Thần Y

Chương 506

Thần Y Tác giả: Hành Xích Đạo Chương 506:Không ngờ lại có kẻ nhìn trộm, thật là quá gian ác! Nhóm dịch: ShenYi Nguồn: metruyen - Hả ? Diệp Thanh kinh ngạc, vừa nãy do hắn quá kích động, sức chú ý chỉ tập chung vào bộ phận bên dưới áo lót hoặc quần con, lớp da thịt mềm mại, xúc cảm, cảm giác tiếp xúc nhờn nhờn khó tả tuyệt vời, nên cũng không chú ý đến những chi tiết lặt vặt kiểu này, lúc này cũng không biết rốt cuộc là hắn làm hỏng áo trong, hay là cái quần con con đã bị hắn xé rách mất rồi, hic, hãn, vừa nãy hình như là viền ren hoa, nhẹ mỏng giống như là lụa vậy? - Hả cái gì mà hả? Dây vai của tôi rớt mất rồi, bị anh giằng xuống đấy! Nhan Tuyết Khâm mặt mũi đỏ bừng nói, trong lòng lại lần nữa oán thầm, tên tiểu tử này, sao lại thô bạo như thế chứ, cứ làm như là hiếp dâm không bằng, tám đời rồi chưa nhìn thấy đàn bà chắc? Hắn khoong phải có bao nhiêu là phụ nữ, ngày ngày đổi tới đổi lui sao? - .....Vậy , có thể mặc lại được không? Diệp Thanh ngẫm nghĩ một lúc rồi nói, trên mạng có đăng tải down miễn phí một cuốn sách TXT điện tử, hắn cũng có nghiên cứu qua áo lót của phụ nữa, biết được là dây quai thì có thể tháo rời rồi đeo lại được. - Làm sao mà mặc lại được nữa chứ, cái thứ để móc vào cũng bị cậu là đứt rồi, người đâu mà bạo lực như thế không biết? Nhan Tuyết Khâm bĩu môi, một lúc sau, lại nhỏ tiếng oán giận: - Hôn một cái cũng không biết đường hôn, chỉ biết dùng sức mạnh là giỏi. - .... Diệp Thanh toát mồ hôi đầm đìa, sao lại như thế chứ? Con gái các người sao lại như thế chứ? Ai cũng bảo mình không biết hôn, lẽ nào là muốn dạy mình hôn sao? Hic, hãn , anh đây mà lại vô dụng như thế chắc? Đến cả hôn cũng không biết? Các người đổ oan tôi rồi, thực sự là anh rất oan uổng, anh biết hôn đấy chứ, chỉ là cảm thấy nhẹ nhàng mềm mại quá thì không đủ sáng khoái thôi mà, hung hăng mà hút mút thật mạnhvới thích. - Nè, Vậy tôi mua giúp cô một cái nhé? Diệp Thanh thăm dò hỏi, trong lòng lại có chút vui mừng, làm cô ấy đến mức này rồi, ngón tay cũng cho vào rồi, lại còn trộn một lúc, cô ấy cũng không tức giận, cũng không đánh mình chửi mình, hì hì, xem ra hấp dẫn rồi đây. - Mua cái đầu cậu ý, mau về nhà ngay, dù gì bây giờ trời vẫn tối, tôi chạy nhanh lên nhà thì người khác cũng không nhìn thấy. Nhan Tuyết Khâm vừa nói liền cho xe khởi động. - Tuyết Khâm, thực ra,.... bình thường tôi không thế này đâu... Diệp Thanh muốn nói bản thân mình là chính nhân quân tử, bình thường rất đứng đắn, nhưng chỉ nghĩ đến, bản thân cũng có chút lăng nhăng, những lời này liền không thốt ra khỏi miệng được, liếc nhìn đôi môi hồng mọng thơm thơm mềm mại đầy quyến rũ của Nhan Tuyết Khâm, lại muốn mặt dày lần nữa, ôm lấy cô, nhưng động người một chút vẫn lại không dám làm. Nhan Tuyết Khâm tựa hồ đã chú ý đến động tác nhỏ của hắn, cũng liếc mắt nhìn xuống mui thuyền nhỏ đang cong lên càng thêm ngượng ngùng, chỉ là giả vờ ngây ngô không nhìn thấy, đặt tay lên che đi... Âm thanh động cơ vang lên, hai người đương muốn rời nhau ra, đúng vào lúc này, “phập” một tiếng, hình như có một hòn đá bay đập vào. Tức khắc, “xì” , hòn đá bắn trúng phải lốp xe, bánh xe trong nháy mắt đã bị nổ sụp xuống. - Á..... Thân xe nghiêng lệch về một phía, Nhan Tuyết Khâm kêu lên sợ hãi, dùng hết cả sức lực toàn thân, đạp mạnh phanh xe, nhưng thân người lại không tự chủ được ngã về một phía, may mà, một thân thể cường tráng vô cùng ấm áp, một vòng tay quen thuộc mà lạ lùng kịp thời ôm lấy cô vào lòng mình. Cái ôm này, biết bao ấm áp, có biết bao nhiêu là cảm giác an toàn, khiến cô lưu luyến. Vừa rồi, còn bị cái ôm này hung hãn đè nặng, lồng ngực yếu mềm của bản thân lại càng bị từng bắp ngực sung mãn nhiệt lượng và cảm giác như đang bùng nổ của đối phương hung hăng cọ sát qua, hơi thở đậm đặc của đàn ông quả thực làm cô ngây ngất, ấn tượng đó, cái xúc cảm được người mình thích đè lên, quả thực là khắc cốt ghi tâm, có thể không trở nên quen thuộc sao? Có thế không lưu luyến sao? - Đừng sợ, cô nằm sấp xuống, tránh ở trong xe, tôi ra bên ngoài xem thế nào. Diệp Thanh không kìm nổi lại phen nữa âu yếm tấm lưng thon thả đầy mê hoặc của Nhan Tuyết Khâm, liền đẩy cửa xe bước ra ngoài. Trong xe, Nhan Tuyết Khâm thuận thế nằm ngã trên ghế, thứ nhất, là do nghe lời dặn của nam nhân, ẩn náu, bảo vệ bản thân, cô cũng là một người con gái có trí tuệ, biết được âm thanh xé gió lúc nãy không hề đơn giản, như kình phong gào thét, tựa như tiếng đạn xé gió, không phải sát thủ, thì chính là kẻ thù, dù gì thì cũng không phải người tốt. Thứ hai, cả thân thể cô thực sự không còn chút sức lực nào nữa, chỉ muốn nằm xuống, nghỉ ngơi, đôi chân, đặc biệt là hai gót chân, từng trận từng trận tê dại,bủn rủn, làm cho lúc nãy giầm lên chân ga, suýt chút nữa thì giẫm trượt, từ từ rút về đặt trên phanh xe. Có điều, cũng coi là may mắn, chính vì nguyên do này mà xe không khởi động được, thậm chí giẫm nhanh một bước lên bàn phanh, trong chớp mắt mà bánh xe bị nổ đó, sẽ làm cho mức độ nguy hiểm tăng lên mức cao nhất, nếu không, cả chiếc xe có khả năng là sẽ bị lật xuống, cô cũng là một người thích lái xe, hơn nữa, con xe Infiniti này, động cơ mạnh mẽ, tăng tốc trăm mét chỉ trong vài giây ngắn ngủi, , công nghệ hiện đại không đâu sánh kịp. - Ai đó, lén la lén lút, không cần trốn nữa, ra đây đi. Diệp Thanh ở bên ngoài, dạo quanh xe một vòng, ánh mắt vù vù quét nhìn hết vùng rừng núi xung quanh, nhưng mà, với thị lực của hắn cộng thêm giác quan thứ sáu nhạy bén, cũng không thể nào phát hiện được các dấu vết để lại. Trong lòng không khỏi chấn động, càng thêm cảnh giác. Người này, là cao thủ tuyệt đối, không biết từ khi nào lại xuất hiện loại cao thủ này, phải biết rằng, Diệp Thanh được giành được sự truyền thừa của không biết bao nhiêu loại y học văn minh, y võ kết hợp, độc nhất vô nhị, trong mắt hắn sớm đã không coi những cao thủ thế tục ra gì rồi, đây cũng là do tính khí kiêu ngạo bẩm sinh ăn vào đã trong xương tủy, nhưng quả thật là hắn cũng có cái khả năng đó. - Xi Bất thình lình, đỉnh núi, một bóng người, một bóng người màu đỏ, từ một chỗ rừng rậm nhảy ra, từ trên cao bay xuống, song cước liên đạp, giống như đang lướt bay trên không, hướng thẳng về phía chân núi bay qua. Dáng người yểu điệu, phóng khoáng như tiên, không mang một chút khói lửa nhân gian nào, tựa hồ như một đóa ngạo tuyết hồng mai, cứ như vậy bay xuống dưới. - Người kia là ai? Xem dáng người, hình như là một cô gái cơ đấy. Nhan Tuyết Khâm không kìm nổi ngẩng đầu lên, từ trong cánh cửa xe liếc tầm mắt ra ngoài, trông thấy dáng người đó, không khỏi kinh ngạc nói. Con mắt Diệp Thanh nheo lại, vụt cái thân hình đã đứng chắn trước cửa kính xe, phía sau, vừa hay là vị trí mà Nhan Tuyết Khâm đang nằm ẩn náu, Nhan Tuyết Khâm trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác ngọt ngào, tên này không uổng công mình đem trái tim trao cho hắn, đối với mình thật tốt, giây phút nguy hiểm, kẻ địch tập kích, trước tiên đã nghĩ đến việc bảo vệ cho mình, hehe. Nhan Tuyết Khâm quên mất là bản thân đang trong cảnh hiểm nguy, cứ nằm trên ghế, mặt đối diện với trần xe, tay đang sờ chuỗi trân châu, miệng khúc khích ngây ngô cười. Có Diệp Thanh ở đây, cô còn lâu mới phải lo lắng cho sự an nguy của bản thân, còn về phần Diệp Thanh ư? Cô lại càng không lo lắng. Cô cảm thấy, e rằng bản thân mình là người hiểu rõ bản lĩnh của tên tiểu tử này nhất nhất, không có kẻ thứ hai, nói cho cùng, chính cô cũng đã từng xoa mông cho hắn không phải sao? Việc đó tuy là việc trước kia, Diệp Thanh ở trên lầu Bắc đại của đại học Ninh Thành đánh cho hai tên sát thủ chạy mất dép. - Cô là ai? Lén la lén lút đi theo chúng tôi làm gì? Diệp Thanh nheo nheo con mắt, lạnh lùng hỏi. Cùng lúc đó, cũng không ngừng đánh giá kẻ đột kích bay như tiên này, điểu khiến hắn kinh ngạc chính là, đây không ngờ lại là một tiểu cô nương nhỏ tuổi như vậy, khuôn mặt non nớt, khí chất non trẻ hơn người, quả thực là chẳng khác mấy so với An Tiếu Trúc, tuyệt đối chỉ tầm 17, 18 tuổi, thậm chí còn nhỏ hơn một chút.