Thần Y
Chương 583
Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 583: Các người cảm thấy có ý nghĩa không?
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
.
Có tin đồn rằng, hậu duệ của thần y phải trải qua hàng trăm năm mới xuất hiện một kiệt tài xuất chúng, mở nhà thuốc thu nhận đồ đệ, hành y cứu thế! Cho nên, mỗi lần đều lấy tên là “ bách niên y gia” cái tên hiệu này không chỉ y quán được kế thừa một trăm năm, nhưng phàm là người trong giang hồ nhìn thấy bảng hiệu đều hiểu được ý nghĩa này, nơi đây chính là hậu duệ y gia chính tông.
Cái gì? có người giả mạo nữa sao? Vậy thì nhất định là không tồn tại được lâu, tất nhiên sẽ có cao thủ ẩn thân của y gia tới trừng trị hắn.
Diệp Thanh biết được điều này, ắt hẳn là đọc từ trong sách trung y cổ mà biết được, hơn nữa, Nhiễm Vân Phi cũng cho anh biết những thông tin đầy đủ, nói cho cùng thì với thế lực của Nhiễm gia điều tra lai lịch của một quán thuốc đông y chẳng phải là dễ như trở bàn tay hay sao chứ!
Căn cứ “ Viêm Hoàng” mà mời chuyên gia đến thì việc tất yếu trước tiên là làm rõ lai lịch của đối phương, bằng không lại lôi một tên bác sĩ gián điệp vào thì chẳng phải là mất mặt quá không!
Chỉ có điều, lúc Diệp Thanh nhìn thấy căn nhà xa hoa này, lại không khỏi lắc lắc đầu, dường như có cảm giác những mùi vị đó đã thay đổi. nhưng thế hệ không giống nhau tốt nhất là không tự tiện bình luận, nói cho cùng thì dù là Bệnh viện Ngô Đồng hay Bệnh viện Ngân Hạnh - cũng đều là lợi nhuận kếch xù, tài nghệ của bản thân.
Vừa bước vào cửa đã nhìn thấy rất nhiều bệnh nhân đang chờ trong nội đường, nhà thuốc này vẫn còn sử dụng lỗi kết cấu kiểu truyền thống, dù mang hương sắc cổ, hoành tráng, nhưng về đại thể thì cảm giá vẫn giống những phòng khám đông y nhỏ gia đình, Diệp Thanh nhìn thấy vậy trong lòng không khỏi cảm thấy có chút thân thiết.
Hơn thế nữa, quán thuốc đông y này không hề giống với các quán thuốc đông y khác trang phục đều là áo dài màu trắng, hoàn toàn bị tây hóa, mà thống nhất dùng trang phục cổ truyền thống, thể hiện rõ phong cách cổ điển, vào nơi này dường như đi vào nhà thuốc thời cổ đại, có cảm giác như vừa vượt thời gian vậy.
-Xin hỏi ngài khám bệnh hay là bốc thuốc ? nếu khám bệnh thì cần phải đứng xếp hàng chờ, nếu bốc thuốc thì có thể trực tiếp tời quầy thuốc!
Diệp Thanh vừa vào tới cửa, nhìn xung quanh ngay lập tức có một nhân viên mặc trang phục của thầy thuốc đông y cổ đại với vẻ mặt tươi cười đến nghênh tiếp, nhiệt tình nói.
Diệp Thanh gật gật đầu nói:
-Tôi đến để tìm người, xin hỏi Cát tiên sinh có đây không?
-Cát tiên sinh à? Cát tiên sinh nào cơ?
Người học việc kia ngớ người ra hỏi lại. Anh không hề biết người Diệp Thanh hỏi là ai.
Diệp Thanh cũng ngây người ra, xem ra, người này đúng là học việc, hơn nữa nhất định là mới đến được được vài ngày, ngay cả họ của chủ quán thuốc cũng không biết, đành nói thẳng:
- Tôi đến thăm ông chủ của các anh, nhờ anh thông báo giúp một tiếng, cú nói là Diệp Thanh đến thăm
Đến những nơi như thế này, nói chuyện với một người mặc trang phục cổ đội mũ cổ, Diệp Thanh phát hiện ra bản thân mình nói chuyện cũng mang chút phong cách cổ đại.
-hả? Anh muốn gặp ông chủ của chúng tôi à?
Người học việc đó lại ngây người ra lần nữa, sau đó trả lời ngay tức khắc:
-Rất xin lỗi ngài, chủ quán của chúng tôi đang bế quan nghiên cứu y thuật, không gặp người ngoài!
Nhớ lại lời dặn của sư tỉ xinh đẹp Liễu Yên Nhiên, nếu như có một số kẻ linh tinh đến thăm sư phụ, nhất định là đến gây sự để làm tăng danh tiếng của mình lên, loại người đó thì tuyệt đối không cho vào cửa! Sư phụ già rồi lại bận như vậy, làm gì có thời gian mà ứng phó với những loại linh ta linh tinh ấy nữa!
Anh ta lại nghĩ, cái anh chàng này còn rất trẻ, so với mình khéo còn nhỏ hơn một vài tuổi, hơn nữa lúc nói chuyện khi không để ý lông mày luôn nhướn lên trên, ắt hẳn là kẻ kiêu ngạo đến mức không thể kiêu ngạo hơn được nữa, thuộc loại linh tinh vớ vẩn mà sư tỉ nói! Nếu hắn quen biết sư phụ thật thì ắt hẳn không ăn nói bình thương như thế này đâu.
- Không gặp người ngoài sao?”
Diệp thanh không nén được nỗi bực dọc, hỏi đến cùng:
-Không biết ông chủcủa quý nhà thuốc khi nào ra ngoài vậy?
Nói thật , vị thầy thuốc nối dõi này thật không giống ai, lại còn học bế quan nghiên cứu y thuật! tuy nhiên mình kết hợp y võ, lúc bế quan, cũng bớt chút thời gian để chuyên tâm luyện võ, tu dưỡng thương lê chân khí và châm pháp quyền pháp! so với bế quan đơn thuần nghiên cứu y thuật của đối phương hoàn toàn khác nhau. Trong lòng không khỏi có chút khâm phục, thời buổi này mà có người hao tâm tổn sức nghiên cứu y thuật quả thực là hiếm có, đặc biệt là nghiên cứu đông y.
Hoàn toàn không biết, lão Cát thần y giờ phút này đang ngồi uống trà chơi cờ sau hậu đường hơn thế nữa còn có các đồ đệ nữ xinh đẹp chơi cùng. đồ đệ học đông y này liền nói:
-Khi nào sư phụ ra tôi cũng không được biết, anh không bốc thuốc cũng không khám bệnh, vậy thì mời anh về cho, nhà thuốc chúng tôi còn phải kinh doanh nữa! lại không có nhiều thời gian để tiếp anh!
Câu cuối cùng này anh ta nói nhỏ giọng, giọng nói tuy nhỏ, người đứng ở xa căn bản là không nghe thấy, dường như là nhằm để Diệp Thanh đúng gần nghe vậy!
- Cậu!
Diệp Thanh lúc đó có chút tức giận, người này sao lại có thể như vậy chứ, thái độ trước sau lại khác biệt rõ rệt như vậy, vừa nghe thấy mình không phải là “ khách hàng” ngay lập tức thay đổi sắc mặt, có ai làm kinh doanh như anh không? Thái độ phục vụ rất có vấn đề, xem ra “ Bách niên y gia” quả thật là bị biến chất rồi, không giống như trong tưởng tượng.
Diệp Thanh cảm thấy những ấn tượng tốt đẹp ở trong lòng tiêu tan, lúc này chỉ còn biết lắc đầu, quay người đi ra, tức giận với loại người này không đáng chút nào!
Vừa mới bước ra khỏi cửa, lại có tiếng gọi của một người đàn ông khác với vẻ không khách khí chút nào!
-Anh chính là Diệp thanh phải không?
Vâng!Diệp thanh quay đầu lại, xem ra người ở đây đã nghe qua danh tính của anh rồi à, lẽ nào là ông thầy thuốc già râu dài đó về nói lại vậy?
Diệp Thanh đoán quả không sai, hôm qua, vị thầy thuốc già Cát Liên Khôi quay về với vẻ mặt không vui….không ngừng than thở, đám đồ đệ vặn hỏi mãi mà không hỏi ra được nguyên nhân gì, sau cùng, là nữ đồ đệ mà Cát Liên Khôi đắc ý nhất Liễu Yên Nhiên đóng cửa lại chơi mấy ván cờ với sư phụ mới dần dần bắt ông được ông mở lời.
-Đúng vậy, chính là tôi.
Diệp Thanh gật đầu, cười nói. Tuy người này tỏ ra rất vô lễ, nhưng anh là người có việc nhờ người ta mà đến, dù sao thì cũng không nên đắc tội với họ, đánh chó phải nể mặt chủ chứ.
-Hi hi! người này nhìn Diệp thanh từ trên xuống dưới đánh giá, bĩu môi, cười nhạo nói:
-Tôi lại tưởng là thần thánh phương nào cơ, hóa ra chỉ là một tiểu tử miệng còn hôi sữa, dù y thuật của cậu có siêu hơn nữa cũng không tuyệt diệu không đến đâu nhỉ.
Diệp Thanh cười nói:
-Tại hạ chẳng qua chỉ là một bác sĩ bình thường mà thôi, chỉ có thể khám cho vài bệnh nhân bình thường thôi, không thể nói đến hai từ tài giỏi này được
Tranh luận với loại người này thật vô vị. Nếu hắn đã coi trình độ của mình không ra sao, vậy thì cứ cho là không ra sao đi, lẽ nào mình lại phải chứng minh cho hắn xem hay sao chứ? Liệu hắn có cái tư cách đấy không?
Cái gã Diệp Thanh này, sự kiêu ngạo trong lòng lại trỗi dậy rồi! Nhìn xem, tuy nói năng rất khiêm tốn, khách sáo đế mức không thể hơn thế được nữa nhưng không tập trung, đôi lông mày dài lưỡi kiếm hơi nhếch lên!
-- Thật sao, ha ha, theo tôi anh nghĩ một đằng nói một nẻo, nhưng có dám thi tài y thuật với tôi không? người này có chút phẫn lộ, cảm thấy nhục nhã, tức thì tức giận nhìn chằm chằm Diệp Thanh, cắn răng nói.
Diệp Thanh cười nhạt nói:
-Xin hỏi ông chủ quán có đây không? Tôi có việc đến cầu kiến, không phải đến gây sự.
Lúc này, đã có rất nhiều bệnh nhân hiếu kỳ quay ra nhìn, rõ ràng là bị cuộc đối thoại của hai người thu hút, có người cao hứng bừng bưng, chuyện gì vậy, nói không chừng lát nữa sẽ có cuộc thi y thuật gì gì đó cho coi, cái này, trừ khi là trên ti vi chứ ngoài đời thì quả là hiếm thấy! chẳng phải là một việc thú vị hay sao chứ?
-Sư phụ tôi đương nhiên là có nhà, chỉ có điều, cậu muốn gặp ông ấy, trước tiên phải qua mặt được tôi rồi hẵng hay.
Diệp Thanh lúc này có chút khó xử, nói xem, mình thắng hắn thì tốt, hay là thua hắn thì tốt nhỉ? Dù làm thế nào đi nữa mình cũng không thể thua được, trừ khi mình có ý nhường, nhưng để bản thân nhường người khác lại thua một kẻ chẳng ra gì như thế này thì có phải là quá uất ức rồi hay sao chứ? Nếu mà thắng hắn lại đắc tội với những người này đồng nghĩa với việc đánh vào mặt người ta, lại thêm uất ức , nói không chừng sẽ vừa khóc vừa đòi thắt cổ tự vẫn ấy chứ, vậy có mà mất nhiều hơn được rồi còn gì.
Mình có việc cầu cạnh người ta mà đến, đành nhận nại, nhẫn nại vậy. Diệp Thanh lúc này chỉ cười cười nhạt, lắc lắc đầu.
Người đó nổi giận ngay tức khắc, chết tiệt, dám không coi ông mày ra gì à? Lập tức quát lớn:
-Nhãi con, mày cũng hơi ngồng cuồng quá đấy, lẽ nào mày cho rằng, cái bản lĩnh cỏn con của mày, chẳng nhẽ ta lại không có tư cách đấu vớI mày sao hả?
Diệp Thanh nhún nhún vai nói:
-Cái này là do anh nói đấy nhé”
Trong lòng nghĩ, tôi cũng không nói rõ, nhưng chính các người xác nhận là không có tư cách là đối thủ của tôi, đừng nói các người mà ngay cả sư phụ của các người cũng không phải là đối thủ của tôi được chưa.
Diệp Thanh vẫn tự tin với tài năng của mình, đặc biệt là gần đây hắn luôn có cảm giác đến gần điểm ranh giới, dường như bất cứ lúc nào đều muốn đột phá một cảnh giới, nhưng cuối cùng không được, sẽ là cảnh giới như thế nào.
Đúng lúc này, đột nhiên có một đám người từ trong hậu đường đi ra, có khoảng bảy tám người, nhưng lại không mặc thống nhất một kiểu y phục, mà là các loại trang phục hiện đại thời thượng khác nhau, mang vẻ hiện đại, tuổi từ mười mấy đến ba năm ba sáu đều có, đều nhìn hắn với vẻ mặt phẫn nộ, ấm ức!
Hừm, nếu cậu cho rằng hắn không được, vậy nếu là tôi thì có thể được chứ
Một gã chặc ba năm ba sáu tuổi hắng giọng nói với Diệp Thanh
Diệp Thanh còn chưa biết trả lời thế nào, bên cạnh lập tức có người hô lớn:
Tiểu tử, đây là nhị sư huynh của bọn ta! Nói cho ngươi biết, nhị sư huynh của ta được sư phụ ta truyền nghề cho, cũng được xếp vào hạng Thần y có tiếng ở kinh thành!
-Đúng vậy. Cho ngươi biết thế nào nào là sự lợi hại của một hậu duệ thần y.
-kha kha, nói hay không bằng xem nhị sư huynh ra tay, lần này cuối cũngcó cơ hội mở rộng tầm mắt rồi!
-Á, không biết y thuật của nhị huynh bây giờ đã tiến bộ đến mức độ nào rồi, thật phải khiến người ta ngưỡng mộ!
-Còn phải nói, y thuật của ta đểu là do nhị sư huynh truyền cho đấy!
-Đúng vậy, ngoài đại sư huynh ra, chỉ có trình độ của nhị sư huynh là cao nhất, tiếc là đại sư huynh hơn chúng ta nhiều tuổi quá nên luôn có cảm giác khác biệt về cách nói chuyện, chơi với nhau không được hợp!
-Thôi đi, đó là vì các ngươi không hiểu đại sư huynh mà thôi!
-Được rồi, đừng nói nhiều nữa, chúng ta lặng yên quan sát xem nhị huynh và tên tiểu tử Diệp Thanh này đọ tài đi!
-này, tiểu tử, mày sợ rồi phải không, sao không lên tiếng thế!
-Chết tiệt, cười đểu thế, ông mày hận nhất là cái điệu cười nhạt phếch đấy, giống như là bản thân là thần thánh thanh cao vậy, ra vẻ khiếm tốn, thản nhiên, nhưng kỳ thực là vờ vịt!
Bên cạnh, một bệnh nhân đang đợi khám bệnh đứng lên nói lớn:
-Thi tài đi, mau thi tài đi, nếu không thi tài mau, tôi lát nữa khám xong bệnh còn phải về nhà nấu cơm nữa, lại còn phải đón con nữa!
-Non lắm!
Diệp Thanh lắc lắc đầu, chỉ nói một câu, lập tức khiến cho đám đồ đệ kia tức điên lên..!!!
Truyện khác cùng thể loại
227 chương
12 chương
153 chương
149 chương
115 chương
8 chương