Thần Y

Chương 500

Thần Y Tác giả: Hành Xích Đạo Chương 500: Đột ngột kinh biến? Độc dược, hay thần dược? Nhóm dịch: ShenYi Nguồn: metruyen Đã đến 6 giờ tối, không ai có thể nghĩ rằng, phiên đấu giá này lại giằng co trong khoảng thời gian lâu như vậy, Diệp Thanh hơi hối hận vì không tiến hành sớm hơn một chút, nếu bắt đầu từ lúc một giờ hay mười hai rưỡi trưa thì có phải tốt hơn bao nhiêu không! Lúc này, rất nhiều người bụng đói cồn cào, món hàng đấu giá cuối cùng rốt cuộc cũng đã bắt đầu. Đó chính là, ba viên “ Trú Nhan Đan” do Diệp Thanh cung cấp. Trú Nha Đan là cái gì? Mới nghe tên đã cảm thấy có vẻ giống như những linh dược thần kỳ chỉ tồn tại ở chốn thần tiên hay trong những tiểu thuyết huyễn tưởng nào đó, ai mà dám nói mình có Trú Nha Đan, đảm bảo không bị đánh cho mất mạng thì cũng bị chết đuối vì nước miếng! Nhưng, lần đấu giá này lại không giống như các phiên đấu giá bình thường, không chỉ được tổ chức dưới sự bảo lãnh của Hiệp hội y sư Ninh Thành, lại có Sở kiểm chứng chất lượng thuốc Ninh thành cấp giấy chứng nhận, mức độ đáng tin cậy tăng lên rất nhiều, nhưng đóng vai trò quan trọng nhất vẫn là, trải qua kỳ tích của “Băng sương cự mãng minh mục hoàn” trước kia, nên ai ai cũng ôm hy vọng lớn đối với mấy viên Trú Nhan Đan này. Trú Nhan Đan có ba viên, chia làm ba lần đấu giá. - Lần thứ nhất ba mươi triệu, lần thứ hai ba mươi triệu, lần thứ ba triệu, giao dịch kết thúc vị tiên sinh này, chúc mừng ông đã giành được viên thứ nhất, ngài muốn lập tức thanh toán luôn, uống ngay tại đây hay là để sau hãy nói? Nhân viên bán đấu giá vô cùng kích động hỏi. Vương Trí Bằng nhìn cô bạn gái Trần Hâm ngồi bên cạnh một cái, đứng lên cười: - Đương nhiên là mua luôn dùng luôn rồi, tôi tin rằng, không ít người ở đây, đều đang đợi xem kết quả, đúng không nào? Mọi người đều thiện chí cười lớn, chính xác, tất cả đều đang đợi người mua đầu tiên và dùng thử đầu tiên, muốn xem xem sau khi uống vào, rốt cuộc có công hiệu gì. Đây cũng là thói xấu thâm căn cố đế của con người, ai cũng biết loại đan hoàn này vô cùng tốt, có thể giữ được nét thanh xuân, hiệu quả loại bỏ nếp nhăn, tàn nhang, mụn trứng cá...rồi một loạt các công hiệu thần kỳ khác như: khiến cho người dùng trông càng trẻ hơn, càng có sức sống hơn, da căng hơn, mềm mại, mịn màng hơn, trắng mịn như tuyết .... vv. Nhưng nói cho cùng cũng chỉ là quảng cáo, và cũng chưa có ai tự mình trải nghiệm! Cho nên, viên hoàn dược đầu tiên này cũng chẳng có ai giằng co quyết liệt, Vương Trí Bằng chỉ tốn có ba mươi triệu, đã thuận lợi giành mua được, đây cũng là thể hiện sự tin tưởng hết mực của hắn đối với Diệp Thanh, nhân cơ hội lúc mọi người đang do dự, đợi chờ thời cơ, quả quyết ra tay giành lấy một viên, e rằng đây không chỉ dừng lại ở chuyện 30 triệu! Đương nhiên, cũng là do có ba viên Trú Nhan Đan, chứ không phải chỉ có một viên duy nhất, nếu không, sẽ chẳng có ai ôm suy nghĩ chờ đợi . - Vâng, đây là chi phiếu. Vương Trí Bằng lắm tiền nhiều của, thế lực hùng hậu, hiển nhiên mắt chẳng buồn chớp lấy một cái phóng khoáng rút chi phiếu ra đưa cho nhân viên đấu giá, sau đó nhận lại một viên hoàn đơn cỡ to bằng quả nho tím toàn thân được bọc bởi vỏ sáp, trở về chỗ ngồi, mỉm cười với Trần Hâm, hai ngón tay khẽ véo, lập tức, vỏ sáp bên ngoài vỡ nứt, lộ ra một viên bảo đan giữa vùng khí đang quay tròn, trong suốt, tản ra mùi thơm mát vô tận của linh dược. - Oa, thơm quá! - Chậc chậc, viên linh đan này, mùi hương thơm ngan ngát mà nó tỏa ra, giống như mùi hương của hoa hồng, lại giống như hương thơm của hoa nhài, còn có chút giống hương cây tường vi, hương thơm nồng đậm như vậy, so sánh với viên đơn dược trước kia, cái gì mà “Băng sương cự mãng minh mục hoàn”, quả thật thơm hơn đến cả chục lần chứ! - Theo tôi thấy à, thứ đồ tốt như thế này, đều bị những kẻ có tiền mua hết. - Anh cũng là người giàu có mà! - Tôi là người có tiền, nhưng so với người này, thì cũng chỉ là một tên nghèo kiết xác thôi, người ta mới tùy tiện ăn một viên mà đã tiêu hết cả ba mươi triệu, mắt còn chẳng buồn chớp lấy một cái nữa là! … trong tiếng bàn luận, kinh ngạc thán phục, rồi ngưỡng mộ, Vương Trí Bằng cầm viên Trú Nha Đan này đút vào miệng Trần Hâm, Trần Hâm lập tức cảm thấy, bản thân mình quả thực là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian này, từng cơn từng cơn mê muội ập đến tấn công cô khiến cô cũng không biết rốt cuộc là viên thuốc đã được uống như thế nào. Thực ra, viên đan hoàn này, vào miệng lập tức thay đổi căn bản không cần nhai, cũng chẳng cần tốn sức nuốt xuống, chỉ cần một khi đã tiếp xúc với nước bọt, liền lập tức tự động tan chảy thành nước, dọc theo thực quản, thẩm thấu vào máu thịt, lục phủ ngũ tạng, kinh mạch dưới da, nếu không, một viên thuốc to như vậy, người bình thường còn chẳng nuốt vào được nữa là Trần Hâm – một người đẹp phương đông điển hình, khuôn miệng anh đào nhỏ xinh, cổ họng vô cùng nhỏ nhắn. - Hâm nhi, cảm giác thế nào? Vương Trí Bằng không chớp mắt chằm chằm nhìn người con gái mình yêu, âu yếm hỏi. Trần Hâm mỉm cười, lún đồng tiền như bông hoa đang nở, lộ ra hàm răng trong suốt như pha lê, gương mặt tràn trề niềm hạnh phúc, thẳng thắn nói: - Em chỉ thấy toàn thân nhẹ bẫng phiêu phiêu, tưởng chừng như đang bay lên vậy. - Ha ha… Vương Trí Bằng cười ngây ngô, tuy nhiên, rất nhanh, “ ác mộng” lập tức ập đến, Trần Hâm bắt đầu thét lên chói tai, chân tay cuống cuồng, dường như đang muốn khóc thét lên. - Anh Trí Bằng, em, em đau quá, mặt đau, da toàn thân cũng chỗ nào cũng rất đau. - Hâm nhi, em làm sao thế? Vương Trí Bằng tức khắc căng thẳng lo lắng, hai mắt trợn trừng lên, cả người đờ đẫn. Chỉ thấy, trên mặt Trần Hâm, trên cổ, trên tay, trên đùi, chân chỉ cần là những bộ phận lộ ra bên ngoài đều có thể nhìn thấy, làn da đang nhanh chóng nhăn nheo lại, trắng lên, khô đi, chuyển biến xấu trầm trọng một cách nhanh chóng. Không khó để tưởng tượng, trong lớp quần áo, ví dụ như ngực, mông và các bộ phận khác làn da cũng đang biến đổi y như vậy, có thể nói lớp da toàn thân đã bị hủy hoàn toàn, điều này đối với một người con gái mà nói, quả thực là không thể chấp nhận được, tuyệt đối không thể chấp nhận được, càng khiến người ta lo lắng, sợ hãi là, liệu có những độc tính khác không, liệu có nguy hại đến tính mạng không? Vương Trí Bằng mộng mị một hổi, nhưng rất nhanh liền phản ứng lại, hoảng sợ kêu lên: - Hâm nhi, em làm sao thế? Hâm nhi, em làm sao thế? Những người có mặt cùng đều kinh ngạc nhìn trân trân không nói lên lời, cảm thấy thực sự không thể tưởng tượng nổi. - Trời, chuyện này là thế nào? Cái gì mà thần đơn Trú Nhan Đan chứ? Dứt khoát là thuốc độc mà, mấy người xem da của cô gái kia sắp biến thành bà già rồi, đúng là già trong nháy mắt mà! - Ôi giời, may mà mình không mua, tôi đã nói rồi mà, thế giới này làm gì có chuyện gì tốt đẹp như thế, cái gì mà luôn luôn tươi trẻ xinh đẹp như tuổi thanh xuân, đều là những lời dối trá lừa gạt những cô gái ngây thơ thôi, trên thế gian này làm gì có loại thần dược như vậy chứ, ít nhất, với khoa học kỹ thuật hiện nay thì tuyệt đối không thể sản xuất ra được. - Đúng , đúng, đúng, đây giống như là mấy vị hoàng đế thời cổ đại cầu thuốc trường sinh bất lão vậy, những điều hoang đường như thế, đúng là nực cười, ngu xuẩn! Người này hoàn toàn quên mất, chỉ trong vài giây trước, chính hắn đã vô cùng tin tưởng không chút nghi ngờ, lại còn định ra tay, tiêu một số tiền lớn, giành bằng được viên Trú Nhan Đan kia, đem về lấy lòng tình nhân đấy, khiến hắn đau đầu là, Trú Nhan Đan thì chỉ có một viên mà bồ nhí, người tình của hắn thì dù hắn có mua cả hũ Nhan Đan cũng chưa chắc đã đủ phân mỗi cô một viên, mua rồi thì rốt cuộc là nên cho ai thì tốt đây? Uh, không bằng chơi một trò chơi tập thể, ai trên giường khiến hắn cảm thấy thỏa mãn nhất hắn sẽ cho người đó. - Theo như tôi nói ý, cái hiệp hội y sư Ninh Thành này đã đi theo chân lũ tà đạo hết rồi, cả ngày chẳng làm việc đàng hoàng, không chữa bệnh cứu người, không cứu người chết chữa người bị thương, tổ chức phiên đấu giá gì, đúng là làm ăn vớ vẩn loạn xị hết cả đây mà! … Gần như tất cả mọi người đều đứng hết lên, vây xem, bàn luận ồn ào, mấy người không mua thì âm thầm sung sướng, cười ngạo nghễ trên nỗi đau của người khác, còn những kẻ định mua thì lại âm thầm thề thốt, sau này không bao giờ tin vào những chuyện hoang đường như thế này nữa!