầu tán thành, ánh mắt nhìn Diệp Thanh không thiếu sự khâm phục và kính trọng! Cát Liên Khôi thầm nghĩ: - Chàng trai Diệp Thanh này quả thực không tồi, nếu đổi lại là người bình thường, làm sao có thể dễ dàng tiết lộ phương thuốc này cho người khác! Giáo sư Hồng gương mặt già nua hổ thẹn mà hơi ửng hồng, ngẫm nghĩ nói: - Cái cậu Diệp Thanh này, tuổi còn trẻ măng, cảnh giới so với lão già này đã cao hơn rồi, mình mấy ngày trước còn đương nghĩ, đem thành quả nghiên cứu của bản thân xin quyền sáng tạo độc quyền, sau đó tìm một công ty thực lực tương đối hùng hậu mà hợp tác, tranh thủ thời gian mau chóng đưa ra thị trường, kiếm chút lợi ích kinh tế! Kỳ thực, bọn họ làm sao biết được, bài thuốc bí truyền của Diệp Thanh nhiều như lông trâu, dường như muốn bao nhiêu được bấy nhiêu, chỉ cần có đủ giá trị y linh để đổi! mà giá trị y linh lại tăng lên từng giờ từng khắc! Nếu thực sự muốn dựa vào cái này để kiếm tiền, Diệp Thanh cũng nhất quyết không chọn lúc này, phát thứ tài ôn dịch này! Có điều, đội trị liệu cũng không nhanh như thế mà dọn dẹp về nước, mà tiếp tục tiến bước, ít nhất cũng phải dùng hết toàn bộ số lượng thuốc trên xe.