Thần Y
Chương 524
Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 524: Du lãm dãy núi OKa.
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
Khoảng nửa giờ sau, Mã Tiểu Linh đứng lên trong phòng, đứng trước gương lớn soi, ngắm dáng vẻ của mình khoảng hơn chục tuổi, trong thâm tâm không dằn được xuống vui sướng nhẩy lên.
-Chậc chậc, xinh đẹp như vậy, thân thể mê người như vậy, Diệp Thanh tiểu tử có phúc rồi.
Tóc ngắn đẹp trai, rõ ràng càng thêm đen, sáng, phóng khoáng, dường như mái tóc đẹp cũng lần nữa được mọc lên, da thịt mịn màng trắng như tuyết, lại mơ hồ hồng hào lên, vừa ấn vào có thể cảm giác thấy sự mềm mại trơn tru trước nay chưa từng có được, khiến người ta bị hút vào.
Đường cong lả lướt, cặp tuyết lê căng tròn trắng nõn như trăng rằm, cặp chân đẹp dài mịn màng trắng như ngọc trai, như ngà voi, được ánh đèn chiếu dọi, càng mịn màng rõ ràng vô cùng mê hoặc người.
Cô cứ như vậy lơ lửng trước mặt Diệp Thanh, tự ngắm mình trong gương.
Diệp Thanh ở phía sau, bị khơi lên dục vọng vô tận, trong mắt lóe lên hào quang nóng rực.
-Em đẹp không?
Mã Tiểu Linh bất ngờ quay đầu lại, ánh mắt quyến rũ cười rạng rỡ, hàm răng trắng, trong thẹn thùng lại lộ ra vài phần thẳng thắn.
Diệp Thanh hàng này làm sao có thể chịu được, lúc này gầm nhẹ, như dã thú nhào tới, trong tiếng thét chói tai của Mã Tiểu Linh vác cô lên ngang vai, sau đó, trực tiếp khai chiến.
Thằng nhãi này không ngờ lên trước, tấn công bất ngờ.
Chỉ thấy trong gương, một con ngựa con, bị Diệp Thanh mạnh liệt khống chế như chiếc thuyền nan trong biển lớn, nhấp nhô lên xuống, dường như bất cứ lúc nào cũng chịu không nổi.
... ... ... ... ... ... ... . . .
Tế thế cảnh, tòa thành băng tuyết.
Diệp Thanh khoanh chân ngồi trên đỉnh tháp, dốc lòng nghiên cứu Huyền linh y kinh, nghĩ muốn từ trên mặt có thể tìm ra một thủ pháp thích hợp, để loại trừ, hoặc nói là hóa giải bệnh đặc biệt trong cơ thể hai cha con phú thương, tiếc rằng, vất vả suy nghĩ mấy ngày, không ra được gì.
Tuy nhiên, điều đó không thể trách hắn, dù sao, cảnh giới y học của hắn còn thấp, đối với các bệnh vi rút còn khó chữa hơn gấp bội, căn bản không thể ngay tức khắc trị khỏi.
-Chủ nhân ca ca, nếu không nghĩ ra được, vậy ra ngoài giải sầu đi, có lẽ sẽ linh cảm được?
Tiểu Vũ Nhi dịu dàng nói.
-Được, vậy đi ra ngoài.
Diệp Thanh tích cực giải thoát, đến ban công, một chiêu, lập tức, từ xa một tia sáng màu đen bay đến, trước ban công bất ngờ dừng xuống, chính là phi thuyền nhỏ màu đen, dùng ý nghĩ có thể điều khiển được, còn có thể lơ lửng trong không gian, không có bất kỳ tạp âm, quả thực tiên tiên không thể tiên tiến hơn.
Diệp Thanh “ vù” bỗng chốc nhảy lên, Tiểu Vũ Nhi cũng bỗng chốc vụt lên, hai người ngồi song song, một vầng sáng trong suốt khởi động, hiện rõ hình cung, bảo vệ hai người bên trong, sau đó, tiểu phi thuyền liền “ vù”, lóe lên xuyên qua mây, nhoáng cái đã mấy chục km, quả thực nhanh vô cùng.
Tiểu phi thuyền nhanh chóng lướt qua, dưới sự điều khiển của Diệp Thanh, ngày càng bay cao, ngày càng bay nhanh, trong chốc lát, liền bay qua vạn dặm, đến trên từng đám mây lớn từng đám mây trắng lớn.
Tinh cầu này cực lớn, khí hậu của mỗi nơi không giống nhau, vừa nãy tòa thành băng tuyết vạn dặm đều là trời trong xanh, nhưng nơi này cũng là tầng tầng lớp lớp, đám mây vô cùng vô tận.
Những đám mây trắng, hình dáng khác nhau, có quái thú, có đại thụ, có cây nấm, có hoa bông đường… như hải dương vô tận, lại như dãy núi trùng trùng điệp điệp không dứt, dưới sự chiếu dọi của ánh mặt trời lại phát ra ánh vàng chói mắt, tuy nhiên, Diệp Thanh điều khiển một phi thuyền xuyên vào một đám mây trắng lớn, liền phát hiện, xung quanh bụi mịt mờ, ánh vàng tiêu tan không thấy, nhưng có thể mơ hồ nhìn thấy cảnh xa xa, biển mây và trời trong.
Hóa ra cái được gọi là mây là như thế.
Trông xa như bông hoa, nhưng thực sự xuyên vào, sẽ phát hiện sương mù lất phất bay, chỉ là từng đám từng đám, tùy gió thổi, có một đám mây chu vi khoảng 10 km cho nên đứng từ xa nhìn lại, mới như đám trắng như núi vậy.
-Chủ nhân ca ca, bên dưới đến núi Oka rồi, anh có cần đi thăm tiểu miêu nữ không?
Tiểu Vũ Nhi thăm dò xem xét, đột nhiên nhìn Diệp Thanh cười nói.
-ờ, quả nhiên là đấy.
Diệp Thanh cũng phát hiện được, lập tức bay xuống, bay vào bộ lạc người mèo ở núi Oka thăm chút, xem tiểu miêu nữ kia rất đáng yêu, quan trọng nhất chính là, Diệp Thanh hiện nay sẽ nói tiếng địa phương của hành tinh này rồi, chuẩn xác mà nói sẽ nói ngôn ngữ của bộ lạc người mèo này muốn thử giao lưu một chút với bọn họ.
Qua sự điều tra thăm dò của Tiểu Vũ Nhi, hành tình lớn như vậy không ngờ chỉ có một dãy núi, có khoảng hơn chục bộ lạc người mèo, ngoài ra, toàn bộ đuề là man thú bậc thấp, không có văn minh tiến hóa, còn Tiểu Vũ Nhi vô cùng chu đáo, lợi dụng trí tuệ siêu cấp vô địch của mình, bỏ ra không đến mười ngày đã sửa sang được ngôn ngữ của người mèo, sau đó biến thành một mảng tin tức, toàn bộ cho hết vào trong não Diệp Thanh.
Cô vốn là sinh mệnh trí tuệ phát triển cao cấp, làm việc gì quả thực vô cùng đơn giản.
Diệp Thanh vừa rơi xuống, tất nhiên lại lần nữa kinh động rất nhiều người mèo, cho dù đang làm việc hay đang nhàn rỗi, đều quỳ xuống, thậm chí rất nhiều người mèo đang ngủ say cũng đều bị đánh thức, vừa nghe thần linh giá đáo, lập tức nhảy ra khỏi phòng, trong miệng lầm bầm, thành kính tột cùng.
-Đứng hết lên, đứng hết lên, không nên khách khí.
Diệp Thanh nhìn quanh bốn phía, cao giọng kêu to, vang vang khắp núi, đây cũng là do hắn khẽ vận chuyển một chút thương lê chân khí, mới sinh ra được hiệu quả.
Điều này toàn bộ người mèo kinh ngạc rồi.
Hóa ra, thần linh nói được ngôn ngữ của người mèo trên núi Oka, hơn nữa còn thanh âm còn lớn như vậy, có thể truyền đi xa, quả thực quá thần kỳ rồi, quả thực vinh quang vô thượng, phải biết rằng thần nhất định có ngôn ngữ cao quý của mình, đó chính là thần ngữ, nhưng, lần này giáng lâm xuống, không ngờ hạ thấp sự tôn quý, mở miệng nói ngôn ngữ của người mèo.
Lập tức tiếng hoan hô, quỳ sát, tiếng ca tụng, vang lên khiến Diệp Thanh ngày càng xấu hổ?
Mình mới khách khí một chút, thử dùng ngôn ngữ của người mèo nói một câu như vậy, đã dẫn đến phản ứng lớn như vậy?
Các người này dường như cũng nguyên thủy chút…
E rằng văn minh cấp cao một chút sẽ không như thế, tuy nhiên, như thế cũng hay, lòng người càng chất phác hơn, còn trình độ ăn uống thì biết liền.
Diệp Thanh khuyên mấy lần cuối cùng thậm chí vận dụng một chút “ uy nghiêm của thần linh” đám người mèo vẫn không tuân theo đứng dậy.
-Mau mời thánh nữ ra nghênh tiếp.
Lão Tộc trưởng người mèo run rẩy quay người lại, nhìn đám người mèo xa xa chỉ bảo, có vài người mèo gào to, nhảy từ trên cây xuống, một bước đến hơn mười mét, bay nhanh đến chỗ ở của thánh nữ Xibia.
Sau đó, Diệp Thanh được Lão tộc trưởng dẫn đi, tham quan tình hình sinh sống của bộ lạc, Diệp Thanh đến từ xã hội hiện đại, tuy không tinh thông kiến trúc, nấu nướng, làm nông, thuần dưỡng động vật hoang dã…. Nhưng đối với người mèo mà nói cũng đã là cấp bậc chuyên gia rồi, vừa khẽ chỉ một chút, ví như nơi nào có thể cải thiện, đều khiến người mèo sáng tỏ thông suốt.
Không ít người mèo ở phía sau trong lòng khen thầm, thần linh quả nhiên là thần linh, thuận miệng nói một câu có thể làm cho bộ lạc người mèo chúng ta không ít ích lợi, ít nhất ân trạch mấy chục đời.
Chỉ trong chốc lát “ tiểu thánh nữ” Xibia đã chạy đến, thở phì phò, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, lộ ra vui sướng và hưng phấn vô tận.
Tuy nhiên, vừa nhìn thấy Diệp Thanh, Xinia liền dừng lại, hít sâu, trở nên im lặng nho nhã, vén váy da thú tiến lên trước, xấu hổ, quỳ trước Diệp Thanh :
-Người hầu Xinia trung thực của người bái kiến chủ nhân.
Nói xong, không ngờ còn vô cùng chủ động đến hôn chân Diệp Thanh.
Lập tức khiến Diệp Thanh nhảy lên kinh hãi, điều này cũng có cảm giác tội ác.
Điều này, điều này, cũng không biết là ai đặc biệt dạy? Khiến Xinia bé nhỏ thành như vậy, dù sao ngươi cũng là thánh nữ, phải có lòng tự tôn nên có?
Hắn cũng quên mất, hắn là thần linh cao thượng trong lòng người mèo, trước mặt thần linh không có từ tự tôn này, chỉ có thành kính và cung kinh.
Diệp Thanh này, một chút ngu ngốc, vẫn để Xinia hôn chân hắn rất lâu mới phản ứng lại, mới đè xuống cảm giác tội ác mạnh liệt sâu trong đáy lòng, đỡ Xinia dậy liền tức giận nhìn về phía lão tộc trưởng,, thầm nói, chẳng phải là các người trưởng thành này dậy cô, cô làm sao có thể hiểu được “ cấp bậc lễ nghĩa này”?
Lão tộc trưởng người mèo lập tức kinh sợ cúi đầu, Diệp Thanh cũng không tiện trách móc vĩ lão nhân này, dù sao, người ta cũng là “ thành kính” mà.
-Thôi đi, các người tự đi đi, để Xinia dẫn ta đi các nơi là được rồi.
Tuy nói Diệp Thanh không có cách nghĩ hèn hạ với Xinia, nhưng cô gái đáng yêu này dẫn đi, nói chung so với mấy người già bạc đầu tốt hơn nhiều, cho nên liền xua tay nói.
Sau đó, Miêu lão tộc trưởng dẫn đầu hơn mười người “ người già hư hỏng” lập tức vô cùng nghe lời lánh ra xa xa, đồng thời nghiêm khắc dặn dò người trong tộc, bất kì ai cũng không được tiếp cận tránh để thần linh ngượng ngùng thưởng thức Xinia.
Đoàn người vừa đi, Xinia càng thêm lo lắng, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, vành tai của tiểu miêu dính trên vầng trán xinh đẹp.
-Xinia đừng sợ, đi, dẫn anh đi thăm quan một chút núi Oka của các người.
Diệp Thanh không kìm nổi sờ sờ đầu cô, đặc biệt là, lần nữa không kìm nổi véo véo vành tai của cô, mềm mại vô cùng, không có xương, Xinia lập tức run rẩy hết cả người.
Diệp Thanh cười to, một tay ôm cô, bước nhanh vào sâu trong sơn cốc, Xinia này đi sao mà chậm chạm vậy, lại nhỏ như vậy, đường núi gập ghềnh, sao nhẫn tâm để cô theo mình chịu khổ.
Về phần Tiểu Vũ Nhi cũng sẽ bay, nhưng cũng không cần thay cô lo nghĩ.
Truyện khác cùng thể loại
843 chương
125 chương
606 chương
554 chương
9 chương