Thần Y
Chương 601
Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 601: Mạnh với mạnh liên hợp!
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
-Mời đội ngũ chuyên gia cứu trợ châu Phi làm thủ tục lên máy bay tại cửa số hai mươi ba, chuẩn bị lên máy bay, máy bay sẽ cất cánh chính thức vào lúc năm giờ bốn mươi nhăm phút! Xin mời đội ngũ chuyên gia cứu trợ châu Phi làm thủ tục lên máy bay tại cửa 23...
Rất nhanh, trong phòng đợi liền vang lên tiếng phát thanh của nhân viên sân bay.
Sau đó, đội ngũ chuyên gia y bác sĩ chăm sóc và chữa bệnh cho bệnh nhân được điều động đến liền xếp hàng ngay ngắn, nối đuôi nhau vào, đi qua cánh cửa đăng ký, bước vào đường chuyên dụng, con đường này trực tiếp nối lền với cửa trước của phi cơ, ở đó, dĩ nhiên là có các chị tiếp viên hàng không đang cười nói đón chào.
Rất nhanh, các vị chuyên gia đều đã lên hết máy bay, đều tự lựa chọn cho mình chỗ ngồi riêng, bởi vì, bọn họ lần này là thực hiện nhiệm vụ đặc thù, nên hoàn toàn không phải tự mua vé, cho nên, trước khi đi không hề nhận được vé, hơn nữa, những người này đều là những người có thân phận địa vị nhất định, nên chắc chắn không có khả năng phát sinh việc tranh chấp ghế ngồi làm mất thể diện.
-A ~~, mọi người nhìn xem, lần này không ngời lại có quân đội đi theo này!
-Cậu nói câu này hơi thừa đấy! Châu Phi bên đó hỗn loạn vô cùng, nghe nói quốc gia mà chúng ta phải đi còn đang có chiến tranh, cứ cho là dập tắt được bệnh dịch, rồi mấy thứ bệnh tật linh tinh không kể đến, thì vẫn cứ nguy hiểm đến tính mạng biết không hả!
-Haha, người dẫn đầu đó tôi quen, hình như là cậu đại công tử của nhà Nhiễm gia, cấp bậc trung tá, chậc chậc, xem ra, cấp trên đối với nhiệm vụ của chúng ta lần này rất coi trọng đấy, ngay cả Nhiễm trung tá – con nhà quan hai đời có địa vị thế này cũng phái đi!
-Tuy là làm quan hai đời, nhưng hình như cái vị Nhiễm trung tá này một chút ngông nghênh cũng không có!
-Còn phải nói, lại nói chuyện, tôi còn có một lần cùng uống rượu với Nhiễm trung tá cơ đấy!
Người đó vô cùng thích chí khoe khoang nói.
Bên cạnh lập tức có người cười nhạt:
-Xì, quen trung tá thì có gì là tài giỏi!
...
-Ơ, sao lại còn có một người trẻ tuổi đi cùng Nhiễm trung tá bước vào đây thế!
-Đúng đấy, chàng trai đó không mặc quân phục, chắc chắn không phải là quân nhân rồi, chẳng nhẽ, người đó lại là đội trưởng đội trị liệu mà nội bộ đã quyết định sao?
-Quá là vớ vẩn, một thằng tiểu tử trẻ tuổi như thế này, giống như là mới tốt nghiệp cấp ba, làm sao có thể?!
-Haha, tôi cũng chỉ đoán bừa tôi mà, dựa vào tư cách và sự từng trải của hắn, cao nhất cũng chỉ là một bác sỹ trong bệnh viện thôi, nói không chừng còn là y tá ý chứ, nếu mà có thể áp đảo được các chuyên gia, giáo sư có mặt ở đây, mới lạ đấy? Chỗ chúng tôi, ngoại trừ trung y với y tá không nói, cứ tùy tiện tóm lấy một người, cũng đều có cấp bậc phó chủ nhiệm đấy!
-Chuẩn, thế nên rõ ràng là không có khả năng mà! Các người nghĩ nhiều quá đấy!
.. ...
-Ôi mẹ nó, mấy người quân nhân này đều cầm súng tiểu liên, kool quá, quả thực là muốn nghịch chơi một tẹo!
-Đợi đến châu Phi rồi, cậu có thể xin xép, nhiệm vụ bảo vệ căn cứ an toàn nặng nề này giao cả cho cậu đấy!
-Cút! Anh đây là bác sỹ được chưa, không ngờ lại muốn ta đi làm cái công việc thô bạo ấy!
-Hì hì, công việc đó cậu còn không làm được cơ à!
-Đi chỗ khác!
.....
Trong tiếng kinh ngạc của mọi người, một đoàn các chiến sĩ tinh nhuệ người người quân trang chỉnh tề, súng vác vai, đạn đã lên nòng bước vào, sau đó, tìm chỗ ngồi ở phía sau máy bay, đại khái chắc là do, trong quá trình bay, đặc biệt là lúc bay lên và hạ xuống, ngồi phần sau của máy bay cảm giác không hề thích thú, những người đến trước, lúc chọn ghế ngồi, đều chọn những chỗ tập trung ở phần đầu và phần giữa, còn khoang hạng nhất ghế ngồi sớm đã bị chiếm hết rồi!
Diệp Thanh cũng cùng mọi người đi về phía sau, nhìn thấy chỗ gần hành lang vẫn còn trống một ghế, liền ngồi xuống, bên cạnh lại là một cô gái trẻ trung đeo cặp mắt kính, ước chừng ba mốt ba hai tuổi, dáng dấp giống như một nữ tiến sỹ, tuy tuổi đã đến đầu ba, nhưng không thắng được việc chăm sóc tốt, dung nhan vẫn tươi trẻ, trông thực sự không khác gì lắm với các cô gái đôi mươi.
Diệp Thanh liếc mắt một cái, thấy người con gái này đang cầm đọc một quyển sách dày bịch, bên trên có rất nhiều những hình ảnh của các loại côn trùng kỳ quái, hoặc là hình của những vi sinh vật, còn có cả chú thích bằng tiếng anh, Diệp Thanh liền hỏi dò:
-Cô có phải là tiến sỹ Triệu Tiêu Tinh?
Tức khắc, người con gái đó liền kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn hắn một cái, lộ ra hai hàng răng trắng tinh đều đặn, cười nói:
-Đúng vậy, tôi chính là Triệu Tiêu Tinh, sao cậu lại biết tôi?
-Tôi có xem qua bài luận văn mà cô phát biểu!
Diệp Thanh mỉm cười, kỳ thực, chỗ hắn có danh sách tên và lý lịch của tất cả các vị bác sỹ có mặt tại đây, trong đó có một người tên là Triệu Tiêu Tinh, hắn đặc biệt có quan sát kỹ hơn một chút, hoàn toàn không phải vì bị thu hút bởi dung nhan thanh lệ trên ảnh, mà là, hắn phát hiện, cái cô Triệu Tiêu Tinh này, quả thực khá là xuất sắc!
Người này là tiến sỹ sinh vật học từ hải ngoại về, ngay cả trong giới học thuật của Âu Mỹ cũng tương đối nổi danh, nhà khoa học nữ, ba mươi mốt tuổi, trẻ như vậy mà đã có rất nhiều luận văn được đăng công bố trên các tạp chí nổi tiếng thế giới như “Nature”, “Cell”, “Cancer”, cứ chọ bừa một bài thôi, thừa số sức ảnh hưởng đã cao đến bảy tám mươi rồi!
Còn trong giới học thuật của Hoa Hạ, có rất nhiều giáo sư, có khi cả một đời này còn không tuyên bố được một bài luận văn như thế, những tập san đó, đều là những tập san đỉnh cao, chỉ cần ở trên đó phát biểu một bài, phỏng chừng mấy chục năm cũng chẳng cần lo đến mấy cái vấn đề linh tinh chẳng hạn như lý lịch, kinh phí..., cũng có thể sung sướng mà xông pha vài chục năm!
Cái cô Triệu Tiêu Tinh này, chính là một nhân vật kiệt xuất như thế! Phải biết là, có một số người ba mốt ba hai tuổi ngay cả tiến sỹ còn chưa tốt nghiệp nổi!
Tuy nhiên, điều khiến Diệp Thanh xem trọng nhất là, người này theo như hắn được biết, ngoài bản thân hắn ra, là chuyên gia thứ hai chủ động yêu cầu gia nhập vào đội ngũ viện trợ chữa bệnh này!
Cô là một chuyên gia về vi sinh học và bệnh truyền nhiễm, về phương diện bệnh dịch này, biết đâu cô lại có thể tạo được tác dụng mang tính mấu chốt! Đây cũng là một trong những nguyên nhân mà Khương Lão và Bộ Trưởng Thiệu của bộ y tế đồng ý chấp nhận yêu cầu của cô.
Diệp Thanh là đội trưởng, đương nhiên trước đó đã thu gom tất cả các tài liệu của những thành viên này lại, trước khi bắt đầu đã tiến hành nghiên cứu, muốn đánh trận, nhất là đánh thắng trận, nếu tướng không biết binh, không thể căn cứ vào năng lực và sở trường của từng người để tiến hành những sắp xếp và điều hành hợp lý, thì là một việc cực kỳ gay go và kinh khủng! Diệp Thanh tuyệt đối không cho phép những chuyện như vậy xảy ra, bằng không làm hỏng hết việc, chẳng phải mất mặt lắm sao? Khương Lão với Thiệu bộ trưởng, còn có Nhiễm tướng quân đều ký thác và hy vọng rất lớn vào mình!
-ồ, thật à, cậu tuổi trẻ như vậy, cũng đi tham gia công tác chữa trị viện trợ à?
Triệu Tiêu Tinh quan sát Diệp Thanh một lúc, cảm thấy tên tiểu tử này ánh mắt trong suốt vô cùng, lờ mờ lộ ra một sự tự tin và thong dong, quả thực không hợp với tuổi tác của hắn, không khỏi hiếu kỳ hỏi.
-Tôi rất nhỏ tuổi sao?
Diệp Thanh nhìn lại chính bản thân một lúc, day day mũi, hơi có chút ngượng ngùng hỏi.
-ừ, chắc là mới mười mấy tuổi hả?
Triệu Tiêu Tinh gật đầu nói.
Diệp Thanh lập tức có chút choáng váng, anh đây tốt xấu gì cũng hai năm hai sáu rồi đấy biết không hả, hơn nữa cam đoan là chưa bao giờ uống qua Trú Nhan Đan, chẳng nhẽ, hai năm nay luyện công phu, đã luyện thành chánh quả? Nghe đồn, công phu mà luyện đến chỗ cao thâm, thì có thể kéo dài được tuổi thanh xuân, về phần lão hóa già cả thì còn già chậm hơn so với người bình thường rất nhiều lần! Nhờ y nhập đạo? Mẹ nó, trâu bò!
Lúc này, Diệp Thanh đương nhiên là phải nói thật rồi, liến thoắng đáp:
-làm gì có, làm gì có, tôi nhỏ hơn chị chẳng được mấy tuổi, năm nay hai mươi sáu rồi!
Tức khắc, mắt Triệu Tiêu Linh sáng lên, thỉnh giáo Diệp Thanh bí quyết giữ gìn nhan sắc!
Tức khắc, bạn học Diệp Thanh liền cứng lưỡng rồi, thầm nghĩ, cái kiểu nữ chuyên gia nghiên cứu như điên cuồng này, cũng có hứng thú với việc chăm sóc nhan sắc?
Hắn lại không biết rằng, chỉ cần là con gái, không cần biết cô ta làm ngành nghề nào, thì dường như là chẳng có ai không có hứng thú với việc chăm sóc nhan sắc, cậu xem cô Triệu Tiêu Tinh này đã ba mốt ba hai tuổi rồi mà còn chẳng khác mấy so với những cô nàng trẻ trung hai năm hai sáu tuổi, thì biết rồi đấy!
Con gái hai năm hai sáu tuổi, chỉ cần hơi xinh đẹp một chút, chăm sóc tốt một chút, thì chính xác là cô gái trẻ, còn về phần các em mười lăm mười sáu tuổi, thì là thiếu nữ!
Diệp Thanh cùng Triệu Tiêu Tinh nói chuyện phiếm vài câu, rất nhanh, máy bay liền cất cánh, không lâu sau, đã đi vào trạng thái bay ổn định, Diệp Thanh thấy thời gian cũng tương đối rồi, liền hướng về Nhiễm Vân Phi đang ngồi phía sau cách đó không xa, nháy mắt ra hiệu.
Nhiễm Vân Phi hiểu ý, liền tức khắc đứng lên, đi đến đường đi phía trước, hướng về mọi người thực hiện nghi lễ chào quân đội, sau đó mở đầu bằng màn tự giới thiệu, nói:
-chào mọi người, tôi là trung tá Nhiễm Vân Phi của căn cứ Viêm Hoàng, lần này do tôi dẫn dắt hai mươi chín chiến sỹ tinh nhuệ bảo vệ sự an toàn của mọi người, trong hành động sau này, hi vọng mọi người có thể nghe theo chỉ lệnh, không được tự mình hành động! tôi và đội trưởng của chúng ta, mang sinh mạng ra đảm bảo, sẽ đem hết toàn lực ra bảo vệ sự an toàn của mọi người!...
Nhiễm Vân Phi ở bên trên giới thiệu, những người bên dưới không ít người liền bắt đầu bàn luận, nhỏ giọng châu đầu ghé tai.
-lão Vương, thế nào, tôi đã nói rồi mà, người này là đại thiếu gia nhà họ Nhiễm, ông lại còn không tin!
-ha ha, lần này tôi tin rồi, công tử con nhà quyền quý nhà người ta còn lao thân vào chỗ nguy hiểm chúng ta mà còn sợ trước lo sau, thế không phải là quá hèn nhát rồi sao!
-ừ, không biết ông có chú ý đến không, những binh lính đó, quân hàm đều rất cao, thiếu tá có tận mấy người, thượng úy với trung úy còn có cả một nắm, hoàn toàn không phải là những chiến sỹ bình thường!
-còn phải nói, chúng ta cũng không có một người nào là bác sỹ bình thường còn gì, đây gọi là mạnh cùng mạnh liên hợp! Đội ngũ này của chúng ta, đều là những tinh binh cường tướng điển hình, chỉ là không biết người nào là đội trưởng, không có lãnh đạo, dến bên đó rồi thì biết nghe ai chứ? Cảm giác như rắn mất đầu, trong một bầy chim ô hợp hệt vậy!
-đoán chừng người ta cũng sắp xuất hiện rồi, tôi đoán nếu không phải là Cát Liên Khôi của Bách niên y gia, thì chính là giáo sư Hồng của bệnh viện Nhân ái! Hai người này tuy rằng không thể áp đảo được quần hùng, nhưng bất kể thế nào về vai vế và lai lịch cũng cao hơn một chút, phân biệt đại diện của Đông y và Tây y, miễn cưỡng thì có thể thuyết phục được mọi người!
.. ... ...
Nhiễm Vân Phi nói một mạch thêm vài câu, sau đó liền tiến hành phát biểu lời kết nói:
-liên quan đến hành trình lần này, ý kiến của tôi cũng chỉ có mấy điều này, hy vọng mọi người đều cố gắng hết sức tuân thủ, về mảng quân đội thì tôi chịu trách nhiệm, còn về dẫn đầu đội ngũ trị liệu, thì do hội trưởng Diệp Thanh của chúng ta chịu trách nhiệm, sau đây, một tràng pháo tay nhiệt liệt chào mừng hội trưởng Diệp Thanh lên trên đây phát biểu!
Tiếng vỗ tay thưa thớt, chẳng hề nhiệt liệt, bởi vì mọi người đều vô cùng hiếu kỳ, cái tên đội trưởng Diệp Thanh này, rốt cuộc là nhân vật như thế nào, sao hình như trước nay chưa từng nghe nói đến! Mặc dù bọn họ biết hậu nhân của Y thần đã đến thủ đô, nhưng “Diệp Thanh” cái tên này, thì tuyệt đối là không vang dội bằng bốn chữ “Hậu bối của Y thần”
Lúc này, mọi người đều nhìn theo hướng ngón tay chỉ của Nhiễm Vân Phi, hơn trăm con mắt, đều nhất tề ngoảnh đầu lại nhìn!
-Hả, là cậu!
Đôi mắt Triệu Tiêu Tinh trợn to lên, nhìn Diệp Thanh ngồi bên cạnh đang từ từ đứng lên, thân hình không khỏi nghiêng về một bên, nét mặt kinh ngạc không có cách nào có thể diễn tả bằng lời, có điều, liền bật cười “hì hì”, hai bàn tay ngọc dốc sức vỗ tay, tạo thêm khí thế cho Diệp Thanh!
Truyện khác cùng thể loại
227 chương
12 chương
153 chương
149 chương
115 chương
8 chương