Thần Y

Chương 630

Thần Y Tác giả: Hành Xích Đạo Chương 630 + 631: Ba người cùng giường! Nhóm dịch: ShenYi Nguồn: Mê Truyện -Tiếu Trúc, mẹ em không sao rồi, tình trạng cơ thể tất cả OK, khoảng chừng nửa giờ nữa sẽ tỉnh thôi. An Tiếu Trúc vừa đi đến phòng mẹ mình, Mã Tiểu Linh đã cười nói với cô, có điều lập tức liền chú ý đến vẻ mặt hồng hồng của cô, không khỏi trong lòng chộtchột, nghĩ thầm, chắc không phải thằng nhãi Diệp Thanh kiađã làm gì cô ấy rồi chứ? Tên này thật quá to gan rồi. -Chị Tiểu Linh, cảm ơn chị, nếu như không có mọi người, em không biết phải làm thế nào. An Tiếu Trúc có chút chột dạ, ánh mắtmập mờ, không dám trực diện nhìn Tiểu Linh. Mã Tiểu Linh nhìn bộ dạng đáng thương này của đứa bé này, lại mềm lòng, nói: -Cô bé ngốc, chuyện của em cũng chính là chuyện của chị và Diệp Thanh, chúng ta không giúp em thì ai giúp em, được rồi, đừng nghĩ ngợi nhiều nữa, thời gian cũng không còn sớm nữa, em cũng đi tắm rửa, sau đó nghỉ sớm đi nhé!” Tiếu Trúc gật đầu, lại nhìn người mẹ đang nằm trên giường một cái, cảm thấy thần sắc của bà tốt hơn rất nhiều, liền cảm thấy yên tâm, sau đó đi ra khỏi phòng, vừa mới đi đến cửa liền đột ngộtquay lại, cười hì hì lôi kéo cánh tay Mã Tiểu Linh,có vài phần làm nũng nói : - Chị Tiểu Linh, đã lâu không cùng tắm với chị, đi, chúng ta làm một cái uyên ương diễn thủy đi! Mã Tiểu Linh nói: -Diễn cái đầu cô ý, diễn cùng cô thích quái gì chứ! - Đi mà , trước kia cũng không phải chưa tắm cùng , chị xấu hổ cái gì chứ! An Tiếu Trúc cứng rắn lôi cô đi. Mã Tiểu Linh bất đắc dĩ, đành phải mỉm cười nhận lời, cô biết, cô bé An Tiếu Trúc này muốn mượn cớ một lần nữa kéo gần quan hệ giữa hai người, dù sao từ sau khi bản thân biết cô và Diệp Thanh đã từng quan hệ, mặc dù ngoài miệng chưa nói nhưng thật ra có đôi khi không kìm nổi mà biểu hiện ra bên ngoài, lạnh nhạt và bất hòa với cô ấy, phỏng chừng trong lòng con nha đầu nàycũng khá khó chịu. Tuy nhiên hiện tại, An Tiếu Trúc đã chủ động thể hiên thiện ý, cô cũng không thể tỏ ra quá nhỏ nhen. Cô vốn dĩ không phải là một người nhỏ nhen. Khoảng chừng mười phút sau, lúc Mã Tiểu Linh và An Tiếu Trúc từtrong hai phòng tắm riêng biệj đi ra, Tần Cầm vô cùng hưng phấn đi tới, cách còn rất xa đã kêu lên: -Đại tiểu thư, bác sĩ Diệp, bác sĩ Mã, Thích tổng tỉnh rồi, muốn gặp mấy người một lúc! An Tiếu Trúcchạy trước tiên, sải đôi chân dài chạy về phòng mẹ mình, tuy rằng cô từ nhỏ đến lớn, kì thật thời gian cô và mẹ ở cùng nhau rất ít, nhưng dù sao máu mủ tình thâm, mẹ cô tỉnh lại, cô sao có thể không vui mừng từ trong thâm tâm được chứ. Mã Tiểu Linh và Diệp Thanh nhìn nhau, trên mặt tràn đầyniềm vui, bước nhanh đến. Cùng lúc đó, mấy nhân viên của tập đoàn Lao Lạp Nhã Tư nhận được tin này cũng gần như là nhảy lên hoan hô reo mừng,, mấy ngày này, bà chủgặp chuyện không may, bọn họ cũng chưa một lần được ngủ ngon, tuy rằng bên trong khả năng hỗn tạp rất nhiều quan hệ lợi ích phức tạp, nhưng không thể phủ nhận, Thích Nguyệt Nhã này vẫn là có sự hấp dẫn nhân cách rất lớn, bằng không, bình thường chủ gặp chuyện không may, công nhân chả buồn lo lắng, có người còn hận ngươi không chết nhanh, nhất là những ông chủ xưa nay đối với công nhân luôn hà khắc lòng dạ hiểm độc. -Mẹ ! An Tiếu Trúc chạy vào phòng, liền lập tức lao thẳng tới, vui sướngôm cánh tay mẹ cô, sau đó vô cùng thân thiết hôn lên mặt mẹ một cái! Cảnh tượng này, bị Diệp Thanh theo sau vào nhìn thấy, không khỏi cảm thấy ảm đạm, không vì cái gì khác, An Tiếu Trúc mặc dù lớn lên trong gia đình đơn thân, nhưng ít nhất ba , không giống mình, đến mặt mũi bố mẹ mình còn chưa gặp qua, bộ dạng như thế nào cũng chỉ có thể biết qua ảnh chụp, có thể nói là cực kì đáng thương. Vị Thích Nguyệt Nhã phu nhân trước mắt này, mặc dù bị bệnh nhưng vẫn lộ ra khí chất cao quý, khí chất làm cho người takính nể, tuy nhiên Diệp Thanh đoán rằng, mẹ mìnhTằng Vũ Lạc, nếu là còn sống tuyệt đối không thua kém gì mẹ của An Tiếu Trúc, tốt xấu gì năm đó cũng nổi tiếng là Yên Kinh đệ nhất mỹ nhân . -Ha ha, cậu chính là Diệp Thanh chứ? Thích Nguyệt Nhã ôm An Tiếu Trúc vào trong lòng, trìu mến xoa đầu cô, sau đó ánh mắt dừng lại trên người Diệp Thanh, hỏi. -Vâng , cháu là Diệp Thanh, cô Thích, chào cô! Diệp Thanh gật gật đầu, chào hỏi, hắn muốn gọi đối phương là Thích tổng, hoặc là Thích phu nhân, tuy nhiên quan hệ của mình và An Tiếu Trúc đã bày ra trước mắt, gọi một cách xa lạ quá cảm thấy không được tốt cho lắm, chỉ sợ An Tiếu Trúc không vui. -Thanh niên quả nhiên tuấn tú lịch sự, tôi đã sớm nghe Tiểu Trúc nói qua về cậu. Thích Nguyệt Nhã quan sát qua Diệp Thanh, liên tiếp gật đầu, thầm nghĩ tên tiểu tử này khí chất cũng không tồi, trong sự khiêm tốn lộ ra một sự tự tin và kiêu ngạo nói không lên lời, điểm này giống với bố của Tiếu Trúc. Bố của An Tiếu Trúc chính là chủ tịch thành phố Phù Liễu An Đông Phương, nếu như An Tiếu Trúc biết được suy nghĩ của mẹ cô ấy, nhất định sẽ rất ngạc nhiên, cái gì, tính cách của Diệp Thanh giống tính cách của bố mình hồi trẻ ? Làm sao có thể chứ? Nhìn thấy cảnh tượng này, Mã Tiểu Linh tuy rằng trên mặt lộ vẻ tươi cười, nhưng kì thật khóe miệng đang vô lý mím mím lại, trong lòng hiện có vài phần tủi thân, xảy ra chuyện gì thế này, sao lại thế này, Diệp Thanh cũng không phải con rể bà, làm gì mà dùng ánh mắt như vậy nhìn hắn, trông giống như mẹ vợ xem con rể, càng xem càng vừa lòng vậy. An Tiếu Trúc và Diệp Thanh đều thẹn trong lòng, qủa nhiên đã sớm chú ý tới động tác lơ đãng của Mã Tiểu Linh, An Tiếu Trúc chỉ sợ chị Tiểu Linh của mình lại không vui, vội vàng đứng lên, muốn giới thiệu Mã Tiểu Linh, không nghĩ Thích Nguyệt Nhã lại mở miệng trước, ánh mắt hướng về phía Mã Tiểu Linh, vô cùng thân thiết hỏi han: - “Cháu chính là bạn tốt của Tiếu Trúc, bác sĩ Mã, Mã Tiểu Linh? Tiếu Trúc cũng thường xuyên nhắc đến cháu trong điện thoại, nó còn nói trước kia cháu thường chiếu cố chuyện của nó, ví dụ như một lần đi trại Cửu Long chữa bệnh từ thiện. Nói xong, giống như có thâm ý liếc mắt với Diệp Thanh một cái, Diệp Thanh nhất thời trong lòng hồi hộp, mặt đỏ, nghĩ thầm, An Tiếu Trúc chắc sẽ không đem chuyện mình ức hiếp cô ấy nói với mẹ chứ? Tuy nhiên, nghĩ lại thì tuyệt đối không thể. Nếu nói như vậy, phỏng chừng vị Thích phu nhân này cho dù có mang bệnh trọng cũng sẽ lập tức nhảy dựng lên giết sống mình. Kỳ thật, hắn đoán cũng không sai, ban đầu, An Tiếu Trúc có đem một số chuyện hắn ức hiếp cô kể khổ với mẹ mình, chỉ có điều che dấu chuyện xấu hổ mấu chốt kia, về sau này, quan hệ hai người cải thiện, lại phát sinh ra nhiều chuyện tình cảm mờ ám, An Tiếu Trúc vô tình ở trước mặt mẹ mình nói tốt cho hắn. Thích Nguyệt Nhã là nhân vật nào chứ, tuy rằng con gái mình chưa có nói qua thích tên tiểu tử này, nhưng cô là người từng trải, nghĩ sơ qua, làm sao lại không rõ tâm tư con gái, hiện tại, vị “ Con rể tương lai trong truyền thuyết” lại cứu mình một mạng, bất kể nhân phẩm, y thuật đều không cần nói, cho nên mới có cảnh tượng bà càng nhìn càng thích Diệp Thanh. Sau đó, Thích Ngyệt Nhã và Diệp Thanh, Mã Tiểu Linh hàn huyên cả ngày, chủ yếu là hỏi hắn về một số công việc, chuyện cuộc sống, An Tiếu Trúc thỉnh thoảng ở bên chen vào một hai câu, không có chỗ nào không dành cho Diệp Thanh và Mã Tiểu Linh thiếp vàng trên mặt,lời nói hòa hợp, tiếng cười nói vui vẻ. Diệp Thanh thì cũng kệ, An Tiếu Trúc cũng ngại chẳng dám nói tốt nhiều cho hắn, thứ nhất sợ mẹ mình phát hiện, thứ hai cũng là sợ chị Tiểu Linh thân ái ghen, càng tăng thêm khoảng cách quan hệ giữa hai người, thứ ba là cô không muốn để Diệp Thanh biết, cái tên này trong lòng mình không ngờ là hình tượng tốt bụng như thế, bằng không lần sau làm sao mà cắn hắn. Tuy nhiên Mã Tiểu Linh không như thế, An Tiếu Trúc cố ý thay đổi quan hệ của hai người, lúc vừa nói đến Mã Tiếu Linh, An Tiếu Trúc liền xen vào, thao thao bất tuyệt nói một số chuyện thú vị, lại còn kể rất nhiều chi tiết Mã Tiểu Linh cẩn thận chăm sóc cô nữa, cuối cùng đến nỗi mẹ của cô Thích Nguyệt Nhã mơ hồ có vài phần ngượng ngùng. Thích Nguyệt Nhã trong lòng từ từ thở dài một hơi, một cảm giác áy náy tự phát, nghĩ thầm, mình là vì sự nghiệp, đến đến con gái còn thiếu chăm sóc, vẫn may cô bé này hiểu chuyện, thân mật, nếu đổi lại là người khác, có nhận ra mình hay không cònkhó nói, xem bộ dạng cô ấy đối với Mã Tiểu Linh không muốn rời xa, dường như đã coiMã Tiểu Linh là mẹ nóvậy, tuy nhiên, đứa nhỏ Mã Tiểu Linh này đúng là hai bẩy hai tám tuổi sao, nhìn thế nào cũng chỉ như vừa mới hai mươi, tuổi so với Tiếu Trúc không hơn nhiều. Bà đương nhiên không biết, đây là lợi ích của việc là nữ nhân của Diệp Thanh, có thể kéo dài tuổi thanh xuân, mặc dù cảnh xuân tươi đẹp đã qua hơn phân nửa, ví dụ như Nhan Tuyết Khâm, đều đã qua ba mươi rồi, thêm năm mười năm nữa, khả năng hoa tàn ít bướm, nhưng Diệp Thanh vẫn có thể làm cho cô trẻ ra mười tuổi, trônggiống như tiểu cô nương trẻ trung.. Đương nhiên, bất kể Mã Tiểu Linh cũng tốt, An Tiếu Trúc cũng tốt, hay mấy người Ninh Não Nhi, Nhan Tuyết Khâm, Chu Vi , muốn cùng Diệp Thanh tuyệt đối không phải vì chuyện này, mà là từ đáy lòng thích thằng nhãi này. Mã Tiểu Linh suy nghĩ nhạy bén, biết An Tiếu Trúc đối với mình nhiệt tình quá mức sẽ khiến cho Thích Nguyệt Nhã có chút sầu não,liền vội vàng ngăn cô bé An Tiếu Trúc vẫn đang thao thao bất tuyệt như cũ nàu lại , đứng lên nói: - “ Cô Thích, thời gian cũng không còn sớm nữa, vả lại cô mới khỏi, không nên nói nhiều, vẫn cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, cô nghỉ sớm chút đi, chúng cháu không quấy rầy mọi người nữa. Thích Nguyệt Nhã kì thật sớm đã mệt, thấy Mã Tiểu Linh am hiểu lòng ngườinhư vậy, săn sóc chu đáo, liền cười cười nói: -Vậy được rồi, ba người các cháu cũng nên đi nghỉ sớm đi, đợi vài ngày nữa ta khỏi bệnh, các cháucũng rảnh, sẽ đưa các cháu đi chơi vui vẻ ở châu Phi đại địa này, tuy rằng chiến loạn không ngừng, kinh tế cũng khá lạc hậu, nhưng thực ra có rất nhiều phong cảnh mà ở đại lục không có, đáng để đi thăm” -Thế thì tốt quá rồi, mẹ con nhất định đi cùng với mẹ. An Tiếu Trúc nói -Ha ha, con ngoan. Thích Nguyệt Nhã sờ đầu An Tiếu Trúc, có vài phần luyến tiếc. An Tiếu Trúc nói: -Đáng tiếc sức khỏe của mẹ không được tốt, bằng không, con sẽ ở lại đây ngủ cùngmẹ. Thật ra, An Tiếu Trúc rất muốn nhưng lo lắng ảnh hưởng đến giấc ngủ của mẹ cô. Thích Nguyệt Nhã nói: -Cái này không sao, con ở lại cũng được. Diệp Thanh nói: - Cô hiện tại thân thể suy yếu, tốt nhất vẫn là một mình yên tĩnhnghỉ ngơi. Kì thật, hắn là muốn nói, An Tiếu Trúc nếu như ngủ cùng cô, buổi tối cô ngủ được mới là lạ, con nha đầu này nghiến răng quả là lợi hại. Tuy nhiên, điều này cũng khó nói, bằng không, Thích Nguyệt Nhã và Mã Tiếu Linh sẽ dùng ánh mắt cực kì kì quái nhìn hắn: ngươi làm sao biết được? Chẳng nhẽ ngươi và Tiếu Trúc từng ngủ cùng ? Diệp Thanh và Tiếu Trúc đương nhiên từng ngủ cùng, ngủ cùng một phòng, nhưng không có cái kia mà thôi. Lời nói ra phỏng chừng quỷ cũng không tin, đàn ông mà thành thực đến nước này sao? Thịt kề bên miệng mà cũng không ăn? Thích Nguyệt Nhã gật gật đầu,sau khi ba người rời khỏi phòng, liền yên tĩnh nằm xuống, nhắm hai mắt lại, chỉ một lúc sau liền chìm vào mộng đẹp, bà hiện tại rất mệt mỏi tuy rằng trước kia bị lây nhiễm kiếp lược giả bậc ba từ đầu đến cuối đều bị hôn mê, nhưng thân thể căn nguyên vẫn bị ăn mòn, căn bản là không có khả năng đạt được sự tu dưỡng. An Tiếu Trúc kéo tay Mã Tiểu Linh, líu líu trở về phòng, Diệp Thanh ở phía sau thấy bóng dáng cao gầy yểu điệu của hai cô gái, vô cùng quen mắt, tuy nhiên, chỉ có thể nhìn mà thôi, trừơng hợp này, căn bản là không có khả năng cùng với hai cô gái có bất cứ cái gì quá mức thân thiết, bằng không nhất định sẽ khiến cho một bên không vui và tức giận, không khỏi lắc đầu, cô gái này thật đúng là một chuyện phiền phức. Diệp Thanh trở lại phòng, nằm trên giường thì lăn lộn không ngủ được, đại khái đến châu Phi nhiều ngày như vậy đến cơ hội gặp nữ nhân cũng không có, cơ thể lại có vài phần khô hạn và đói khát, mấy trận trước liên tiếp bận rộn trị bệnh cứu người, có rất nhiều việc, cho nên cái dục vọng kia phải đè nén xuống, lần này thoải mái trở lại, lại có thể tùy ý cùng với hai mỹ nữ ở cùng một khách sạn, có thể không khiến thằng nhãi này đứng núi này trông núi nọ, dã man, Huyết phí. Đằng sao . Đến lúc hai giờ sáng, Diệp Thanh rốt cuộc không kìm nổi, quyết định, lén lút lẻn vào phòng Mã Tiểu Linh, hôm nay nếu làm cái đó, ngày mai trở về căn cứ đội cứu viện Hoa Hạ, càng không có thời gian, -" Đốc đốc đốc" Diệp Thanh đi vào phòng Mã Tiểu Linh, nhẹ nhàng gõ cửa. hắn tuy rằng muốn chui vào, nhưng trèo cửa sổ mà bị tóm lại không được tốt, hơn nữa, tự mình đến chỗ Tiểu Linh, còn cần trèo cửa sổ sao? Chỉ cần gõ cửa, cô tự nhiên để cho mình đi vào. Đàng tiếc, gõ cả nửa ngày, một chút phản ứng cũng không khiến cho Diệp Thanh buồn bực không ngừng. -Chẳng lẽ đã ngủ rồi? hay là mình đi nhầm phòng rồi? Sao lại như vậy, cũng không để cho mình một cửa, Diệp Thanh âm thầm lẩm nhẩm, đang muốn xoay người đi, cửa liền nhẹ nhàng mở ra, lộ ra một khe hở nhỏ. -Này, anh hay không? Mã Tiểu Linh ló đầu ra, vài phần giễu cợt kêu lên. -Vào chứ, đương nhiên là vào rồi Diệp Thanh hai mắt nóng lên, không kìm được liếc nhìn ngực Tiểu Linh một cái, không gian mơ hồ, hai bầu ngực, trắng mềm mại, run rẩy, ở giữa lộ ra một khe rãnh rực rỡ mê người -Háo sắc! Mã Tiểu Linh khẽ gắt, lườm hắn một cái, liền quay đầu đi, muốn đóng cửa lại. Diệp Thanh sao có thể buông tha cơ hội này, biết Mã Tiểu Linh không phải là thật tâm cự tuyệt, lúc này thân hình chợt lóe, đem thân pháp phát huy đến cực hạn, ở chỗ khe hở nhỏ như vậy liền trơn trượt đi vào, Mã Tiểu Linh ha ha cười, cũng không để ý đến hắn, chỉ bước nhanh về phía giường, sau đó chui vào trong chăn. Diệp Thanh đột nhiên nhảy dựng, liền lao thẳng tới Một thanh âm nói: -Diệp Thanh, anh muốn làm gì?”