Thần Y
Chương 511
Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 511: Cưng à, đừng kêu nữa! Còn kêu nữa kẻo bị người khác nghe thấy đó!
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
Diệp Thanh dịu dàng nằm xuống, ôm chặt lấy người con gái thứ tư của mình vào lòng, cùng nhau ngủ say, có thể ngay cả trong giấc mơ Nhan Tuyết Khâm cũng cảm nhận được hơi thở quen thuộc nam tính của Diệp Thanh, không kìm nổi giống như con mèo vặn vặn mình, chui gọn vào trong lòng hắn, tiếp xúc càng thêm thân thiết.
Cơ thể mềm mại, khiến cho cái đó của Diệp Thanh lại dựng lên, nếu mà Nhan Tuyết Khâm vẫn tỉnh táo, nhất định sẽ bị dọa cho nhảy dựng lên, đây có phải là người bình thường không thế? Vừa mới làm việc xong, còn chưa hết một phút cơ mà, bây giờ lại đã có nhu cầu?
Diệp Thanh cũng khinh bỉ bản thân hết mức, vội vã cưỡng chế đè xuống, Nhan Tuyết Khâm vừa rồi tiêu hao năng lượng quá lớn, lúc này nếu mình lại bắt nạt cô thêm, chỉ sợ cô sẽ không chịu nổi.
Đến ngày thứ hai, trời mới đang mờ mờ sáng, tiếng chim kêu trong núi đã làm hai người tỉnh giấc, nói một cách chính xác, là làm Nhan Tuyết Khâm tỉnh giấc.
Diệp Thanh, kỳ thực sớm đã thức rồi, chỉ là đang lẳng lặng quan sát người con gái đang nằm trong lòng mình, gương mặt tinh tế, vành tai thanh tú, kề môi ấp má, tham lam hít ngửi mùi thơm trên tóc cô.
- Chào buổi sáng!
Nhan Tuyết Khâm mới mở mắt ra đã nhìn thấy khuôn mặt Diệp Thanh chỉ cách khuôn mặt cô trong gang tấc, đang cọ sát vào trán cô, vừa xấu hổ ngượng ngùng, nhưng lại không khỏi mỉm cười, cố lấy dũng khí chào Diệp Thanh.
- Haha, chào buổi sáng.
Diệp Thanh có chút ngạc nhiên, hắn đã nghĩ biết bao nhiêu lời giải thích, lý luận võ thuật thì đều thấy không ổn, đang nghĩ đến khi cô thức dậy, vẫn còn chưa biết nên giải thích thế nào đây, nói cô đã trúng độc, hắn cùng cô hợp thể song tu là vì muốn cứu cô? Một việc khác lạ như thế liệu cô có tin hay không? Liệu cô sẽ tin rằng trên đời đời này thực sự có những loại công pháp như là song tu không? Mà bản thân sao lại hiểu cái loại công pháp dâm đãng đến cực điểm này?
Không, cô tuyệt đối sẽ không tin, chắc chắn cô sẽ rất phẫn nộ, rồi to tiếng chửi mắng bản thân mình, Diệp Thanh vốn dĩ đã rất lo sợ, vô cùng lo lắng, nào ngờ Nhan Tuyết Khâm không ngờ lại coi như không hề có chuyện gì xảy ra, lại còn cười với hắn, chào hỏi hắn.
Hì hì, mình đúng là đào hoa vận may đến vô biên, đến nước này rồi mà còn không bị chửi, Diệp Thanh nhếch miệng ngây ngô cười trông rất hèn hạ.
Thật vui mừng, phấn chấn đấy, người con gái đang ôm trọn trong lòng bất thình lình như chạm phải điện, nhảy dựng lên, tay đỡ lấy hai ngọn núi cao ngất trước ngực, hoảng sợ kêu to.
- Á á
Nhan Tuyết Khâm hai tay che lấy ngưc, hai đùi kẹp chặt lại, ngượng ngùng tới mức cổ và tai đều đỏ lựng hết lên, gương mặt xinh đẹp thì lại còn đỏ hơn cả quả táo đỏ nhất thế giới gấp mấy lần, cuộn tròn lại trong một góc xe, không ngừng thét lên những tiếng chói tai, đôi mắt đẹp nhắm chặt lại, ngay nhìn cũng không dám nhìn Diệp Thanh lấy một cái.
Trong lòng cô, quả thực đang khiếp sợ đến cực điểm.
Lúc mới tỉnh dậy, còn tưởng là mình với Diệp Thanh quẩn áo chỉnh tề mà nằm ôm nhau trải qua một đêm ấm áp bên nhau cơ, nào ngờ, sau đó, thân thể hơi động đậy, liền cảm thấy, bên dưới..., một cái gì đó đang nóng rực đột nhiên căng cứng lên như dương cung, chực muốn chui vào bên trong cơ thể cô, Nhan Tuyết Khâm tức khắc biết được, cái đó là cái gì rồi.
Đồ vật đó, tối qua trong cơ thể mình còn xung phong liều chết, rong ruổi chạy ngược chạy xuôi, quấy rối làm kinh thiên động địa, quả thực thân thể của cô như bị lật ngược lên, nhưng, thân thể cô lại bị Diệp Thanh giữ chặt, chẳng những mỗi lần không bay được ra, ngược lại lại còn không lùi mà tiến, đi nghênh hợp với tên vô lại kia.
Việc tối qua, trong chớp mắt, liền hiện ra một một, trong trí nhớ của Nhan Tuyết Khâm, là rõ ràng như thế, ký ức khắc sâu như thế, khó mà có thể quên được, căn bản không giống một chút nào so với cảm giác mờ nhạt lãng quên khi mới tỉnh dậy, mà phía dưới đó, hình như cũng bị rách, đau rát vô cùng, đây cũng đủ chứng minh, thứ quý giá nhất nhất của bản thân, bao nhiêu năm nay đều giữ thân như ngọc, đã bị cái tên tiểu tử này cướp mất, hung hăng mà cướp đoạt mất.
- Cưng à, đừng kếu nữa, kêu nữa là bị người ta nghe thấy đó!
Diệp Thanh lo lắng nói, sau đó liền giơ tay ra kéo lấy vai cô, lại muốn ôm cô vào lòng.
Bây giờ trời sắp sáng rồi, con đường này không dám chắc là sẽ không có người đi qua, đên lúc đó, để người khác nghe thấy tiếng thét này lại tưởng mình cưỡng hiếp đấy, sau đó lại xông vào chất vấn, bắt kẻ gian dâm trên xe, thế không phải xấu hổ chết ư?
Giải thích thế nào cũng không được, hơn nữa, kể cả ngươi giải thích, người ta cũng không nhất định sẽ tin, đến lúc đó không lôi ngươi đến trụ sở công an bằng được mới lạ, khiến người ta không thể chấp nhận được là ở chỗ, anh đậy là viện trưởng, rồi hội trưởng tương lại của Hiệp hội y sĩ Ninh Thanh, tốt xấu lớn bé gì thì cũng là người có danh có tiếng, mất mặt chết!
- Ai thèm là cục cưng của anh chứ, anh tránh ra cho tôi.
Đối mặt với sự tiếp cận của Diệp Thanh, Nhan Tuyết Khâm đặc biệt xấu hổ, buồn bực, quả thực có chút không chịu đựng được, dù cho, cô thích Diệp Thanh, thích vô cùng, nhưng sao có thể hồ đồ tới mức như thế này được, lại trao thân cho hắn ở trên xe, hắn sau này sẽ coi mình ra cái gì chứ, ít nhiều đều có chút không cam tâm.
Đàn bà mà, bạn hiểu, đặc biệt những cô thiên kim tiểu thư cao ngạo như Nhan Tuyết Khâm, họ vô cùng thận trọng.
- ..
Diệp Thanh ngại ngùng, rụt tay về, Nhan Tuyết Khâm không khỏi lại hơi hơi lộ ra một phen thất vọng, thế nào đây, tên tiểu tử này, mới bị mình nói có một tý, mà đã lùi bước thật rồi? Ăn xong rồi không chịu trả tiền à, mượn cớ xuống đài, không chịu trách nhiệm à? Một chút khí khái bất khuất cũng không có.
Nhìn thấy vẻ mặt Nhan Tuyết Khâm chợt lóe lên lướt một nỗi buồn bã, Diệp Thanh lập tức nhanh trí hiểu ra vấn đề, trong chớp mắt liền lao mạnh tới, cưỡng ép ôm chặt lấy Nhan Tuyết Khâm vào lòng.
- Anh làm cái gì thế, bỏ ra, bỏ tôi ra.
Nhan Tuyết Khâm tức giận bĩu môi, lớn tiếng khiển trách, có điều, không kìm được khóe miệng liền nhếch lên, lộ ra một tia cười hạnh phúc, đương nhiên, tia cười ấy chỉ lướt qua trong giây lát, gần như vừa xuất hiện, liền lập tức bị cô cố gắng kìm nén xuống, không thể để cho tên tiểu tử xấu xa này nhìn thấy, bằng không hắn lại được đằng chân lân đằng đầu.
Nhưng, Diệp Thanh với thị lực cao cường như thế, hiển nhiên sớm đã chú ý đến động tác nhỏ của cô, lại thêm vào, Diệp Thanh tuy là EQ thấp, nhưng hắn tinh thông tâm lý học, Nhan Tuyết Khâm lúc này giống như một bệnh nhân, cần hắn chữa trị, an ủi, lập tức liền cười ha hả, ôm cô càng chặt:
- Không buông , cứ không buông Tuyết Khâm đó, anh tình nguyện cứ ôm em như thế này mãi mãi.
Thằng nhãi này, từ trước tới giờ không biết nói lời nào âu yếm, lúc này, không biết làm sao mà đột nhiên lại thông minh đột xuất, vô cùng tự nhiên, vô cùng nồng nàn nói ra một câu như vậy, không chút nghi ngờ, lực sát thương của nó là vô cùng ghê gớm, lập tức, Nhan Tuyết Khâm liền đắm chìm ngây ngất, đầu óc có chút mê muội một hồi, thầm nói, đây có phải là thật không, anh thật sự nguyện ôm em đến mãi mãi sao?
- A
Nhan Tuyết chợt kêu nhẹ lên, bởi vì, dưới cặp mông mềm mại của cô, nơi sâu thẳm trong con mương trắng nõn đầy sexy, một vật gì vừa tráng kiện lại nóng bỏng như lửa đốt đương đâm loạn lên, còn không ngừng to lên khiến người ta sợ hãi, nhưng lại âm ỷ kích thích.
Tiếng rên rỉ của cô, vô cùng ngân nga, mềm mại, quả thực tràn đầy ma lực hút hồn người vô tận, thậm chí có thể nói là âm thanh của tự nhiên, kể cả là Phật tổ tu thành chính quả cũng phải đông lòng, Diệp Thanh hiển nhiên ngay cả một chút lực kháng cự nhỏ nhoi nhất cũng không còn, tiểu Diệp Thanh trong nháy mắt rung giật mãnh liệt, lại lần nữa hung hăng đè mạnh Nhan Tuyết Khâm dưới thân thể mình, liền giơ súng đâm mạnh.
- Đừng, đừng....
Truyện khác cùng thể loại
843 chương
125 chương
606 chương
554 chương
9 chương