Thần Y
Chương 646
Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 646: Có địch đột kích.
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: Mê Truyện
Băng Tuyết tinh cầu, trên tiểu phi thuyền, Diệp Thanh đưa Mã Tiểu Linh và An Tiếu Trúc đi hóng gió, tham quan thế giới này một chút.
- Oa, đẹp thật đấy!
An Tiếu Trúc chỉ băng nguyên lớn phía xa, lớn tiếng hét lên kinh ngạc.
- Chính xác! Diệp Thanh không ngờ anh giấu chúng em bí mật lớn như thế này!
Mã Tiểu Linh mím mím môi, hướng về phía Diệp Thanh nói.
Diệp Thanh:
- Không phải anh muốn giấu các em, mà là cái bí mật này quá làm người ta sợ hãi, sau này các em cũng không được nói ra ngoài đâu đấy nhá.
Mã Tiểu Linh nói:
- Hình như An Tiếu Trúc còn biết từ lâu rồi cơ!
Lúc ánh mắt đẹp nhìn quanh, phong tình vạn chủng, nhưng chẳng thiếu hương vị chua xót.
An Tiếu Trúc liền xị mặt xuống, mặc dù, cô đã nói với Mã Tiểu Linh, trước kia cô và Diệp Thanh từng phát sinh quan hệ, nhưng không hề nói đến cảnh tượng cưỡng hiếp cũng không thể miêu tả cho cô một cách rõ ràng như thế, cho nên Mã Tiểu Linh mới không biết được tình hình cụ thể.
- Haha, lần trước em cũng là gặp may mới phát hiện! Đây cũng lần đầu tiên em đến đây đấy!
An Tiếu Trúc xấu hổ cười, vội vàng giải thích.
Mã Tiểu Linh gật gật đầu, nhìn bộ dạng hưng phấn này của An Tiếu Trúc, đã biết đây là lần đầu tiên rồi, có điều làm gì mà phải ngượng ngùng như thế chứ, chẳng nhẽ vẫn còn giấu mình chuyện gì sao?
Diệp Thanh nhân cơ hội chuyển chủ đề, đem hai cô dạo chơi càng nhiều chỗ hơn.
Tốc độ của tiểu phi thuyền cực nhanh, bay ở mức cao nhất, nửa này đã có thể bay quanh cả tinh cầu này, hơn nữa, đây cũng là do đường kính của tinh cầu này lớn hơn địa cầu rất nhiều lần, nếu là ở trái đất, bay một vòng ước chừng chỉ mất có hai tiếng!
Vòng quanh chừng một vòng, lại vọt tới tầng khí quyền thưởng thức một chút phong cảnh vũ trụ, Diệp Thanh liền đưa hai người đẹp trở vể thế giới thật, cưỡi tiểu phi thuyền bay về căn cứ của đội trị liệu Hoa Hạ, nói cho cùng, bản thân đến đây là để tiến hành chữa bệnh cứu viện, còn có việc quan trọng chưa làm nữa đây.
Đem theo Mã Tiểu Linh với An Tiếu Trúc tuyệt đối không phải là gánh nặng, hai cô gái này đều không phải là kiểu đại tiểu thư được nuông chiều từ bé cần người chuyên trách đi chăm sóc, hơn nữa y thuật của Mã Tiểu Linh cũng cực kì xuất chúng, thậm chí có thể nói là cấp bậc chuyên gia, công tác đã lâu, chắc chắn có thể giúp được việc lớn, còn An Tiếu Trúc ngoài làm trợ thủ ra, còn có thể viết một số báo cáo, đại loại như những văn bản chuyên môn, lúc về mang ra phát biểu, có thể nói là một công đôi việc.
Điều quan trọng nhất nhất là, Diệp Thanh lại tìm được cái cảm giác hồi đầu ở trại Cửu Long chữa bệnh từ thiện, lúc ấy, cũng chẳng phải đem theo hai cô gái này sao, chỉ có điều, lúc đó mình chưa đạt được mà thôi, hồi tưởng lại, trong lòng cũng vô cùng ngọt ngào.
Bây giờ, Bangka tuy rằng bạo phát xung đột vũ trang, nhưng cũng chỉ nằm trong một huyện Bangka mà thôi, những nơi khác không quá đặc biệt nghiêm trọng, đội cứu viện Hoa Hạ vẫn chưa lùi bước, bởi vì, lúc đến, hầu hết mọi người đã có chuẩn bị tâm lý rồi!
Xét thấy thời gian cấp bách, đội chữa trị Hoa Hạ dưới sự dẫn dắt của thầy thuốc truyền nhân Cát Liên Khôi và giáo sư Hồng bệnh viện Nhân Aí, lại càng đẩy nhanh tiến trình, đưa căn cứ chuyển đến một nơi gọi là Bojesi, nơi đây, đã không thuộc vào phạm vi của huyện Bangka nữa rồi.
Sở dĩ có thể đẩy nhanh tiến độ, nguyên nhân chủ yếu là bọn họ đã hình thành được phương án trị liệu hoàn thiện, có thể nhanh chóng tiêu diệt được kiếp lược giả bậc hai, về phần kiếp lược giả bậc ba, bọn họ tạm thời chưa gặp phải.
Kể cả trên toàn châu phi, trong nhân tế bào có kiếp lược giả bậc ba khống chế hấp thụ, cũng cực kỳ ít ỏi.
......... ............ .........
Núi Mãng Xà.
Mơi này là một ngọn núi hoang nằm trong khu Bojesi, cách bộ lạc gần nhất cũng có gần mười km, gần đến hoàng hôn, đường núi lại càng khó đi, vật tư và thuốc mà đội chữa trị mang theo lại nhiều, thêm vào đó lại có một chiếc xe bị chết máy đúng lúc này, đội chữa trị đành phải hạ trại ngay tại chỗ, định nghỉ qua một đêm rồi tiếp tục xuất phát.
Để chiếc xe tải đỗ ở bãi đất, bốn phía đều đào đường dẫn thoát nước, gần như lúc mọi người vừa mới bắt đầu ăn cơm, một trận mưa to liền trút xuống, bác sỹ, y tá, chiến sỹ đặc chủng đều chui hết vào xe, tiếp tục bữa tối đang dở dang.
- Từ lúc đến châu Phi đến giờ đây là lần đầu tiên thấy mưa đấy, mưa to thật!
- Bây giờ là mùa mưa, nên mưa là việc hết sức bình thường, có điều Libera thiếu nước thiếu điện, trận mưa này có thể nói là đúng lúc!
Một chuyên gia lão làng châm một điếu thuốc , dựa vào thùng xe, nhìn những hạt mưa to như hạt đậu dang rớt xuống, vừa nuốt sương nhả khói, vừa nói.
- Đúng đấy, mưa là tốt, có điều, thế này, đường đi của chúng ta sẽ càng khó rồi, không biết nơi này có bùn hay đất đá trôi không nữa?
- Chắc là không có, cứ cho là có cũng không sao, chúng ta chọn chỗ này khá tốt.
Giáo sư Hồng nhìn mọi người một cái, nói:
- Tối nay có mưa, mọi người không phải tăng ca nữa, cứ nghỉ ngơi một chút đi!
Vừa nói câu này ra, tức khắc nhận được sự tán thành của mọi người, dù gì, ở vùng thôn quê hoang vu, mưa cũng không tiện phát điện, hay đốt lửa trại, hơn nữa, nhiều ngày như vậy hôm nào cũng phải tăng ca, đừng nói những bác sỹ tuổi cao, ngay cả những người trẻ tuổi cường tráng, cũng đã có cảm giác kiệt sức hết rồi.
Vốn dĩ, dựa vào thói quen được hình thành qua những ngày này, mọi người buổi tối bình thường hay sắp xếp lại chút tài liệu, tiến hành báo cáo tổng kết, hoặc họp thảo luận, trao đổi những tâm đắc của bản thân, nhưng hôm nay nếu lãnh đạo đã lên tiếng, nên ai ai cũng an tâm đi ngủ.
Nằm tùy ý trên xe, chỉ chốc lát sau, gần như tất cả mọi người đều nhập vào mộng đẹp, ngoại trừ mấy chiến sỹ đặc chủng đương canh giữ.
Một chiếc xe tải chuyên dành cho các bác sỹ nữ và y tá nữ làm trại, buổi tối trên xe đó lại không có chiến sỹ lưu lại canh giữ, có điều, chiếc xe này lại được những chiếc xe khác vây lại ở giữa, về phương diện an toàn thì không cần phải lo lắng.
Đúng lúc mọi người ngủ say, thình lình, trong núi sâu, liền mơ hồ truyền đến âm thanh sột soạt.
Một anh chiến sỹ thận trọng, lập tức dùng đèn pha chiếu vào, bất lực, mưa to mịt mùng, hơi nước bốc lên, thì làm sao có thể nhìn thấy rõ được, cậu chiến sỹ này cũng không thèm để ý nữa, cùng lắm là mấy con dã thú, kiểu như lợn rừng, trăn vân vân, có điều, bên mình người nhiều thế này lại có nhiều súng, hỏa lực khổng lồ, cứ cho là một đôị quân nhỏ đến đây, cũng chưa chắc đã ăn được!
Trong núi, từng tên từng tên da đen dũng mãnh cường tráng như dã thú đang ẩn núp, đứa nào cũng trần truồng, bên dưới chỉ che một chiếc lá cây, hoặc một miếng da thú, trên mặt vẽ đầy những màu sắc linh tinh, trên tay cầm đủ các loại vũ khí, có cùi lớn, mâu đá, cung tiễn, thổi đồng độc tiễn vân vân, đêm hôm khuya khoắt, ẩn núp trong rừng sâu, trông có vẻ giống như một đám ác quỷ đến từ địa ngục, nếu kẻ nào gan bé, thấy bọn người này, e rằng sẽ la hoảng lên tại chỗ!
- Bọn Hoa Hạ đáng chết này, không ngờ còn dám đặt chân đến địa bàn của bộ lạc chúng ta, đã giết chết con trai lão, lão còn đang lo không tìm được các ngươi đây!
- Tù trưởng, đây là cơ hội trời ban đấy, đêm nay, chúng ta nhất định sẽ nhất cử thành công, đem lũ người Hoa Hạ ấy giết sạch không tha một đứa!
- Đàn ông thì giết, đàn bà thì chúng ta lưu lại, mày không thấy mấy con Hoa Hạ đó, đứa nào đứa ấy da đều non mỡn sao, mấy em da đen trong bộ tộc chúng ta căn bản không thể so sánh được!
- Lần này phát rồi, có cái mà sung sướng!
Truyện khác cùng thể loại
6 chương
70 chương
308 chương
78 chương
400 chương
493 chương
4 chương