Thần Y

Chương 562

Mặc định Thần Y Tác giả: Hành Xích Đạo Chương 564: Ghi danh, ghi danh, hai đại mỹ thiếu nữ ghi danh! Nhóm dịch: ShenYi Nguồn: Mê Truyện Bấm nút "Thu gọn" để thu gọn nội dungThu gọn Niếp Tiểu Ẩn lắc lắc đầu nói: -Sinh mạng của em là cha nuôi cho, em sao sao trách người được! Không khỏi nhớ lại, thời thơ ấu đau khổ của mình, lúc ba tuổi cha mẹ cùng mất, để lại một mình lưu lạc ăn xin trên đường phố, tuy nhiên may mà, mùa đông năm bảy tuổi, ngày tuyết bay lạnh giá, lúc ở bên đường lạnh đói mà chết, may mắn Thần Dược ngẫu nhiên đi qua đường, từ bi, dẫn cô về dược thần đảo, nhận làm con gái nuôi, đồng thời dạy cô võ công cao thâm, thiên văn, địa lý, số học, bói toán, tử vi…. Ơn dưỡng dục này, làm sao có thể báo đáp được. Thủy Yên Nhi cũng gật gật đầu, sinh mệnh của cô không may mắn hơn Niếp Tiểu Ẩn, cũng được Thần dược cứu về, cho nên Thần dược dù bảo cô làm gì, cô đều không oán hận. Chỉ trong chốc lát, một hương thơm của cá nướng chín bay lại cũng đuổi đi vẻ ưu sầu của hai chị em, hai cô gái nhanh chóng vui vẻ thưởng thức hương vị thiên nhiên tinh khiết, đảo nhỏ được ánh trăng chiếu rọi xuống, phong cảnh tươi đẹp vô cùng, thỉnh thoảng vang lên tiếng cười nói như chuông bạc của hai thiếu nữ, như ảo mộng, cũng xứng với tên “ vong ưu”. Tất nhiên, noi này là không gian dị thứ nguyên, trong bầu trời vốn không có ánh trăng, nhưng lơ lửng ở trên không trung là một thái âm nhỏ nhân tạo, cũng là một trong sản vật công nghệ cao đặc biệt, luận về chỗ huyền diệu không hề thua kém hai tầng trước của Y linh bảo tháp của Diệp Thanh Thưởng thức xong thức ăn ngon, trời cũng quá muộn rồi, Thủy Yên Nhi đành ở lại, cùng qua đêm với Niếp Tiểu Ẩn ở trong sơn động, đến ngày hôm sau trời đứng bóng lúc này mới dậy rời đi, còn Niếp Tiểu Ẩn thì tiếp tục ở lại trên đảo hẻo lánh, ngày ngày khổ luyện khí công, các loại chiêu thức, còn giả tưởng địch thủ tất nhiên là Diệp Thanh. -… hừ, thằng nhóc này, dám véo thương chân của ta, lại giết chết nhiều người của dược thần cốc chúng ta như vậy, bản cô nương sẽ không tha cho ngươi đâu. Qua mấy ngày khổ luyện thị ủy, Niếp Tiểu Ẩn thầm đoán được, Thần dược sở dĩ phạt cô bế quan tu luyện, chính là muốn cô sau này chính cô đi tìm Diệp Thanh trả đòn, dù sao, Diệp Thanh tuy tài giỏi nhưng cấp nhân vật này trong mắt Thần Dược cũng chẳng qua là một con kiến hèn mọn mà thôi. -A ~ sợ quá! Cùng lúc đó, Đại học Ninh Thành, Diệp Thanh dẫn em gái Diệp Tĩnh và An Tiếu Trúc đi đến vườn trường, đột nhiên vang lên tiếng hắt xì như tiếng sấm, dọa người xung quanh. Có cô gái cười nói: -Tiếng hắt xì này vang lên, ngoài mười dặm đều nghe thấy được. Người xung quanh đều mỉm cười, sau đó tiếp tục đường của mình. Diệp Thanh thấy không không ít ánh mắt khác thường trông lại, không khỏi day day mũi, thì thầm nói: -Ai đang chửi ta vậy hả? An Tiếu Trúc chép chép miệng, cười nhạo nói: -Nhất định là thường ngày làm nhiều việc xấu rồi! Nói đi, đã lừa được mấy cô rồi hả? Diệp Thanh nói: - Em nói cái gì vậy! Anh là loại người đó sao? Nói xong liền nhìn Diệp Tĩnh tìm cứu viện. Không cần nghĩ, Diệp Tĩnh không ngờ gật đầu nói: -Nói không chừng thực sự có cô nào đang mắng anh đấy! Em bảo anh rồi mà, chúng ta có thể đừng kiếm mấy chị dâu hay không? Diệp Thanh lập tức hất mũi : -Có người em nào như em không hả, trước mặt bạn học bên ngoài nói anh mình như vậy! Thật ra, hắn vốn muốn nói “ người ngoài” nhưng vừa nghĩ, nhất định không ổn, đã cùng An Tiếu Trúc làm qua chuyện đó rồi, còn “ người ngoài” hả? Không khác “ người trong nhà” mấy, Nếu không thì, An Tiếu Trúc còn không nổi điên lên, còn không biết cắn mình như thế nào đâu! Nghĩ đến đây, Diệp Thanh bất giác sờ sờ các dấu răng còn lưu lại trên cánh tay, thầm nói. Nha đầu này thật ngông, vết răng cắn từ năm ngoái, năm nay vẫn có thể sờ thấy, chắc cả đời đuề lưu lại vết tích! Đây chính là loại vết tích sâu đậm nhất sao? Ngộ nhỡ các em khác hỏi đến mình làm sao giải thích đay! Thật là đau đầu! An Tiếu Trúc cười nói: -Anh làm được, còn sợ người khác nói hả! Ngụy quân tử, hừ, đồ dối trá! -Hả, cái gì cơ, nè, bên đó chính là hiện trường đưa tin của viện y học các người đó, đi nào, chúng ta nhanh đến đó. Diệp Thanh thấy trước mặt rất nhiều bàn làm việc và ghế bày ở trogn vườn trường, các biểu ngữ thật dài, lập tức liền biết là Viện y học làm nơi làm thủ tục, liền vội vàng chuyển đề tài, dẫn đầu chạy tới bên kia! -Thiết, người ta chột dạ! An Tiếu Trúc nhìn thấy bóng dáng hắn chạy vội vàng, khẽ cười nhạt, đôi mắt đẹp nhìn theo, sau đó kéo tay Diệp Tĩnh , chạy chậm theo. Các cô thật ra tối qua đã đến rồi, tất nhiên ở chỗ của Ninh Não Nhi đó, Ninh Não Nhi và Trần Du một phòng, An Tiếu Trúc và Diệp Tĩnh một phòng, sáng sớm nay, Diệp Thanh dẫn các cô đến Đại học Ninh Thành, tiến hành làm các thủ tục. Dù sao, Đại học Ninh Thành hắn cũng đến rất nhiều lần rồi, lần này cũng không cần phiền người khác, hơn nữa, dù Ninh Não Nhi, Trần Du , hoặc Chu Vi, Nhan Tuyết Khâm đều có công việc của mình, phiền hà các cô ấy cũng không tiện lắm, Mã Tiểu Linh phải xử lý các viện của Bệnh viện, càng không có thời gian. Hiện nay, đề bạt Hứa Thành Đức làm Viện Phó, rất nhiều công việc cần Mã Tiểu Linh bàn giao, chỉ đạo. Bởi vì, nguyên nhân của Hứa Thành Đức, Hứa Thành Đức ngày càng trung thành với Diệp Thanh, hơn nữa, lại là chỗ dựa tin cậy là một trợ thủ tốt. Tuy nhiên, quan trọng nhất là, Diệp Thanh tính toán, không định để An Tiếu Trúc thường xuyên chạm mặt với các cô gái khác, An Tiếu Trúc không phải là Mã Tiểu Linh , tính cách rất nóng, cùng Mã Tiểu Linh thân thiết lâu rồi có lẽ sẽ không để ý, nhưng các cô gái khác thì sao? Khó đảm bảo sẽ không xảy ra xung đột, ghen tỵ, thậm chí ghi hận! Tốt nhất vẫn là cố gắng để cô ấy đừng biết là tốt nhất! Nếu An Tiếu Trúc biết, nhất định sẽ “ nhổ” vào mặt hắn, hận hắn! Chị là người bụng dạ hẹp hòi như vậy sao! Diệp Thanh tính toán nhỏ trong đám người giúp hai cô xếp hàng, Diệp Tĩnh và An Tiếu Trúc ở bên bóng cây ven đường nghỉ ngơi, nói chuyện, tháng chín thu vàng, trong vườn trường đâu đâu cũng là cây ngân hạnh cao lớn, cành lá xum xuê, hơn nữa tỏa ra hương thơm đặc biệt, làm cho người khác tiêu tan không khí oi bức. An Tiếu Trúc và Diệp Tĩnh đều đăng ký Viện Y học Đại học Ninh Thành, hơn nữa cuối cùng đều lấy thành tích được trúng tuyển! ngay từ đầu An Tiếu Trúc định thi Đại học y Ninh Thành, nhưng sau đó suy nghĩ lại, Đại học tổng hợp Ninh Thành này, cho dù là môi trường hay là không khí y thuật, hay là mạng lưới quan hệ tiềm tàng, mở rộng tầm mắt đều tốt hơn các trường chuyên khoa. Còn tìm công việc gì, Viện y học Đại học Ninh Thành thoáng hơn, đại học y Ninh Thành, tuy nhiên, việc này, Diệp Tĩnh và An Tiếu Trúc hai cô bé cần lo lắng sao? Có Diệp Thanh rồi, công việc của Diệp Tĩnh chẳng phải nắm chắc trong tay rồi sao. Còn An Tiếu Trúc càng không cần lo lắng nữa, số tiền lẻ người ta tiêu một năm hơn tám triệu đô la Mỹ, hơn nữa, ở nước ngoài, mẹ cô Thích Nguyệt Nhã còn có Laura to lớn , Tập đoàn Nhã Tư tài sản không biết có mấy trăm tỉ, chắc có thể được sếp ngang với các tỉ phú giàu có nhất trên thế giới. -Oa, nhiều người quá! -Kiện Thiếu, Nhiều người thì sao, cậu hoàn toàn có thể không cần sếp hàng! -Đúng vậy, Kiện thiếu gia ra tay, hàng ngàn vạn thiếu nữ tất nhiên sẽ khác chứ! -Biến đi, đừng có gọi ông là Kiện thiếu gia! Đây chính là nam sinh cả người mặc hàng hiệu, tên là Lý Kiện, tên gọi vốn rất hay, kiện trong kiện khang ( sức khỏe) nhưng gọi ra có chút không được hay lắm! Nam sinh này tiền hô hậu ủng, trước sau có năm sáu nam sinh mới đi theo, xem điệu bộ đều là đến để ghi danh, tuy nhiên, tiểu tử này có thể trong thời gian ngắn vơ vét được nhiều cái đuôi như vậy, thân thế bối cảnh tài chính tất nhiên khỏi phải nói. -Ha ha, vậy gọi là anh Kiện vậy! Một nam sinh cười mỉa nói giỡn. -Kiện cái đầu ngươi, thật là không có mắt à, gọi là Lý thiếu gia! Một nam sinh dáng người hơi lùn, nhưng gầy ở bên lập tức phản ứng lại, đính chính nói sau đó mọi người mới gọi là “ Lý thiếu gia” Lý thiếu gia lên. -Lý thiếu gia à, chiếc xe Audi 07 của cậu thật đẹp! mới năm đầu đã kêu người nhà mua cho xe đẹp như vậy, đối với cậu thật tốt! Một nam sinh ghen tỵ nói. -Ha ha, đó là, thực ra, chiếc xe Audi o7 này cũng không đáng bao nhiêu tiền, cũng là một hai triệu thôi, đối với nhà ta mà nói, quả thực chẳng đáng gì! Lý Kiện không khỏi đắc ý thổi phồng nói, lập tức, ánh mắt bốn bề liếc lại, bất giác xẹt qua từ trên cây đến gốc chỗ An Tiếu Trúc và Diệp Tĩnh , lập tức một loại gọi là đẹp kinh người từ trong sâu thẳm trong ánh mắt cậu ta toát lên, làm cho tiểu tử này lập tức nghĩ ngợi miên man! -Thật là may mắn, may mắn, trời tạo hóa, sao có thể đến hai cô bé xinh đẹp như vậy hả! Ha ha, nhìn dáng này còn cùng một khoa, không chừng còn là bạn học cùng lớp, ừ, dựa vào tướng mạo anh tuấn của bản thiếu gia ta, tiền bạc phóng khoáng, hai người đẹp này tuyệt đối có thể nắm trong lòng bàn tay! Lý Kiện đang nghĩ, khóe miệng liền nhếch lên nụ cười tự mình cho rằng vô cùng “ mê người”, sau đó, liền đi lại chỗ của An Tiếu Trúc và Diệp Tĩnh . Thật ra, nụ cười của cậu ta trong mắt người khác quả thực chính là đại danh từ “ háo sắc” hơn nữa, vô cùng háo sắc, so với trong sáng, thuần khiết, chính nhân quân tử tuyệt đối không có chút quan hệ gì. -Ha ha, hai cô cũng ở Viện y học sao? Lớp nào vậy? Lý Kiện nhìn thấy An Tiếu Trúc vô cùng tham lam liếc Diệp Tĩnh một cái, trong lòng liên tục xúc động, đều không biết rốt cục phải đối với họ thế nào mới tốt đây? Ái chà, người đẹp nhiều quá, chọn lấy một người quả là chuyện khó, không bằng bắt cá hai tay? An Tiếu Trúc và Diệp Tĩnh vẫn đang nói chuyện với nhau, giống như không hề nghe thấy có người đến gần các cô vậy. Lý Kiện lập tức nổi giận, hai cô bé này tự cho rằng mình xinh đẹp liền cao ngạo hả, không ngờ dám kiêu ngạo với anh? Tuy nhiên, hi hi, không sao, chúng ta là người có phong đọ, lúc này, vẻ mặt tức giận của Lý Kiện vừa hiện lên chợt biến mất, sau đó liền tiếp tục mỉm cười tự cảm thấy tốt đẹp, mời hai cô nói: -Không bằng chúng ta đi đến quán ba ngồi một lát đi? An Tiếu Trúc trừng mắt liếc người này một cái, không thoải mái nói: -Xin lỗi, thời tiết quá nóng nực, chúng tôi không đi được ! Sau đó, lại tiếp tục nói chuyện với Diệp Tĩnh các câu chuyện vui trong kỳ nghỉ hè, nói là một bạn học nam uống rượu say, không ngờ thổ lộ tâm tình, nói là cậu ta luôn thầm yêu giáo viên cấp ba, sau đó còn bày tỏ, không biết kết quả thế nào!