Thần Y

Chương 580

Thần Y Tác giả: Hành Xích Đạo Chương 580: Bách linh đan, lệnh bài Viêm Hoàng. Nhóm dịch: ShenYi Nguồn: Mê Truyện Nhiễm Vân Phi kinh ngạc phát hiện, Dương Lãng dường như trở nên trẻ trung hơn một chút, tuy là vẫn đầu tóc trắng xóa, nhưng dung mạo đã trẻ trung trở lại không ít, sống lưng của cậu ta cũng đã hơi thẳng lên, trông có vẻ giống như là sáu mốt sáu hai tuổi! Đương nhiên, so với hình tượng trẻ tuổi cường tráng của tuổi 34, còn kém xa rất nhiều! Nhưng Dương Lãng thoát chết trong gang tấc, cảm giác xiềng xích trên thân thể đã tiêu tan đi hết, trong lòng tương đối thỏa mãn! Cùng lúc đó, trong phòng hội nghị tổ chuyên gia trị liệu, Nhiễm Dực Phủ cùng mười bảy mười tám vị chuyên gia đó, đều tập trung tinh thần xem tình hình thực tế Diệp Thanh trị liệu trên màn ảnh lớn. Căn cứ này, đặc biệt là căn phòng cách ly vừa nãy, dường như đều được theo dõi nghiêm ngặt 24/24 giờ, Diệp Thanh vừa nói có biện pháp chữa trị một cái, lúc bắt đầu tiến hành, sau khi các nhân viên túc trực báo cáo lại với Nhiễm Dực Phủ, liền lập tức chuyển đường dẫn máy quay tới phòng họp. Từ tiếng la hét hưng phấn của Dương Lãng, đến cảnh Diệp Thanh thu lại chiếc bình ngọc sứ, cuộc nói chuyện với Nhiễm Vân Phi, tất cả các chuyên gia quả thực đều xem tới ngây người! trợn mắt há miệng! -Cái này... cái này, một biện pháp quá tốt! -Không ngờ được, thật không ngờ được, chúng ta đau đầu khổ não nghiên cứu cả bảy tám ngày liền đều chẳng có bất kỳ một kết luận về chứng bệnh khó hiểu này, đến tay người ta, quả thực như là đi chơi, ngửa tay mây đến, úp tay mưa xuống, hô mưa gọi gió, đây là y thuật thần kỳ vào bậc nào chứ! -Hơn nữa, đổi phương còn là một chàng hậu sinh đấy, khiến cho chúng ta mấy ông già này thật là khó mà kham nổi?! -Khá lắm tiểu tử, trên người hắn, tôi lại nhìn thấy cảnh tượng năm đó y thần tung hoành khắp chốn kinh thành mà không có đối thủ! -Đúng đấy, năm đó y thần, quả thực là phong hoa tuyệt đại, cũng bằng tuổi này, đã chấn động Kinh thành, trình độ cao cường của y thuật, không ai có thể theo kịp! -Nhớ năm đó, tôi cũng chỉ là một bác sỹ quèn ở bệnh viện, tuy là nghe đến đại dạnh của y thần, nhưng lại chưa từng gặp qua! -Haha, năm đó tôi cũng chỉ là một học trò đông y, có điều, tôi lại may mắn được gặp qua, ông ấy đánh bại sư phụ của tôi! -Cái gì, đánh bại sư phụ của ngài? Sự phụ của ngài là Thái Sơn Bắc Đẩu Trương Vạn Hạc đại sư được tôn vinh trong và ngoài nước cơ mà! -Ôi, nghĩ lại chuyện cũ làm chi cho đau lòng! -Đợi chàng trai đó ra đây tôi nhất định phải lãnh giáo một phen, loại bệnh này rốt cuộc là bệnh gì, mà cậu ta, lại là người thừa kế của vị sư phụ nào?! -Hì, ông một mình cứ lưu lại đây mà thỉnh giáo, mấy ông già chúng tôi không muốn mất thể diện này đâu, hổ thẹn hổ thẹn, chạy vẫn là tốt nhất! -Nhiễm Tướng quân, nếu bệnh của Dương Thiếu tá đã chữa khỏi, vậy chúng tôi không quấy rầy nữa, cáo từ! -Nhiễm tướng quân, cáo từ! -Cáo từ! -Các vị chuyên gia đi thong thả, cảm ơn sự giúp đỡ của các vị trong mấy ngày nay! Nhiễm Dực Phủ đứng lên vẫy vẫy tay, biết mấy vị chuyên gia lão làng này cảm thấy không còn mặt mũi nào nữa, bởi thế cũng không giữ lại, đứng dậy khách khí nói. Tuy rằng mấy người này không có công lao, nhưng ít nhiều cũng đã có chút vất vả, lòng biết ơn nên có vẫn cần phải có. Phòng cách li, sau khi trải qua sự kiểm tra xác nhận của Diệp Thanh và các bác sỹ trong đội, Dương Lãng suôn sẻ xuất quan. Sau đó, Diệp Thanh tiến hành châm cứu điều trị cho vị thiếu tá hoàn cảnh bi thương cực điểm, tự dưng bị mất trắng vài chục năm tuổi thọ, đồng thời cho uống một ít đan hoàn thành phẩm, tuy rằng, căn cứ này có đội ngũ chữa trị chuyên môn, đều là bác sỹ quân đội, có điều, nếu bản thân đã phụ trách người bệnh nhân này, thì phải làm cho đến nơi đến chốn, chịu trách nhiệm đến cùng, hơn nữa, bản thân có lòng tin đối với đan hoàn của chính mình, hiệu quả nhất định sẽ tốt hơn nhiều so với các phương pháp của các bác sỹ quân y đó, hơn nữa cũng chỉ là tiện tay giúp đỡ mà thôi. Viên đan hoàn này, gọi là “Bách linh hoàn”, ý là dùng thuốc này xong, có thể sống lâu đến trăm tuổi, chính là dựa theo bí kíp cung đình thời xưa cải tiến mà tạo ra được. Mấy vị hoàng đế cổ đại đó, để có thể kéo dài tuổi thọ, bảo vệ dung nhan, hưởng thụ tiên phúc vĩnh viễn, dường như đại bộ phận đều dùng trăm phương ngàn kế để tìm kiếm thuốc trường sinh bất lão, duy trì tuổi thanh xuân, những ngự y cung đình đương nhiên trong phương diện này cũng trút hết công sức, toàn lực thu thập, nghiên cứu, trong đó đã có phương thuốc “bách linh hoàn” này, tuy nhiên, phương thuốc này so với phương thuốc thời cổ đại không hoàn toàn giống hệt nhau, vẫn là Diệp Thanh kết hợp với một số y lý dược lý trong cuốn Huyền Linh y kinh, lại tăng thêm một ít thành phần, hiệu quả tuyệt đối tốt hơn đến vài lần! Vẫn dùng trần bì, đương qui, chỉ xác, đàm tham, bạch dược, mỗi thứ 60 gam, đan bì, trạch tả, xuyên bối, sừng hươu, cam thảo, mỗi thứ 30 gam, bạch thuật, phục linh, hương phụ mỗi cái 120gam, hạt mã tiền 15 gam vân vân. Ước chừng phải có đến bẩy bẩy bốn chín vị thuốc đông y cùng nghiền nhỏ, sau đó, lại dùng mật ong viên thành đan, mỗi viên đan ước chừng nặng * gam, mỗi ngày hai viên, chỉ có thể dùng theo nước sôi. Thuốc này không nóng không lạnh, tiêu bổ lưỡng ích, người già dùng thì mắt sáng tai thính, lưng chân có lực, thân thể khỏe mạnh, kéo dài tuổi thọ! Người trung niên dùng thì, ăn ngon miệng, kích thích ăn uống, ăn nhiều, cơ bắp cường tráng, đến già vẫn tráng kiện! Phụ nữ dùng, kinh huyết lưu thông, tăng âm bổ hư, lưu thông khí huyết, kinh mạch thông suốt! Lợi ích tốt không thể dùng một lời mà nói hết được... -Bác sỹ Diệp, giỏi lắm, giỏi lắm, quả nhiên anh hùng xuất thiếu niên! Diệp Thanh đương giải thích cách dùng “Bạch linh hoàn” cho Dương Lãng, cùng với một số phương pháp rèn luyện thân thể và điều dưỡng sau này, Nhiễm Dực Phủ liền cười lớn bước lại, giơ ngón tay cái lên khen, trong lời nói, vẻ mặt ngữ điệu đối với Diệp Thanh thân thiết như con cháu trong nhà! Một vấn đề làm ông rối rắm lâu như thế, Diệp Thanh vừa đến, liền giải quyết một cách dễ dàng, vị tướng quân này có thể không thân thiết đối với Diệp Thanh sao? Quả thực là nói “được” cũng không đủ! Không chỉ cứu trị một vị tướng tài thuộc hạ dưới chướng, lớn hơn chính là đã giúp Nhiễm gia một việc vô cùng lớn! Trải qua việc này, bản thân Nhiễm Dực Phủ đối với gia tộc của mình cũng lập được công lao không nhỏ! Về phần Nhiễm Vân Phi – người cực lực tiến cử Diệp Thanh, đương nhiên cũng được nâng lên một tầm cao mới! -Haha, Nhiễm tướng quân quá khen rồi! tôi cũng chỉ là làm tròn bổn phận của mình thôi! Diệp Thanh tự nhiên khiêm tốn cười nói, lúc cần khiêm tốn thì vẫn phải khiêm tốn, tuy là trong lòng hắn đầy sự cao ngạo! Sau đó, hàn huyên một hồi, Diệp Thanh liền cáo từ trước mà đi, vì hắn vẫn còn nghĩ đến lời nói của vị lão nhân đông y đó, từ “y thần” thốt ra từ miệng đối phương rất có khả năng liên quan tới thân thế của chính mình, nói không chừng chính là phụ thân của mình, nhưng bản thân làm sao có thể đi hỏi cho rõ đây? Lúc trước, cứu người như cứu hỏa, không tiện hỏi mà thôi. -Tiểu Diệp à, đợi một chút! Cậu xem vị Nhiễm tướng quân này rõ ràng không chỉ tinh thông quân sự, đối với nghệ thuật giao tiếp cũng là một cao thủ, trải qua cuộc giao lưu ngắn ngủi lúc nãy, đã biến từ “bác sỹ Diệp” cách gọi này biến thành “Tiểu Diệp” một cách thân thiết! -Nhiễm tướng quân còn có việc gì sao? Diệp Thanh dừng lại, tò mò hỏi. Nhiễm Dực Phủ khẽ mỉm cười, nói: -Cậu giúp Nhiễm gia một chuyện lớn như vậy, tiền thù lao còn chưa đưa cơ, nghe Vân Phi nói, cậu cũng là người có rất nhiều sản nghiệp, thiết nghĩ cũng không thiếu những thứ đắt tiền, chỗ tôi có một viên ngọc bội không đáng tiền, đại biểu cho ý nghĩa phi phàm, lên tặng cho cậu, hy vọng cậu dù sao cũng không được từ chối! Nói xong, liền vẫy vẫy tay, tức khắc có một vị quân nhân dũng mãnh, đem đến một hộp gấm, mở ra, là một miếng lệnh bài bằng kim loại lóe ra một tia sáng mãnh liệt, chất liệu này gần giống như tất cả các loại hợp kim không biết tên được dùng cho một số các công trình kiến trúc trong căn cứ này, Diệp Thanh cầm nó trong tay, hơi ước lượng một chút, nặng quá! Một miếng bài nho nhỏ, còn sợ bảy tám lạng cũng không đủ! chắc chắn là những vật hy hữu! Hơn nữa, độ cứng cúng không cần phải hoài nghi! Loại độ cứng này, e là còn cao hơn cả vàng đến mấy chục lần! “Viêm, Hoàng” ! ánh mắt Diệp Thanh chợt lóe lên, liền đọc ra, chỉ thấy chiếc lệnh bài này một mặt khắc chữ “Viêm”, mặt còn lại thì khắc chữ “Hoàng”, nét chữ như rồng bay, mạnh mẽ hùng hồn! -Diệp Thanh, đây là quân bài chuyên dùng của tiểu đội Viêm Hoàng chúng tôi, sau này có thể dựa vào nó, thỉnh cầu sự trợ giúp của bất kỳ thành viên nào trong tiểu đội Viêm Hoàng, đối phương nhất định sẽ toàn lực ứng phó! Trong ánh mắt của Nhiễm Vân Phi lộ ra sự kinh ngạc, không hề lường trước được, chú mình lại đem lệnh bài cho Diệp Thanh coi như thù lao, phải biết là, thứ đồ này, cả đất Hoa Hạ cũng không vượt quá trăm miếng, thấp nhất thì cũng phải lên cấp bậc trung tá mới có thể có được! Người có được vật này, có thể nói thế này, chắc chắn phải là cả đất Hoa Hạ, thậm chí là những nhân vật xuất sắc nổi bật trong tất cả các đội quân trên toàn cầu! Những thiếu tá bình thường làm sao có được tư cách này! Cho dù là bản thân Nhiễm Vân Phi, cũng là sau khi đã lập được vô số chiến công, mới được trao tặng! -Cám ơn! Diệp Thanh cũng không nói nhiều, nhận xong liền đi luôn! Nhiễm Vân Phi nhìn theo bóng dáng của Diệp Thanh, lập tức liền quay sang hỏi chú mình. Nhiễm Dực Phủ nói: -Tên Diệp Thanh này không đơn giản đâu, không ngờ hắn lại biết được thứ virut đó không phải là thứ có trên trái đất này, chắc chắn là người đáng để chúng ta lôi kéo! Vân Phi, nhắc nhở mọi người, sau này tất cả những yêu cầu của Diệp Thanh, các thành viên trong căn cứ đều bắt buộc phải toàn lực phối hợp! -Vâng! Nhiễm Vân Phi dậm chân thực hiện nghi thức quân lễ, ánh mắt nhấp nháy, càng cảm thấy con người tên Diệp Thanh này sâu xa không lường được, về phần cái lý do miễn cưỡng là hắn nói “cái đó nếu trên trái đất mà có, phỏng chừng cả loài người đều bị tiêu diệt rồi!”, bất luận là Nhiễm Dực Phủ hay Nhiễm Vân Phi rõ ràng đều không tin! Nếu không phải là đối với thứ virut này tương đối quen thuộc, lại làm sao có thể dễ dàng làm ra một lọ “thuốc dụ dỗ”, hoàn toàn thu hết số vi rut đó lại, thu hồi một cách sạch sẽ? Có điều, nếu đối phương đã không muốn nói, bọn họ đương nhiên cũng không truy hỏi, mỗi người đều có một bí mật riêng không phải sao, giống như cái căn cứ “ Viêm Hoàng” , cấm khu quân đội này của bọn họ, lại càng cơ mật, cũng chẳng phải là vì quân lệnh , nên không nói cho Diệp Thanh biết sao! Bí mật của căn cứ này, ngay cả Nhiễm Dực Phủ cũng không thể tùy tiện nói cho người khác, về phần Diệp Thanh lúc nãy đến được căn phòng cách ly này, đoạn đường đi qua trong căn cứ, đối với cả căn cứ mà nói, quả thực chỉ thuộc vào khu vực bên ngoài mà thôi, cách khu vực trung tâm chính, còn xa lắm! Đây cũng là một trong những nguyên nhân lúc ban đầu Nhiễm Dực Phủ, để mặc Diệp Thanh vào trong quan sát bệnh nhân. -Vị huynh đệ này, xin hỏi đội ngũ chuyên gia lúc nãy ở trong phòng hội nghị đi đâu hết rồi? Diệp Thanh chạy như bay ra ngoài, có điều, vẫn đến muộn một bước, trong phòng hội nghị vắng tanh, sớm đã hết tiệc người tan, vào trong xem xét,nhìn thấy một một anh tiểu binh tuổi tác rất trẻ, chỉ chừng mười tám mười chín tuồi đi qua, Diệp Thanh liền chặn đối phương lại, có một chút nôn nóng hỏi. Về phần xưng hô, hắn không giao thiệp với người trong quân đội, quả thực là không biết nên chào thế nào, gọi ‘anh lính”, “vị đại ca này”, thì không hay lắm, người ta rõ ràng là nhỏ tuổi hơn mình mà, trực tiếp gọi luôn là “binh lính”, cũng không được, gọi “đồng chí” càng không được, Diệp Thanh quả thực không gọi nổi, cái từ này thực sự là...(đồng âm với từ đồng tính) May mà thái độ của đối phương vô cùng tốt, biết hắn là bác sỹ vừa mới đại triển tài năng, trong video giám sát cũng nhìn qua rồi, vội mỉm cười nói: -Anh là bác sỹ Diệp đúng không ạ, những chuyên gia vừa nãy đều đi về hết rồi! -Hả? Diệp Thanh vội vàng truy vấn: -Đi về được bao lâu rồi?!