Thần Y
Chương 612
Thần Y
Tác Giả: Đường Gia Tam Thiếu
Chương 612: Giá trị y linh đột phá một trăm ngàn quan.
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: Mê Truyện
Đội chữa bệnh viện trợ đóng quân đồn trú trước thôn của bộ tộc Khắc Lỗ, mà nơi đồn trú lại chính là trước cửa nhà cô bé da đen này.
Liberia là một trong những quốc gia trên thế giới thiếu điện nghiêm trọng nhất, đặc biệt lại là những nơi hẻo lánh như bộ lạc này, do bệnh dịch, nơi đây đã mất đi nguồn nước sạch, điện cũng tự nhiên tuyệt đối không có.
Cũng may đội chữa trị chuẩn bị khá đầy đủ, có mang theo máy phát điện loại nhỏ, và các loại thức ăn được đóng gói chân không như rau khô, thịt vv, về phần nước, tạm thời đào một giếng nước nhỏ, lấy nước dưới lòng đất sâu bốn năm mươi mét, có các chiến sĩ đặc chủng của căn cứ Viêm Hoàng ở đây, những chuyện này đều không thành vấn đề.
Qua trò chuyện, lại có mấy người Triệu Tiêu Tinh, Liễu Yên Nhiên làm phiên dịch, Diệp Thanh biết được, cô bé này tên là “Y Mễ”, một cái tên rất êm tai, mà cô bé nhỏ tuổi này, thân thế không ngờ lại vô cùng đáng thương, người thân duy nhất là bà nội vào một tuần trước, đã bị dịch bệnh lây nhiễm, dầu hết đèn tắt mà qua đời, còn Y Mễ, lại tiếp tục sống một cách vô cùng ngoan cường.
Y Mễ - Yimi, vốn là một loài hoa dại của mảnh đất bản địa châu phi, thường sinh trưởng ở những vùng đất nguy hiểm chẳng hạn như hoang mạc, sa mạc, hay kẽ nứt của nham thạch, lặng lẽ không chút tiếng tăm, bình thường rất ít được người ta chú ý, thường những du khách nước ngoài còn tưởng nó chỉ là một loại cỏ vô danh mà thôi
Nhưng, trong một sớm bình minh nào đó, nó đột nhiên sẽ nở rộ thành một đóa hoa cực kỳ xinh đẹp. Loại hoa này vô cùng kỳ lạ, mỗi một đóa hoa đều có bốn cánh, trình liên điệp dạng muôn hình muôn sắc, mỗi cánh hoa là một sắc màu, đỏ, vàng, lam, trắng, xinh tươi rực rỡ...
Quả thực có thể nói là một đóa hoa tuyệt sắc, dường như đã chiếm hết tất cả những sắc màu có trên thế gian, nhưng ngày ngày lại phải tranh đấu với những chất độc ác liệt của bầu trời vùng đất châu Phi!
Nhưng, điều khiến người ta kinh ngạc và tiếc nuối đó chính là, đời hoa của yimi thường rất rất ngắn, chỉ được bốn mươi tám tiếng mà thôi, sau bốn mươi tám tiếng, nó sẽ héo rũ! Nói cách khác, hoa nở cũng có nghĩa là sinh mạng của nó đến hồi kết thúc.
Trong môi trường tự nhiên ác liệt sinh trưởng quật cường, trải qua sáu năm phong sương tuyết vũ, chỉ vì hai ngày tận sức rộ nở, đó phải cần sự ngoan cường và sức chịu đựng như thế nào?
Cho nên “ Y Mễ” , từ này có ý nghĩa thiêng liêng là sự ngoan cường!
Ngoài ra, ở Ai Cập hoa Y mễ lại là một loài hoa sáu cánh trong suốt khác trong truyền thuyết, tượng trưng cho hòa bình, thánh khiết, hoa cái có một nhị hoa màu vàng kim,còn nhị hoa của hoa đực lại là màu hồng huyết, nghe nói khi Ai Cập hiến tế thần Thái Dương, quan tế bắt buộc phải có được một đóa hoa đực và một đóa hoa cái mười năm mới mọc được một lần để đặt lên đài hiến tế, rồi lấy quyền trượng của Pharaong đập lên ba lần.
Đương nhiên, mấy thứ này đều là nghe nhà tiến sĩ Triệu Tiêu Tinh nói, vừa kể câu chuyện ra, kết hợp với cảnh ngộ của cô bé, đến cả mấy người đàn ông kiên nghi như thế mà cũng không ít người không kìm nổi vành mắt đỏ hoe!
- Y Mễ , mấy ngày nay rốt cuộc em làm thế nào mà có thể sống sót được vậy?
Một nữ bác sỹ tuổi tác hơi cao, vuốt đôi má đen gầy của Y Mễ, vô cùng đau lòng, tò mò hỏi, thầm nói, cô bé đáng thương này, cũng vừa hay tầm tuổi con gái mình, nhưng cảnh ngộ lại thê thảm như vậy, nói khác nhau một trời một vực cũng không quá, làm sao không khiến người ta cảm thấy thương xót.
Có điều, rõ ràng, Y Mễ căn bản không hiểu cô đang nói gì, nhưng, cô bé này tình cảm cũng hết sức tinh tế, thấy đông đảo các bác sỹ đều quây lấy mình, nước mắt ngắn dài, thổn thức không thôi, liền biết là họ đang đau lòng thay cho bản thân, lúc này đôi môi nhỏ khẽ mân, bu lu bu lu nói nhẹ vài câu!
Triệu Tiêu Tinh nói:
- Cô nàng này thật hiểu chuyện, con bé còn an ủi chúng ta cơ đấy, bảo chúng ta không phải quá đau lòng, cô bé nhất định sẽ khỏe lại đấy!
- Ha ha, đúng là một thiếu nữ ngoan ngoãn!
Diệp Thanh xoa xoa đầu Y Mễ, an ủi mấy câu, sau đó, nói với mọi người:
- Được rồi, chúng ta ra ngoài một lúc, để Y Mễ nghỉ ngơi một chút.
- ừ , Y Mễ, nếu em cần gì, chỉ cần gọi một tiếng, các chú, gì, anh, chị sẽ lập tức đến giúp em!
Mọi người đều sôi nổi gật đầu, chào tạm biệt cô, sau đó, liền bước ra ngoài, đây là một căn lều siêu lớn, còn chia ra làm mấy phòng, mà Y Mễ lại ở trong căn phòng sâu nhất, tuy rằng bên ngoài các nhân viên không ngừng đi lại, làm việc, phát ra một chút tiếng vang nhẹ và tiếng nói chuyện, nhưng Y Mễ bây giờ sợ nhất là sự cô độc và tịch mịch, có những âm thanh ồn ào này, cảm giác an toàn của cô ngược lại lại mạnh hơn một chút!
- các chú, cô, các anh, chị tốt bụng, Y Mễ mãi mãi nhớ tới mọi người!
Y Mễ chui đầu vào trong chăn, khẽ cắn hàm răng, nước mắt nhạt nhòa lăn xuống.
... .... ...
Diệp Thanh đem theo một bộ phận bác sỹ và y tá, dưới sự bảo vệ của các chiến sỹ, tiến vào trong bộ lạc tuần tra, gặp phải kiếp lược giả cấp một liền tiện tay thu lại, gặp phải những bệnh nhân bệnh tình vô cùng nghiêm trọng, chẳng hạn như bị nhiễm kiếp lược giả bậc hai, hay kiếp lược giả bậc ba, liền điều người đưa đến khu cách ly.
Trong đó có mấy lần, chứng biến già của người bệnh vừa hay phát tác, chức năng sống nhanh chóng xói mòn, nhưng Diệp Thanh chỉ “tiện tay” hành động, đã tức khắc có thể chặn đứng được chuyển biến xấu của người bệnh, cứu lại sinh mạng quả thực dễ như trở bàn tay, khiến cho không ít người trong bộ lạc kinh ngạc không ngừng, cho là điều thần kỳ!
Tin tức lan truyền rộng ra, người trong bộ lạc đều reo hò sung sướng, lia lịa nói, Thánh A La đến cứu chúng ta ! Thánh A La đến cứu chúng ta !
Điều này làm cho Diệp Thanh nhớ lại cảnh tượng của bộ lạc người Miêu trong tinh cầu băng tuyết trước kia, đó cũng là một bộ tộc nguyên thủy tương đối lạc hậu, so với bộ tộc Khắc Lỗ này còn lạc hậu hơn đến cả trăm lần, còn mình trong đó thì lại còn được coi là thần minh toàn năng, không có gì là không làm được, cũng khiến cho Diệp Thanh dở khóc dở cười, hì hì, gì chứ, trong lòng cũng hơi có chút khoái chí!
- Chị Ellen, sao chị lại thế này, một chút sức lực cũng không có, sao vẫn còn cho con ăn bú thế?
Triệu Tiêu Tinh nói với một người phụ nữ trung niên bị lây nhiễm bệnh dịch, cơ thể già hóa đến không thành hình dáng gì nữa, nhưng được Diệp Thanh kịp thời ngăn cản bệnh trạng.
Người phụ nữ trung niên này tên là Ellen Ni Lech, chồng cô bị nhiễm bệnh đã qua đời, một mình nuôi dưỡng bốn đứa con lớn nhỏ, lớn nhất mười bốn tuổi, nhỏ nhất chính là em bé đang ôm trong lòng, đoán chừng còn chưa đầy một tuổi, nói cũng chưa biết nói, sữa cũng còn chưa cai.
Ellen vốn dĩ chỉ có ba mươi năm ba mươi sáu tuổi, nhưng bây giờ, trông cô có vẻ thực sự không khác gì so với một bà lão bảy mươi tuổi, cô để cho đứa bé mút đầu bú, nhưng đáng tiếc, sữa làm gì có nữa chứ?!
- Bé cưng, nó đói rồi, trong nhà lại chẳng có đồ gì cho nó ăn.
Ellen nằm trên giường, yếu ớt nói.
Diệp Thanh hỏi:
- Túi nước đường gluco mà lúc trước em đưa cho chị đâu, chị uống chưa?
Trong lòng cũng là cảm thấy kỳ lạ, nếu đã uống túi nước đường gluco đó, quả quyết sẽ không thể suy yếu tới mức này được, ít nhất sức nói chuyện cũng phải có chút chứ!
Triệu Tiêu Tinh nhanh mắt, tức khắc đã phản ứng kịp thời, luồn tay xuống dưới người Ellen, lôi túi nước đường gluco đang ở sau mông ra!
Diệp Thanh không khỏi lắc lắc đầu, đúng là khả liên thiên hạ phụ mẫu tâm (đáng thương cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ), Ellen lén lút đem túi nước đường này giấu đi, nhất định là để giành cho mấy đứa con nhỏ của cô uống! bèn hơi tức giận nói:
- Ellen, loại nước đường này chúng tôi có rất nhiều, chị cứ uống đi, chỉ cần sức khỏe chị khỏe lại, mới có thể chăm sóc các con chị tốt hơn, đúng không nào?
Triệu Tiêu Tinh bèn dịch lại lời của Diệp Thanh, cuối cùng, lại nói với Ellen Ni Lech nói:
- Chị Ellen, chị yên tâm đi, mấy ngày chúng tôi ở đây, nhất định sẽ đảm bảo cho cuộc sống của chị và các con chị, sau này đừng bao giờ làm thế nữa biết không, chị xem, đến đội trưởng Diệp của chúng tôi cũng tức giận rồi đấy!
Nói xong, liền cầm lấy một chiếc bát ở bên cạnh, xé túi nước đường gluco ra, đổ thứ nước dinh dưỡng đó vào trong bát, tự mình đút cho Ellen Ni Lech uống.
Ellen Ni Lech không khỏi xúc động, uống vài ngụm, sức lực dường như lập tức hồi phục trở lại, liên tục cảm ơn, rồi đón lấy chiếc bát, ra hiệu để tự mình uống, Triệu Tiêu Tinh cười cười, cũng để cô tự làm.
Giúp người phụ nữ trung niên này châm cứu tầm nửa tiếng, sau khi điều dưỡng một chút nguyên khí, Diệp Thanh liền cùng Triệu Tiêu Tinh và mấy người đồng sự rời đi, đến nhà tiếp theo.
... ...
Công việc một khi bận rộn lu bù, Diệp Thanh lại cảm thấy thời gian quả thực là không đủ dùng, cả một ngày trời mà còn không đi hết được một phần năm thôn.
Bộ lạc này may mắn còn lại ước chừng tầm hai ba nghìn người, nếu là lúc trước, bệnh dịch chưa bùng nổ, phỏng chừng, ít nhất cũng phải có năm nghìn người, một bộ lạc lớn điển hình, ở những nơi như Liberia, thì đã đuổi kịp một thị trấn quy mô lớn rồi, nên biết là, ngay cả là Bangka, Hubbell, Kata mấy thành phố lớn này, số dân cũng không quá nổi một chục nghìn người mà thôi.
Nơi có lượng dân số lớn nhất của Liberia, là thủ đô Monrovia, gần như sắp đạt đến một phần hai dân số cả nước, số dân vượt xa so với các châu huyện khác.
Đội của Diệp Thanh ở đây chữa bệnh từ thiện, tiến hành viện trợ chữa trị, ngoài việc phụ trách việc chữa trị cho người bệnh, có lúc thậm chí còn phải cung cấp lương thực cứu trợ cho những hộ gia đình đặc biệt khó khăn.
Hiện tại ở Châu Phi là thời kỳ nước sôi lửa bỏng, tổn thất không ít những lao động khỏe mạnh, vào rừng săn bắt hoàn toàn không thực tế cho lắm, bởi vậy, người trong bộ lạc này đại bộ phận đều ăn mấy thứ đại loại như hồ sắn, cháo kê, và ngô nướng, bình thường mà nói, có ngô nướng ăn đã là những gia đình tương đối giàu có rồi, tốt xấu gì, cũng làm cốt cán gì gì đó, mấy thứ hồ sắn này, cháo này quả thực chẳng khác gì với nước.
Đặc biệt là thứ hồ sắn đó, Diệp Thanh uống một ngụm, mà cảm thấy không thể nuốt nổi, nhưng những đứa trẻ châu phi kia lại cảm thấy như món ăn ngon ngọt, đến bát còn liếm sạch bách.
Không ít bác sỹ đã chụp cảnh này lại, không gì khác, chỉ muốn sau này mang về, cho những ông bà tiểu tổ tông của nhà mình thường hay lãng phí thức ăn, hơi một tí là cái này không ăn cái kia không ăn xem, xem xem chúng đang sống cuộc sống như thế nào, còn những đứa trẻ châu phi cũng bằng tuổi chúng lại đang phải trải qua những tháng ngày sinh tồn như thế nào, mong là có thể giáo dục cho lũ trẻ không hiểu chuyện đó một phen.
Điều khiến người ta buồn bực là, việc của Đỗ Bác Cấp không ngờ sau đó lại phát sinh mấy chuyện không hay, có sáu vị bác sỹ và ba chiến sỹ, không cẩn thận đã bị lây nhiễm kiếp lược giả bậc hai, ban đầu, mấy vị bác sỹ đó có mặc chiếc áo blue trắng siêu cấp mà Diệp Thanh phát cho, vốn dĩ không thể phát sinh chuyện này, nhưng, người thì không thể cứ chỉ mặc khư khư một chiếc áo đúng không, chẳng hạn như lúc tắm, lúc ngủ, đều cần phải cởi áo khoác ngoài ra, đặc biệt là thứ áo đồng phục như áo blue trắng, bình thường lúc không phải làm việc, ai mà lại đi mặc nó chứ, trừ phi là có sở thích đặc biệt nào đó, chẳng hạn là người thích mặc đồng phục, thì mới làm như vậy!
Cho nên, mấy bác sỹ xui xẻo đó đã bị bọn kiếp lược giả cấp hai xâm nhập vào trong cơ thể, sau khi Diệp Thanh biết được, hối hận không thôi, có điều, bí mật phòng hộ của chiếc áo blue trắng thì quả thực không tiện nói cho họ biết, đành phải một mình mình sầu não mà thôi!
Còn các chiến sỹ đó, hiển nhiên là không thể mặc áo blue trắng, Diệp Thanh lại không tìm được loại nào khác thay thế, đành chịu thôi.
Hoàn toàn không biết, nếu không nhờ có được chiếc áo blue trắng này của hắn, đoán chừng đội trị liệu phải có đến một nửa số người đã bị nhiễm bệnh! Việc như thế này, không phải ít, chẳng hạn mấy đội chữa trị viện trợ của các quốc gia khác phái đến đây, đã có không ít người vì việc này mà rơi vào khốn cảnh.
... .... ...
Đêm khuya tĩnh lặng, Diệp Thanh vất vả lắm mới ngừng tay một lúc, bước ra bên ngoài doanh trại, ngồi lên một tảng đá lớn, nhìn ánh trăng sáng đang treo lơ lửng trong không trung, thầm nói, cũng cùng dưới một ánh trăng, tại sao sự khác biệt giữa các vùng đất lại lớn như thế này chứ? Nơi đây dân số chẳng được mấy nghìn người, bận rộn hết cả hai ngày trời mà còn chưa cứu chữa xong, đây là còn chưa tính đến những bệnh nhân bị nhiễm kiếp lược giả cao cấp đang bị cách ly!
Không kìm nổi sự than thở, sức người có hạn, nếu có thể phân thân thì tốt biết mấy, linh dược có được hàng tỷ viên, đại thí cho bệnh nhân khắp thiên hạ ai ai cũng mỉm cười!
- Hì hì, chủ nhân ca ca, lại đang phiền não vì chuyện của các bệnh nhân à?
Tiếng nói của Tiểu Vũ Nhi đột nhiên vang lên trong đầu Diệp Thanh.
- ừ!
Diệp Thanh gật gật đầu, hỏi:
- lần trước nhờ em phân tích mấy con kiếp lược giả bậc hai đó, tiến hành đến đâu rồi?
- Sắp được rồi, sắp được rồi, em đã tìm ra được một cách, trong chớp mắt có thể phân hình nhận diện được loại vi khuẩn gây bệnh này!
Tiểu Vũ Nhi xin phép được đến thế giới thật.
Diệp Thanh ý niệm vừa động, bóng hình xinh đẹp của Tiểu Vũ Nhi đã bồng bềnh bay ra, sau đó, kề vai ngồi bên cạnh Diệp Thanh.
- Chủ nhân ca ca, giơ tay lên!
Tiểu Vũ Nhi yêu kiều cười nói.
Diệp Thanh giơ tay lên.
- Không phải tay này, là tay đeo chiếc đồng hồ công nghệ cao cơ!
Tiểu Vũ Nhi chữa lại nói.
Diệp Thanh cười một nụ cười bất đắc dĩ, đành đổi tay, trong lòng đầy hiếu kỳ, không biết cô bé muốn làm gì, liếc Tiểu Vũ Nhi một cái, thầm nói, con bé này, đúng là càng ngày càng giống người thật, lời nói cử chỉ, thực sự giống hệt một nàng tiểu cô nương hoạt bát đáng yêu!
Nếu để Tiểu Vũ Nhi biết được, nhất định sẽ tức chết mất, thằng cha này, chẳng có chút lương tâm gì, người ta lần đầu tiên xuất hiện đã là hình dạng của cô bé Lolita đáng yêu rồi biết không hả! Người ta vốn dĩ bản chất đã là một tiểu cô nương hoạt bát đáng yêu rồi đấy! Nói thừa! Hừ!!
- Xoạt!
Một chùm tia sáng nhỏ phát ra từ đôi mắt của Tiểu Vũ Nhi, chiếu sáng trên mặt kính chiếc đồng hồ công nghệ cao! Tức khắc, Diệp Thanh liền cảm thấy thêm một chức năng mới, hơi thử một chút, liền biết được chiếc đồng hồ này đã được nâng cấp, có thể nhanh chóng kiểm tra phát hiện ra kiếp lược giả bậc hai.
- Em bây giờ đang lắp đặt thêm một linh kiện, chỉ nhằm vào kiếp lược giả bậc hai, có điều loại cao cấp hơn thì không nhất định sẽ dùng được!
Tiểu Vũ Nhi cười nói, chu chu đôi môi quyến rũ, xinh đẹp đến cực điểm, trong lúc nói chuyện, không thiếu phần dí dỏm, có ý muốn Diệp Thanh khen ngợi cô vài câu.
- Haha, con nha đầu này!
Diệp Thanh muốn xoa xoa đầu cô, nhưng nghĩ đến cô vốn không phải là thực thể, không khỏi buồn bã, liền thu tay lại.
Tiểu Vũ Nhi chớp chớp mắt, nhảy nhẹ một cái, lại vô cùng nghịch ngợm ngồi trên vai Diệp Thanh, đôi chân đẹp cân xứng trắng nõn lắc đi lắc lại trước mặt hắn, chàng Diệp Thanh đáng thương, lại phải cố gắng chịu đựng sự cám dỗ và chòng ghẹo vô ý này, quả thực như mộ thứ giày vò và khiêu chiến! Bởi vì đây là ví dụ điển hình mà người ta hay nói: nhìn thấy được mà đếch ăn được! Cái cô Tiểu Vũ Nhi này quả là biết tra tấn người khác!
Có điều, suy nghĩ này, tên nhãi Diệp Thanh đương nhiên không dám biểu lộ ra ngoài, nếu không, nhất định sẽ bị Tiểu Vũ Nhi giễu cợt cho một phen, gào lên mà chửi hắn là đồ dê xồm biến thái!
- Chủ nhân ca ca, nói cho anh biết một tin vui nhé!
- Tin vui gì?
Diệp Thanh giả vờ như vô tình mà soi một lượt chiếc đùi thon của Tiểu Vũ Nhi, rồi lại quay đầu lại, hỏi.
- Hì hì, chủ nhân ca ca, chúc mừng anh, giá trị linh y của anh đột phá lên một trăm nghìn quan rồi!
Truyện khác cùng thể loại
227 chương
12 chương
153 chương
149 chương
115 chương
8 chương