Thần Y

Chương 608

Thần Y Tác giả: Hành Xích Đạo Chương 608: Uy tín chính là được tạo lên như thế này. Nhóm dịch: ShenYi Nguồn: Mê Truyện Bấm nút "Thu gọn" để thu gọn nội dungThu gọn Diệp Thanh cười nói: - Đương nhiên không thành vấn đề, có điều, phải chú ý bảo vệ bản thân, đừng để bị lây nhiễm! Loại vi khuẩn gây bệnh này, còn có một thể khác cao hơn một bậc, tôi gọi nó là “kiếp lược giả cấp hai”, ngay cả là tôi, trước mắt cũng có biện pháp đặc biệt nào để đối phố với nó! Sau đó, Diệp Thanh liền đem những đặc tính của “kiếp lược giả” thứ biến thái này, cùng với hai loại hình thái tiến hóa mạnh hơn “kiếp lược giả cấp 1”, “kiếp lược giả cấp 2” phát hiện được ở châu Phi kể lại một lượt, đương nhiên, lai lịch của nó Diệp Thanh cũng không nói rõ, bởi vì căn bản có giải thích họ cũng không hiểu được, lại tự cầm gạch đập vào chân mình thôi, bại lộ bí mât,lai lịch này căn cứ Viêm Hoàng cũng biết, nhưng đối phương cũng chẳng nói cho mấy người bác sỹ bọn họ, cho nên, hắn cũng không dám tự tiện tiết lộ. Diệp Thanh mới nhấc một cái tay giơ một cái chân, mà đã dễ dàng ngăn được xu thế già hóa của cậu bé châu Phi, tức thời, những người có mặt đều chấn kinh, tin tức lan truyền rộng ra, không khí của cả đội trị liệu tức khắc trở nên náo động vô cùng! - Tốt quá, tốt quá, bây giờ chúng ta cuối cùng cũng có chút lòng tin rồi! - Đúng đấy, quả không ngờ, cậu Tiểu Diệp này trông thì trẻ tuổi, mà lại hiểu rõ bệnh dịch lần này như lòng bàn tay. - Nói hiểu rõ như lòng bàn tay thì hơi quá đấy? - Thì tóm lại là cũng giỏi hơn chúng ta, nói thật, bây giờ trong đầu tôi rỗng tuếch, hoàn toàn chẳng biết phải làm gì! - Tôi cũng vậy, thử mấy cách liền, một chút hiệu quả cũng không, thật hổ thẹn, mình còn mang tiếng là một bác sỹ lớn có tiếng ở Bắc Kinh cơ đấy, kết quả, chẳng biết đầu cua tai nheo thế nào. Một vị bác sỹ trung niên tầm bốn năm bốn sáu tuổi than thở, thầm nói, chẳng nhẽ mình già thật rồi? Trường Giang sóng sau đè sóng trước? Hậu sinh khả úy, hậu sinh khả úy mà. - Đi, chúng ta đến chỗ đội trưởng Tiểu Diệp thỉnh giáo một chút về trị pháp của bệnh dịch lần này. - Muốn đi thì ông đi đi, tôi không có hứng đi, râu dài một nắm rồi, bảo tôi đi hỏi một thằng trên cằm chẳng có cọng râu nào, thì khiến cho người ta khó chịu đến mức nào chứ?! Phỏng chừng, tên tiểu tử đó còn chưa tốt nghiệp được bao lâu! - Cái gì, vừa mới tốt nghiệp á, bệnh viện nhà người ta còn mở được mấy cái rồi, ông trên máy bay không nghe thấy Nhiễm trung tá nói sao, chàng trai này còn làm hội trưởng của Hiệp hội y sỹ Ninh Thành đấy, nói về địa vị, về y thuật, cái nào cũng mạnh hơn chúng ta, chúng ta làm sao phải ngại chứ! Con người của ông à, đúng là chết cần thể diện, sống mang vạ! - Đúng đấy, Lão Vương à, học vấn không phân biệt tuổi tác, ai thành đạt người đó là bề trên! ... .... Tuy rằng trong đó có vài vị chuyên gia, chẳng hạn một vị bác sỹ họ Vương, đối với việc đi thỉnh giáo Diệp Thanh người kém xa tuổi ông, thì rất rất không bằng lòng, nhưng cuối cùng một đoàn người vẫn chậm rãi tiến gần lại. Cùng lúc đó, những bác sỹ chuyên gia khác nhận được thông tin đó, đều rất kích động vội vã chạy đến, còn việc gì còn vui hơn cả việc giải quyết được dịch bệnh đây? Phải biết, bệnh dịch còn không được giải quyết, bọn họ thân trong hiểm cảnh, khả năng bản thân bị chúng chiêu cũng tương đối cao! Đến lúc đó, chữa cũng chẳng chữa nổi, chỉ có nước chờ chết! Trong bộ lạc, trước một căn nhà gỗ cực kỳ đơn sơ, các thành viên đội trị liệu tụ tập càng lúc càng đông, tất cả đều đang nghe Diệp Thanh giảng giải. - ..., kỳ thật, điều trước mắt mà chúng ta khó đối phó nhất là kiếp lược giả bậc hai thậm chí còn có khả năng xuất hiện những vi khuẩn gây bệnh tiến hóa cao cấp hơn, chẳng hạn như cấp ba, cấp bốn, đến lúc đó thì đúng là nguy hiểm thật rồi! có điều, chúng ta cũng không dám tự ý hành động, kế sách hiện nay, chỉ có thể đi một bước tính một bước, tiến sỹ Triệu, làm phiền cô nhanh chóng phân tích thứ tự gen và vác đặc tính sinh lý hóa của loại vi sinh vật này, biết đâu chúng ta có thể tìm được phương pháp giải quyết! Diệp Thanh nói năng nhỏ nhẹ, êm tai, từ “tiến sỹ Tiệu” thoát ra từ trong miệng hắn, đương nhiên chính là nhà khoa học nữ siêu thiên tài Triệu Tiêu Tinh, sở dĩ để cô đi phân tích, giám định chủ yếu là để lợi dụng điều kiện hiện có trên trái đất tìm ra con đường giải quyết! Đương nhiên, trong y linh bảo tháp, cho phép có thể đổi ra được những loại thuốc hoặc tài liệu càng cao cấp, nhưng những cái đó đều cần đến giá trị y linh không phải sao? Không phải Diệp Thanh keo kiệt, tiếc không nỡ đổi ra để cứu người, mà là, cái này hoàn toàn không thực tế! Giả dụ, chỉ có mấy chục người, hoặc hơn mấy trăm người bị lây nhiễm, thì Diệp Thanh có thể đem toàn hết toàn lực, nguyện tiêu hao hết tất cả những giá trị y linh, đem ra cứu lại tất cả những người bệnh bị lây nhiễm, hiển nhiên hoàn toàn không thành vấn đề, nhưng hiện tại, không phải mấy trăm người, cũng chẳng phải mấy nghìn người, thậm chí không phải là mấy chục nghìn người, hay mấy trăm nghìn người, mà là cả một lượng dân số ước chừng mấy triệu người, có thể nói là bệnh dịch mang tầm quốc tế! Điều này trong lịch sử của loài người quả thực là một việc vô cùng hiếm gặp, chỉ cẩn làm không tốt một chút, đã có khả năng khiến cho toàn nhân loại đều bị diệt vong! Loại ôn dịch cấp số này, trong lịch sử nhân loại, có ghi chép, cũng chỉ có sáu bảy trăm năm về trước, ở châu âu từng bùng phát dịch chuột, đương thời số người chết ước chừng 25000 chục nghìn người, gần như chiếm một phần ba nhân khẩu châu Âu lúc đó! Đối mặt với bệnh dịch lan rộng và hùng mạnh như vậy, chút giá trị y linh ít ỏi đó của Diệp Thanh, quả thực như một cốc nước không cứu được xe củi đang cháy, đội trị liệu của bọn họ, cũng chỉ tương đương với muối bỏ biển, biện pháp duy nhất, chính là tìm ra giải pháp giải quyết triệt để, sau đó công bố ra ngoài, lợi dụng Châu Phi trên lục địa, các quốc gia trên thế giới, phái ra những đội quân cứu trợ chữa trị lớn, đoàn quân duy trì hòa bình, cùng với lực lượng chữa bệnh của các quốc gia bản địa châu Phi, cùng nhau giải quyết! Hiện tại, hoàn toàn không phải chỉ có một nước Hoa Hạ phái đội ngũ chữa trị viện trợ, rất nhiều rất nhiều các quốc gia khác, cho dù là hơi lớn một chút, hơi giàu một chút, đều phái bác sỹ và y tá đến, có nước còn tặng tiền quyên từ thiện và vật tư. Diệp Thanh nhìn thấy rất nhiều người mới tiến vào, đành phải nói kỹ lại từ đầu một lần nữa, có điều làm thế cũng có cái tốt, hắn một mình nói đi nói lại nhiều lần, sự lý giải của bản thân đối với bệnh dịch lần này dần dần trở nên sâu sắc, thường thường có thể rút ra được một số biện pháp và những chính sách dự phòng tốt hơn. - Chỗ tôi có một ít đan hoàn, chính là một một loại thuốc dụ dỗ, đối với kiếp lược giả cấp không thì tương đối có hiệu quả, nhưng đối với kiếp lược giả cấp hai lại hoàn toàn không có tác dụng gì, mọi người, mỗi người một viên, để vào chiếc lọ thủy tinh có nắp, chỉ cần để trước mũi người bệnh, thì có thể nhìn thấy từng đợt từng đợt khí chướng màu đen bay ra, đây chính là bản thể của vi khuẩn gây bệnh! Được rồi, bây giờ tôi phân phát cho mọi người, chúng ta chia ra hành động! mau chóng cứu chữa cho những người trong bộ lạc này! Diệp Thanh nói xong, liền cầm một chiếc bình ngọc, những viên đơn dược xanh mơn mởn tựa như hạt đậu phỉ thúy, tràn trể hương thơm cổ quái, sau đó phân phát cho mọi người, những bác sỹ đó sau khi nhận được đều như bắt được bảo vật, lia lịa cười cám ơn! - Diệp đội trưởng, thế nhỡ may gặp phải vi khuẩn gây bệnh cấp hai, cấp ba, hoặc lại cao cấp hơn, thì chúng ta phải làm thế nào? Diệp Thanh nói: - Chỉ có thể tạm thời đem những người này đi cách ly thôi! .... Đỗ Bác Cấp không nói cũng biết trong lòng có bao nhiêu bứt rứt khó chịu, vốn tưởng Diệp Thanh chỉ là dựa vào danh tiếng của phụ thân, và quan hệ với nhà Nhiễm gia mới ngồi lên được vị trí này, nhưng bây giờ, Diệp Thanh đầu tiên thì dựa vào y đức, đạt được ba phần tôn trọng của mọi người, bây giờ lại dựa vào y thuật, đạt được càng nhiều hơn sự tin phục của mọi người, khiến hắn khó chịu đến nhường nào?