Thần Y

Chương 587

Thần Y Tác giả: Hành Xích Đạo Chương 587: Tằng gia dựa vào đàn bà! Nhóm dịch: ShenYi Nguồn: metruyen . -Bậy bạ, quá bậy rồi, để người ngoài nhìn thấy còn ra gì nữa! Tằng Thụy Tường thở hồng hộc vô cùng tức giận. Tuy nhiên, nam tử trung niên trước đó cũng chính alf cha của Tằng Thụy Lâm, không hề sợ, chỉ cả giận nói: -Tiểu tử này đánh Hiên Nhi, chẳng lẽ cứ để như thế! Hơn nữa, anh cả, anh xem nè, nó thành bộ dạng gì, quả thực giống cái đồ xúc sinh tai họa của em ba, làm sao có thể buông tha cho nó. Tằng Thụy Tường lúc này mới quan sát Diệp Thanh bị vây trong trận, lập tức ngơ người, còn Tằng Mẫn San cũng hết sức kinh ngạc, có chút không dám tin. Còn các người khác ở đó, ngoài mấy người già ra, thanh niên gần như đều chẳng hiểu ra sao cả, bộ dáng gì, em ba nào, sao trong Tằng gia lại còn tiểu thư ba ? Sao chưa từng nghe nói? -Mọi người để ta lên, để ta đánh chết thằng nhóc này. -Đủ rồi, thả nói đi! Sau khi Tằng Thụy Tường hơi sửng sốt, liền lập tức phản ứng lại, quay đầu, cũng không nhìn Diệp Thanh, phất phất tay nói. Tằng Thụy Lâm cắn răng nói: -Thằng nhóc này đã đánh Hiên Nhi rồi, chẳng lẽ bỏ qua cho nó như vậy? Tằng Ngọc Hiên cũng không muốn bỏ ý đồ, che miệng phối hợp, nhảy lên hét lớn: -Bác cả, bác nhìn nè, hắn sắp đánh rụng hết răng cháu rồi, hôm nay nếu dễ dàng để hắn đi, vậy mặt mũi của Tăng gia chúng ta để vào đâu chứ! Tằng Thụy Tường lập tức hiện lên vẻ khó xử. Tằng Mẫn San nói: - Không để hắn đi, các người còn muốn thế nào nữa, chẳng lẽ muốn động đến mạng người hả? Tằng Ngọc Hiên nói: -Động đến mạng người thì sao? Ít nhất, phải dạy cho hắn một bài học. Chị, chị nhìn mặt em nè, răng đều sắp rơi hết rồi, ay ui, đau chết mất! Lúc này, Tằng Thụy Lâm càng tức giận thêm, hét lớn: -Còn không mau động thủ, các người không muốn làm hả? Các bảo vệ và vệ sĩ đều xông lên! Diệp Thanh thét lên một tiếng, hướng ra bên ngoài: -Chỉ dựa vào Tằng gia các người có giữ nổi ta không! Còn chưa dứt lời người đã đến cửa lớn mấy trăm mét, ngay sau đó thân hình bật lên một cái nhảy lên lan can sắt, sau đó, biến mất. Người Tằng gia ngơ ngác nhìn nhau! Tằng Mẫn San kích động kéo tay cha của cô Tằng Thụy Tường, lắc liên tục, nói: -Ba, ba, cậu ta là em họ hả, em họ, nhất định là con trai của cô ba! Tằng Thụy Lâm quát: -Nói lung tung gì hả! cô ba của con chết rồi, chưa từng lấy chồng làm sao có con trai. Tằng Mẫn San ngập ngừng một lúc, nhìn đám người xung quanh, lập tức không hé răng. Thầm nói, vừa nãy mình quá liều lĩnh, tuy nhiên, nhiều năm như vậy không gặp, tiểu tử trong tã lót năm đó giờ đã lớn như vậy sao, hơn nữa, nhìn dáng vẻ, thân thủ mạnh mẽ quá. Tằng Ngọc Hiên tức giận nói: -Chị còn phát điên đúng không, người ta là em họ chúng ta sao? Sao ta chưa từng nghe thấy? Tằng Thụy Lâm lập tức tức giận quát: -Khốn kiếp, còn không cùng ta về, xét lại mình, cả ngày chỉ biết gây chuyện thôi! -Thiết, chẳng phải giống cha sao! Tằng Ngọc Hiên chép chép miệng. -Còn dám cãi hả? Tằng Thụy Lâm giận dữ, giơ tay muốn đánh. Tằng Ngọc Hiên “ ôi cha” một tiếng, vội vàng bưng mặt tuấn tú, tức giận này, vô cùng nghẹn ngào. Sau đó, các bảo vệ, vệ sĩ, các con cháu thân thích của Tăng gia đều ở đó nhìn nhau, trong lòng đều thầm thì, xem ra trước đây thực sự có tam tiểu thư, cũng chính là bà cô ba hiện nay… -Về hết đi về hết đi! Phải làm gì thì đi làm đi! Tằng Thụy Tường xua tay xua tản mọi người ra, sau đó, liền đi vào phòng của mình. Tằng Mẫn San vội vàng theo sau, còn Tằng Thụy Lâm nhìn một cái cũng đi theo. Khoảng nửa tiếng sau, trong nhà của Tằng Thụy Tường , đã tập trung gần hết các thành viên quan trọng của Tằng gia, ví dụ ba người nhà Tằng Thụy Lâm, các con cháu anh em… Tằng Mẫn San và mẹ tất nhiên cũng có mặt. -Thụy Tường, anh nói đi, Diệp Thanh vừa nãy gây rối ở Tằng gia chúng ta thực sự là con của Vũ Lạc? Một lão nhân hơn bảy mươi tuổi, đang cầm trượng đầu rồng, ngồi ở trên ghế giữa hỏi. Người này là chú bảy của Tằng Thụy Tường Tằng Bảo Khánh. Cũng là người già duy nhất của Tằng gia, người khác như cha của Tằng Thụy Tường sớm đã qua đời không biết bao năm rồi. -…. Tằng Thụy Tường trầm mặc một lúc, gật gật đầu, lúc này nói: -Năm đó Vũ Lạc từng lén về một lần, lúc đó cô đang ôm một đứa nhỏ, muốn nhờ cháu nuôi hộ, cháu…. Cháu lúc đó đang nổi nóng, hận cô ấy bỏ đi theo trai, chưa cưới đã có con liền không nhận lời cô ấy, nào ngờ, nào ngờ, mấy chục năm trôi qua bặt âm vô tín. Nói xong, hốc mắt của Tằng Thụy Tường liền đỏ lên, Tằng Mẫn San vội vàng đưa cho một chiếc khăn tay, cũng cắn chặt môi. -Vậy là! Hồ đồ hồ đồ, sao lúc đó cháu nhẫn tâm như vậy, hơn nữa che giấu mấy chục năm liền, ngay cả ta lão gia này đều giấu! Tằng Bảo Khánh tức giận đến mức lông mày dựng ngược lên, long trượng đập đập liên tục, Lập tức khóc to lên: -Vũ Lạc cháu gái ta vận mệnh khổ cực, cháu gái này cũng là người duy nhất Tằng gia ta có thể tự hào, các người nếu có thể tài giỏi bằng nửa nó, Tằng gia ta cũng sẽ không đến nông nỗi này. Lời này vừa nói ra, bảy tám người của hai thế hệ Tằng gia ở đó như Tằng Thụy Tường , Tằng Thụy Lâm ai cũng đỏ mặt xấu hổ, cũng chỉ có Tằng Vũ Lạc em ba này mới tài giỏi, quản lý được cơ nghiệp của gia tộc, xử lý ổn thỏa, hơn nữa lại có quan hệ hôn nhân với Vương gia, Tăng gia lúc đó quả thực ngày càng hưng thịnh, rất có xu thế của gia đình đại quyền quý! Đáng tiếc, sau đó không ngờ xảy ra việc kia. Một cô gái đời thứ ba của Tằng gia chép chép miệng, nói: -Đàn ông của Tằng gia đều vô dụng, đừng nói năm đó, cho dù hiện nay, còn chẳng phải dựa vào một mình chị Mẫn San chống đỡ sao! Lời này vừa nói ra, càng có lực sát thương, gần như tức khắc, đời thứ ba của Tằng gia liền ầm ĩ , Tằng Ngọc Hiên kêu lên: -Na Na, em nói thế là có ý gì? Anh không làm việc là vì trong nhà không cho anh cơ hội, nếu không thì, anh sẽ kém chị cả chắc? -Đúng vậy, trong nhà không cho chúng tôi cơ hội, chúng tôi sao có thể phát huy sở trường được? -Cho các người cơ hội thì thế nào? Năm ngoái, năm kia, mấy năm trước, năm nào không cho hả. năm nào không làm công ty rối loạn lên hẳ, cuối cùng còn chẳng phải mình chị cả đi dọn sao. Đây là một cô bé tên là Đan Đan Tằng Tiểu Đan cùng Tằng Na, đều là em gái của Mẫn San. -Thiết, các người có bản lĩnh, vậy hai nha đầu các người cả ngày đến tối đều không làm việc đàng hoàng, các người chẳng lẽ có thể giúp chị cả sao? Tằng Mẫn San tức giận trừng mắt lên lườm các em gái em trai, khiển trách: -Được rồi, không cần phải nói nữa, hiện nay đều là lúc nào rồi.