Thần Y
Chương 503
Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 503: Anh quá nhất bên trọng nhất bên khinh rồi đấy?
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
Trú Nhan Đan, viên thứ nhất bán với giá cao ba triệu, hai viên sau lại được bán với giá trên trời –trên3 trăm triệutỷ, một viên: ba trăm ba mươi triệu , một viên ba trăm ba mươi sáu triệu, thật là khó bề tưởng tượng được, e rằng từ trước tới nay, đây là loại dược hoàn đắt đỏ nhất! tuy nhiên, thực sự nó cũng đáng với giá đấy, nói cho cùng, dung mạo đối với phụ nữ mà nói, là cực kỳ quan trọng, vì thế, vung ra hàng nghìn, hàng vạn thậm chí là hàng tỷ, cũng chưa chắc đã làm thỏa mãn cõi lòng của các em các chị, các cô, các bác, các bà, còn các đấng mày râu thì lại không thể hiểu được và mãi mãi cũng không thể lý giải được.
- Chậc chậc, một viên thuốc, ông đây cả đời cũng chẳng kiếm được bằng đấy tiền, lần này Hiệp hội y sĩ Ninh Thành phát tài rồi, kiếm được một đống tiền của bất chính.
- Đúng đấy, theo bước đầu thống kê của tôi, cứ cho là mấy phần trăm số tiền đấu giá được, quyên cấp cho Hiệp hội y sĩ, thì cũng phải có tiền tỷ, mẹ nó, bố đây nóng máu rồi đấy!
- Nóng máu thì có ích gì, cũng chẳng phải là tiền của anh, hơn nữa số tiền này Hiệp hội y sĩ Ninh Thành cũng không lạm dùng mà là dùng để thành lập quỹ chữa bệnh miễn phí, giúp đỡ những gia đình nghèo khó, hoặc là những địa phương có trình độ chữa trị lạc hậu, cũng coi như là làm việc thiện mà!
- Thế ông làm sao mà biết được số tiền đó sẽ được dùng hết vào khoản này? Nói không chừng còn có người giở trò bẩn thỉu, , kiếm lời bỏ túi riêng ấy chứ.
- Thế thì chỉ có thể kiến nghị Hiệp hội y sĩ Ninh Thành tăng cường công tác giám sát thôi.
- Này, nghe người ta nói chưa, cái viên Trú Nha Đan đó, là do cái tên Diệp Thanh phụ trách cung cấp, theo tôi thấy, hắn nhất định sẽ không quyên hết số tiền này cho hiệp hội y sĩ, đúng là nhất nhật bạo phú, trong nháy mắt đã biến thành tỷ phú.
- Người so người tức chết người, đừng nói nữa.
- Dù sao, hôm nay tim mình cũng đập loạn không biết bao nhiêu lần, coi như là mở rộng tầm mắt vậy.
- Cái khiến người ta kinh hồn khiếp vía đó, nếu không ở hiện trưởng đấu giá, thì hoàn toàn không thể nào mà lĩnh hội hết được.
- Đi đi đi, anh em, chúng ta đi uống rượu.
- Đi đâu uống thế?
- Đương nhiên là uống rượu hoa rồi, đến ngôi biệt thự tôi mới mua, tìm mấy em sinh viên đại học....
- Không, tôi muốn mấy em trung học cơ.
- Cái đồ cầm thú nhà ngươi, đi chết đi.
….
Cùng lúc đó, bên ngoài phòng triển lãm, Hà Minh Sơn, Hà Diễm Xung, Lý Quốc Đống ba người nhìn quanh tứ phía, tìm kiếm một hồi, không ngờ lại không nhìn thấy cô gái mặc chiếc váy đỏ lúc nãy, Hà Minh Sơn không khỏi thở phào nhẹ nhõm, thầm nói, bà cô này cuối cùng cũng về rồi, hơn nữa lại âm thầm đến mức thần không biết quỷ không hay, cũng chẳng thèm chào hỏi lấy một câu.
Tuy nhiên, người ta là thần dược mật sử, địa vị cao quý không thể nói được , không đến chào mình cũng là một điều vô cùng bình thường, cho dù là gia đình họ Hà thế lực lớn đến mấy, nhưng trong mắt thần dược, thì cũng chỉ như một thứ đồ nhỏ như con kiến không hơn không kém.
Sau đó, ba người liền trèo lên chiếc xe Lincol dài, bảo tài xế lái về phía phủ nhà họ Hà.
Chiếc xe chầm chậm chuyển bánh, Hà Diễm Xung tức giận bất thình lình nói:
- Lần này Hiệp hội y sĩ Ninh Thành coi như chơi trội, cái danh tiếng của thằng Diệp Thanh đó cũng lớn gớm, một hội đấu giá cỏn con, lại có thể mời được cả Bí thư tỉnh ủy đên cắt băng khai mạc.
Hà Minh Sơn lập tức lườm hắn một cái, thầm rủa, ai bảo ngươi vô dụng, ngươi mà có bản lĩnh, như cái thằng Diệp Thanh đó, chiếm được thiên kim tiểu thư của Bí thư tỉnh ủy vào tay, gia đình họ Hà chúng ta đã không phải khốn đốn, nếu không ngay cả danh y Tần Hoài – vị đại lão này cũng đã có thể mời đến.
Hà gia tuy hiển hách nhất Ninh Thành, gia đình quyền quý có thế lực tuyệt đối, nhưng so với địa vị của Nhan Cảnh Sâm vẫn còn kém xa không chỉ là mười vạn tám nghìn dặm, người ta dù sao cũng là đại lão, chỉ hơi dùng chút thủ đoạn, trấn áp một chút, Hà gia đã bị đè bẹp rồi, song, Nhan Cảnh Sâm cũng không phải tùy tiện đi chèn ép mấy nhà phú thương này, nói cho cùng, sự phát triển kinh tế của tỉnh Giang Nam cũng còn phải dựa vào sự thúc đẩy của mấy người có tiền này, đấy cũng là chiến tích mà ông ta cần.
Lý Quốc Đống thấy không khí có chút nặng nề, liền phấn khởi nói:
- Kỳ thực chúng ta cũng không cần thiết phải bi quan như thế này, không phải vẫn còn kế sách tuyệt vời của đại ca sao, tôi tin là chỉ vài ngày nữa, sự việc sẽ bị bại lộ, đến lúc đó, hừ hừ, Hiệp hội y sĩ Ninh Thành sẽ rơi từ trên núi xuống đáy địa ngục cho mà xem, lúc đó, chúng ta không phải thích làm gì chúng nó thì làm sao?
Hà Minh Sơn cười nhạt nói:
- Đấy là điều tất nhiên, ai dám đối đầu với Hà gia, trước nay đều không có kết cục tốt đẹp, tao muốn thằng Diệp Thanh đó phải thân bại danh liệt, sau đó tự tay tao sẽ kết thúc đời nó.
Lý Quốc Đống đắc ý nói:
- Đến lúc ấy, bệnh viện Hoa Đống của tao, sẽ có thể lợi dụng cơ hội mà nuốt chửng bệnh viện Ngân Hạnh rồi, haha.
... ... ... ... ... ... ... ...
Cùng lúc đó, trong phòng triển lãm, đại sảnh đấu giá, Diệp Thanh, Chương Ngọc Tân, Phí Tiêu Vân, Lý Cổ Kim và cùng với mấy lãnh đạo chủ chốt khác của Hiệp hội y sĩ Ninh Thành đang kiểm kê thành quả chiến đấu.
- Oa, xem ra thu hoạch lần này rất nổi bật đấy, số tiền bán đấu giá đạt tới mức khiến cho người ta sợ hãi – một tỉ sáu trăm tám mươi triệu đúng là nằm mơ cũng không dám mơ đến.
Lý Cổ Kim lướt mắt nhìn qua đống giấy tờ, không kìm được kinh ngạc thốt lên.
Phí Tiêu Vân cười:
- Đây đều là công lao của Diệp Thanh, thế là vấn đề tài chính của Hiệp hội y sĩ Ninh Thành chúng ta cuối cùng cũng giải quyết ổn thỏa, như thế là có thể làm được rất nhiều việc đấy.
Một vị trong ủy ban thường vụ hưng phấn nói:
- Mấy hội viên tham gia phiên bán đấu gia này, e rằng đêm nay về ngủ cũng không ngủ nổi, vui mừng sung sướng quá ấy mà.
Một cô gái trong ban quản lý cũng hưng phấn nói:
- Đương nhiên, nói cho cùng Hiệp hội y sĩ của chúng ta cũng đã cho họ cơ hội phát tài mà, tôi tin là, sau này lực lượng của Hiệp hội y sĩ Ninh Thành sẽ trở nên mạnh mẽ chưa từng có.
Diệp Thanh chỉ đứng một bên lặng lẽ mỉm cười không nói, Chương Ngọc Tân đi tới, chầm chậm vỗ mạnh vào vai anh, sự tán dương vui mừng trong ánh mắt ngày càng thêm nồng hậu.
... ... ... ... ... ... ... ...
Ước chừng cả một tiếng đồng hồ sau, hoàn thành xong một số công việc giao nhận, Diệp Thanh mới đi ra khỏi phòng trưng bày, hít một hơi sâu không khí trong lành, lập tức,
- Diệp Thanh
Cửa kính xe hạ xuống, Nhạc Tửu Tịch thò đầu ra, khuôn mặt đỏ bừng, má núm đồng tiền xinh đẹp vô cùng, trên ghế phụ Nhan Tuyết Khâm đang ngồi mỉm cười.
- A~, các cô vẫn chưa về à?
Diệp Thanh nhất thời hiếu kỳ.
- Đang đợi anh đó.
Lạc Tỉu Tịch nói lớn.
- Haha, ăn cơm chưa thế, anh mời.
Diệp Thanh không chút khách khí liền chui vào trong xe.
- Đương nhiên là anh phải mời rồi, hôm nay anh phát tài lớn mà, bao nhiêu tỷ.
Nhạc Tửu Tịch khẽ cười lườm hắn một cái.
Diệp Thanh khiêm tốn cười:
- Cũng chẳng phải mấy tỷ gì, anh quyên một nửa cho Hiệp hội, nửa còn lại định giữ lại cho bệnh viện Ngô Đồng, cũng là dùng để làm quỹ chữa bệnh miễn phí, dù sao thì bệnh viện Ngô Đồng cũng thường xuyên tổ chức chữa bệnh từ thiện, bình thường gặp phải gia đình khó khăn cũng phải trợ giúp cho họ mà!
Nhan Tuyết Khâm không kiềm được ngoảnh đầu lại, kinh ngạc nhìn hắn một cái.
Diệp Thanh hỏi:
- Sao thế, không được à?
Nhan Tuyết Khâm nói:
- Đương nhiên là được, em cũng biết sớm là anh cũng sẽ không giữ cho bản thân, có điều hình như anh quên mất, anh còn một công ty mỹ phẩm xinh đẹp nữa nhỉ?
Diệp Thanh lập tức mặt ngây ra, lời này hắn có thể không hiểu sao? Rõ ràng là đang nói, anh cho Mã Tiểu Linh gần 3 tỷ, mà lại không cho Ninh Não Nhi một cắc nào, người con gái đó lại không tạo phản ư! Rõ ràng là bên trọng bên khinh mà!
Truyện khác cùng thể loại
843 chương
125 chương
606 chương
554 chương
9 chương