Thần Y

Chương 550

Thần Y Tác giả: Hành Xích Đạo Chương 550: Có gian tình với sư muội ta? Nhóm dịch: ShenYi Nguồn: metruyen Trong lòng Diệp Thanh mừng rỡ, hắn đang muốn tìm cơ hội đột phá vòng vây, đi bắt người này, dù sao, hắn cũng nhìn ra, người này chính là thủ lĩnh, người phụ trách cái gọi là cầm tặc cầm vương có thể rất nhiều bản lĩnh, không ngờ đối phương chủ động ra tay, tấn công vào mình, quả thực là mồi dâng lên tận miệng. Tên này chết chắc rồi! Diệp Thanh hưng phấn huyết chiến sôi sục, cánh tay rung rung như con rắn độc, năm ngón tay bỗng nhiên một cước, liền hiện ra tư thế như hoa cũng không phải hoa,hoàn toàn không -Bách hoa chiết cốt thủ? Mắt Liệt Cương nhíu lại, đố kỵ đột phát, thầm nói, tiểu tử này sao biết được tuyệt chiêu độc môn của Niếp sư muội, tuy không có trăm hoa, hương thơm theo cùng, nhưng xem tư thế này, lực này rõ ràng hiểu rất sâu, chẳng lẽ, chẳng lẽ, cửu sư muội có gian tình với hắn ta? Hắn luôn lén nhìn sắc đẹp của Niếp Tiểu Ẩn, lúc này phân tâm, lập tức bị Diệp Thanh nắm được sơ hở, cánh tay vọt lên, bất thình lình tóm chặt cánh tay của Liệt Cương! Diệp Thanh là cao thủ của Ngân Hạnh, kết hợp y võ, nhưng thường bị hắn tóm được bộ Thốn Quan Xích ở cánh tay, nếu sức mạnh không hơn hắn nhiều, căn bản không thể giãy thoát ra được! Mãnh Liệt Cương tất nhiên không phải là ngoại lệ. Gào ~Bỗng chốc giãy dụa không thoát ra được, Mãnh Liệt Cương gào rống lên, như dã thú, giết người càng thêm mãnh liệt, tay trái giơ lên, tay nắm lại, như một cái kẹp hung hăng kẹp vào đầu Diệp Thanh, chính là sở trường nhất của y “ Ngũ lôi oanh thiên Chùy” Diệp Thanh một chiêu chiếm thế thượng phong, lúc này hung hăng véo tay phải đối phương, tay trái như tia chớp đánh đối phương, nếu giáp đấu, trong Quy xà bí thôi của hắn có rất nhiều thủ pháp, kình lực ép, kỹ xảo xoắn ốc, đều có thể tùy tay trở thành chiêu giết người mạnh mẽ, chỉ ba năm hiệp, Mãnh Liệt Cương liền bị Diệp Thanh tát mặt mày tái mép bầm dập ngày càng thê thảm. Gào gào gào. Mãnh Liệt Cương giận dữ vô cùng,, như con thú hoang liên tục tru lên tạo uy thế mãnh liệt, hung hăng tấn công Diệp Thanh! Y từ khi vào nghề đến nay chưa từng bị người khác đánh, đặc biệt là trước mặt nhiều các sư đệ sư muội như vậy quả thực mất mặt, không thể mất mặt hơn. Hai người lăn lộn như thế, thân hình quay cuồng, còn có các tàn ảnh, người bên cạnh căn bản không thể chen vào, càng không dám bắn lén! Còn ở một góc của bên ngoài hành lang một cô nương mặc váy hồng thướt tha yểu điệu thoạt nhìn khoảng mười bảy mười tám tuổi đang xem trộm, quan sát tình hình chiến đấu, chính là Niếp Tiểu Ẩn, trông thấy Diệp Thanh không ngờ vô liêm sỉ sử dụng tuyệt chiêu của mình, không khỏi chửi rủa trong miệng, trong lòng thì nghĩ, tốt nhất Mãnh Liệt Cương có thể hung hăng dạy dỗ tiểu tử này một trận, bắt sống lôi về đến lúc đó mình đi tra hỏi việc Trú Nhan Đan của hắn. Nào ngờ mới khoảnh khắc, Mãnh Liệt Cương liền bi thảm như vậy, bị đánh gần như không thể trả đòn, lúc này thân hình toát lên muốn xin sự giúp đỡ từ bên ngoài, dù sao, việc đã đến bước này, đành phải giúp đỡ Mãnh Liệt Cương một chút trấn áp người này hãy nói, cho dù như thế nào, uy tín của Dược thần cốc không thể mất được! Diệp Thanh nghe thấy tiếng trang phục xé gió từ xa bay tới, biết đối phương đến một cao thủ cũng không kịp nhìn là ai, lúc này nhận thức duy nhất nhanh chóng thi triển phóng châm “ vù” điểm vào trên “Huyệt cự khuyết” của đối phương. Huyệt vị này năm trên bụng, chính giữa thẳng lên trên, lúc này 6 thốn là một trong những huyệt chính, chính tuyến còn gần tim, là chỗ thông khí, như cửa cung của các quân vương, quan trọng không cần nói cũng biết. Mãnh Liệt Cương bị Diệp Thanh lanh lẹ điểm vào, ngất đi, chỉ cảm thấy ngũ tạng cuồn cuộn, khí huyết chảy ngược, suýt nữa nôn ra, nhưng, lúc đang muốn nôn, một bàn tay to giống như kìm sắt bóp chặt lấy cổ họng của y, cảm giác khó chịu đó quả thực không kém mười đại hình khốc liệt nhất thời Mãn Thanh. -Đều dừng tay lại hết cho ta! Diệp Thanh tóm lấy người này, quát lớn một tiếng, vù vù vang lên, tiếng kinh hô đã xông thẳng vào đám nam nữ đang muốn xông lên cứu viện, bao gồm cả Niếp Tiểu Ẩn ở bên trong. Đôi mắt của Niếp Tiểu Ẩn sáng ngời, nhìn chằm chằm Diệp Thanh, thầm nói, tiểu tử này so với lần trước ta gặp càng lợi hại hơn, đánh chết đánh tàn phế một đống lớn, cuối cùng còn bắt giữ Mãnh Liệt Cương, xem ra, tốt nhất chỉ có thể cố gắn đàm phán điều kiện với hắn ta. -Mau chóng thả sư huynh của ta, nếu không thì để ngươi chết không chỗ dung thân. Một nam tử tức giận quát. -Ngươi giết hắn rồi, chính ngươi cũng chạy không thoát! Biển rộng mênh mông, ngươi biết không ? Một cô gái khác quát lên. Mắt Diệp Thanh nhíu lại, thản nhiên nói: -Cho ta chết thử xem! Kình lực trên tay càng tăng thêm vài phần, Mãnh Liệt Cương hừ thảm thiết, khuôn mặt đỏ bừng, thở khó, vội vàng xua tay, ra hiệu các người kia không cần qua, các người bức ép lại, nói năng độc ác, chỉ làm ông chịu khổ thêm. -Diệp Thanh. Phải thế nào mới thả sư huynh của ta? Niếp Tiểu Ẩn thầm rẽ đám người ra, tiến lên, nhìn Diệp Thanh nói. -ồ, là ngươi? Diệp Thanh gật gật đầu, không kìm nổi liếc nhìn đôi chân trắng ngần kia, nói: -không ngờ cô cũng là người của Dược thần cốc, bên ngoài làm sao có cao thủ này, hơn nữa võ công ta môn vô cùng. -Hừ! Niếp Tiểu Ẩn không nén nổi tức giận, lại nghĩ đến trước đây bị hắn sờ đôi chân ngọc, còn tận hưởng phong cảnh nơi đáy váy. Mãnh Liệt Cương lé nhìn, không ngờ thấy mặt sư muội của mình có chút xấu hổ? Không khỏi càng ghen thêm, cắn răng ken két, thầm nói, ngữ khí hai người này nói chuyện sao nghe lạ vậy, chẳng lẽ thực sự có gian tình? Dám đoạt bạn gái của ông, ông sẽ mà thoát được sẽ không tha cho tiểu tử ngươi đâu! -Cần điều kiện gì, ngươi mới bằng lòng thả người! Niếp Tiểu Ẩn cắn răng nói. Diệp Thanh nói: -Rất đơn giản, tất cả các người nhảy xuống biển đi! Niếp Tiểu Ẩn không khỏi chau mày, người xung quanh cũng thay đổi sắc mặt, không ngờ tiểu tử này ác độc như vậy, nhảy xuống biển đi, biển rộng mênh mông, dù họ có võ công cao đến đâu sao có hy vọng sống sót, trừ khi gặp được thuyền, hoặc xung quanh có các đảo nhỏ, nhưng khả năng này thực sự quá nhỏ! -Sao, các người không đồng ý sao? Diệp Thanh cười lạnh, nói: -Không đồng ý cũng được, mỗi người đều hạ hết vũ khí xuống, trói tay chân lại, đi theo ta về Hoa Hạ, đến lúc đó nhiên có người tiếp đón các người. Niếp Tiểu Ẩn lắc đầu, đột nhiên nói: -Diệp Thanh, không bằng ngươi cũng gia nhập vào Dược thần cốc chúng ta đi. Lập tức mọi người ngây người! vẻ mặt kinh ngạc, đại khái chưa bao giờ thấy Niếp Tiểu Ẩn chủ động nói với nam nhân, hơn nữa Dược thần cốc người thường không thể vào được, không phải đại cao thủ căn bản không có tư cách. Mãnh Liệt Cương càng bi phẫn: -Sư muội, sư muội à, e làm như thế, lẽ nào em thực sự muốn chiêu nạp công tử bột này? ồ, không, là gia nhập đảo? Không đặc biệt sao, thật sự có gian tình? Tuy nhiên cổ họng của y bị Diệp Thanh bóp chặt, quả thực một cái rắm cũng thả không nổi. Diệp Thanh không tức giận còn cười, thầm nói, nha đầu này quá ngây thơ rồi, các người làm các việc thương thiên hại lý này còn trông cậy ta gia nhập với các người sao? Đó chẳng phải giúp kẻ xấu làm điều ác sao? Coi ta là tên ngốc hả, đường đường là Viện trưởng Bệnh viện, Chủ tịch hiệp hội y sỹ, tương lai sáng ngời không làm, theo các người làm phần tử khủng bố? Hơn nữa, anh còn có rất nhiều người đẹp, làm sao có thể dời xa các cô ấy! Niếp Tiểu Ẩn nói: -Ngươi biết Dược thần cốc chúng ta làm nghiên cứu gì sao…. Là thuốc trường sinh bất lão! Thuốc trường sinh bất tử, biết không? Diệp Thanh lúc đầu còn nín cười, tuy nhiên lúc này vẻ mặt ngưng đọng lại, quả thực nưh nghe được việc không thể tin nổi. -Sao vậy, không tin chứ gì? Ta nghĩ bất kỳ ai đều sẽ không tin, tuy nhiên, đây chắc chắn là việc thật sự, hơn nữa, dược thần ông ấy đã thu được không ít tiến triển, sắp thành công rồi, nếu ngươi gia nhập vào, chỉ cần dày công, đến lúc dược thần không chừng sẽ không cho ngươi một ít. Diệp Thanh ngạc nhiên, còn thực sự có loại người điên này, trước kia, hắn tuyệt đối sẽ không tin có thuốc trường sinh bất tử gì, tuy nhiên, từ khi xâm nhập vào các hành tinh ngoài trái đất, đã hiểu biết các công nghệ cao của tòa thành băng tuyết, không chừng thực sự có thuốc này, có thể làm cho con người trường sinh bất tử không thể nhưng có thể kéo dài tuổi thọ con người một chút, ví dụ như mấy nghìn năm, mấy vạn năm, chắc chắn không có vấn đề, rất nhiều nên văn minh tiên tiến trong vũ trụ đều có thể đạt tới điểm này, chỉ có điều Diệp Thanh còn chưa gặp được mà thôi! Đợi đã, đợi đã, dược thần? đột nhiên, Diệp Thanh cảm thấy tên này quen thuộc, nghĩ ngợi một lát lập tức ngạc nhiên, trước đây ở tinh cầu băng tuyết đã gặp mấy người thằn lằn rơi chết. Không phải bị dược thần đánh bị thương chứ? Dược thần này, và dược thần kia phải chăng cùng một người. Niếp Tiểu Ẩn thấy Diệp Thanh suy trương ưng , không khỏi mừng rỡ, tiểu tử này cuối cùng cũng dao động rồi, chiêu nạp được người này, chắc chắn còn đáng giá hơn chiêu nạp một ngìn chuyên gia y học! Hơn nữa, các người đó bị lừa cũng sẽ không bỏ đi đúng không? Vừa hóa giải được nguy cơ lại vừa chiêu nạp được nhân tài, quả thực nhất cử lưỡng tiện. -Thế nào? Niếp Tiểu Ẩn dịu dàng hỏi, cùng lúc đó, mắt nhìn trừng trừng các thủ hạ đang nhân lúc Diệp Thanh suy nghĩ mà thừa cơ hạ thủ! các người này quả thực là lợn! Mãnh Liệt Cương quả thực muốn chết, thầm nói, có lúc nào Niếp sư muội dịu dàng với ta như vậy thì tốt, tiểu tử này tám đời may mắn, không ngờ có thể được Niếp sư muội ưu ái. Diệp Thanh ngang nhiên lắc đầu: -Đây là việc không có khả năng! -Không có khả năng gì, dược thần cốc chúng ta thực sự có thuốc kéo dài tuổi thọ, mấy chục năm, mấy trăm năm đều có, thuốc trường sinh bất lão đang nghiên cứu chế tạo,chưa chắc không có khả năng thành công! Niếp Tiểu Ẩn nói. Mắt Diệp Thanh sáng lên, vẫn như trước lắc đầu: -Ta không nói điều này, ta nói ta tuyệt đối không có khả năng gia nhập dược thần cốc các người. -Tại sao? Niếp Tiểu Ẩn lộ ra chút thất vọng, rất khó hiểu. Diệp Thanh tất nhiên không thèm trả lời, đám người này căn bản sẽ không hiểu được, mình sao có thể vì chút lợi trước mắt mà chôn vùi nhiều tiền đồ của Bác sĩ như vậy, nói dễ nghe một chút là đội ngũ nghiên cứu, nói khó nghe là cu long đại, nô lệ, chuột bạch, không có chút quyền và tự do của con người. -Đều không hạ vũ khí, trói lẫn nhau cho ta, nếu không thì ta lập tức giết hắn! Diệp Thanh bóp mạnh cổ Mãnh Liệt Cương, lập tức vang lên tiếng “ ừ ừ ừ” âm thanh tắc nghẽn ở xương cổ, chỉ sợ mạnh thêm chút đối phương lập tức sẽ gãy xương cổ, chết oan. -Tên họ Diệp kia, ngươi đừng ngạo mạn! Đừng cho rằng tóm được Mãnh sư huynh thì có thể tác oai! Nói cho ngươi biết, người chúng ta đã khống chế các bác sĩ kia rồi! Một nam tử đột nhiên quát lớn.