Thần Y

Chương 488

Thần Y Tác giả: Hành Xích Đạo Chương 488: Một lần liền nhảy cấp! Nhóm dịch: ShenYi Nguồn: metruyen - Sao lại thế, sao lại thế, Tôi không phải làm người của Phó thư kí rồi sao, sao Thường vụ lý sự còn ghi tên tôi chứ? Khóe miệng Lý Thanh Bình hơi nhếch lên, thật sự muốn đứng dậy hỏi rõ ràng, nhưng sợ ảnh hưởng đến thể diện và hình tượng, cố nén lại, đau khổ này không thể người lĩnh qua tuyệt đối không thể hiểu được. - Lão Lý à, có lẽ còn kiêm nhiệm đấy? Người bên cạnh vừa nịnh ông xong gượng cười, rất xấu hổ an ủi, trong lòng còn thông cảm và thương hại. Vốn đây cũng chỉ là lời khuyên, nhưng tính khả năng cực thấp, nào ngờ, Lý Thanh Bình thấy được cọc cứu mạng, lập tức vui mừng, mắt sáng lên, thầm nói: - Đúng vậy, Tôi suýt hồ đồ mà quên mất? Phó thư ký cũng có thể do thường vụ lý sự kiêm nghiệm, hoàn toàn có thể, hiện giờ không phải người không đủ mà thời khắc quan trọng, Lão Lý tôi, hi hi, đành phải cố gánh trọng trách khó tránh này. Ông nhếch mép cười, trong lòng cũng bắt đầu cân nhắc một chút tuyên ngôn nhậm chức, thầm nói, phải nói thế nào, mới có thể đầy khí phách, hùng mạnh, phải nói sao mới có thể tốt được mới có thể khiến mọi người đều cảm ơn được. Rất nhanh, Phí Tiêu Vân công bố xong danh sách của thường vụ lý sự, tiếp đó, uống nước, bắt đầu nói: - Lần này, có một người biểu hiện xuất sắc, qua thương nghị nhóm lâm thời khám chữa từ thiện của hiệp hội y sư chúng ta, quyết định thăng lên làm Phó trưởng ban thư ký, anh ta chính là… Phí Tiêu Vân còn vô cùng dẫn dắt các nút thắt, tạm ngừng một chút, thấy vài người bên dưới đều vươn cổ ra, mắt mong chờ Phí Tiêu Vân lúc này mới cao giọng nói ra tên của người này: - Anh ta chính là, Phó trưởng y sư của Bệnh viện, Lý Cổ Kim, Bác sĩ Lý, chúng ta nhiệt liệt vỗ tay hoan nghênh cậu ta. Tiếng vỗ tay vang lên, Lý Thanh Bình cũng như máy vỗ hai tay, mặt nửa mừng nửa không, cả người tỏ ra mất tinh thần, cảm thấy như con gà trống thua cuộc bị sa xuống nước. - Mời Bác sĩ Lý lên đây nói vài lời, phát biểu cảm nghĩ. Phí Tiêu Vân nói rõ ràng để mọi người rõ. - Ha ha. Lý Cổ Kim vô cùng cảm kích liếc nhìn Diệp Thanh bên cạnh, thầm nói, nếu không phải Diệp Thanh, tôi chắc không ngồi lên vị trí này, lúc này khiêm tốn bước lên bục. Trong tai Lý Thanh Bình ù ù, như sấm sét hôm trời nắng, cả người bị ù ù khiến đầu óc choáng váng, ngay cả người trên bục nói gì căn bản không nghe rõ đột nhiên mắt ông vừa nhíu cả người đột nhiên tỉnh táo: - Mẹ nó chứ, dám chơi đểu ông như thế . Lý Cổ Kim này, trên miệng mới có mới có mấy sợi lông hả, con rùa xuất thân từ nông thôn cũng có tư cách làm Phó ban thư kí sao? Ta làm tất nhiên Diệp Thanh kia đẽ chơi xấu, dựa vào sự quan hệ thân mật của hắn và Chương Ngọc Tân, chọn người, tên họ Diệp thật đáng chết, thật đáng chết, ông không để yên cho mày đâu. - Còn Chương Ngọc Tân kia, lão già nuôi chó, ngươi già rồi hồ đồ rồi. - Còn Phí Tiêu Vân tiện nhân này có bản lĩnh và năng lực khỉ gì, còn không phải sự vào Chương Ngọc Tân mới lên được vị trí Trưởng Ban thư kí, nếu không thì sao có thể đến lượt ngươi./ … Oán hận trong lòng Lý Thanh Bình quả thực dùng dòng nước cuồn cuộn của sông Tần Hoài cũng không gột sạch, tuy nhiên, mỗi một người có mặt ở đó đều vui sướng với việc của hiệp hội y sư Ninh Thành, không ai quan tâm đến y, cũng không ai cảm nhận được suy nghĩ của y. Dù sao, người thường rất khó hiểu được tâm trạng mất mát này của y. Đáng nhắc chính là, lần trước đi theo Diệp Thanh và Lý Cổ Kim hai bác sĩ thực tập, Liễu Yên Nhi và Doãn Giai Huệ cũng chính thức trở thành hội viên của hiệp hội y sư Ninh Thành, tuy hia cô chưa chính thức tốt nghiệp, nhưng trong lần khám chữa từ thiện này cống hiến rất lớn, cho nên, thông qua sự thảo luận của lãnh đạo, được đặc các gia nhập, chẳng qua, hôm nay không đến tham dự hội nghị này, vì đây là hội họp của các lãnh đạo cấp dưới đều là cấp bậc của lý sự, còn hai cô mới chỉ là hội viên sơ cấp. Nếu là như vậy, cũng vô cùng giỏi rồi, muốn vào hiệp hội y sư Ninh Thành, không dễ, mặc dù là y sư của viện cũng phải mất năm ba năm hoặc có năng lực đặc biệt mới có tư cách đề nghị. Cuối cùng, Chương Ngọc Tân tất nhiên mạnh mẽ tuyên dương Diệp Thanh, nói, nếu không có Diệp Thanh, không có ngày hôm nay của hiệp hội y sư Ninh Thành, là công thần của Hiệp hội y sư Ninh Thành, trụ cột vững chắc, nhận xét này vô cùng cao, tương lai sẽ viết vào trong sử sách của hội y sư Ninh Thành. Tuy nhiên khiến người khác tò mò đó là, Chương Ngọc Tân không ngờ không có việc thăng chức cho Diệp Thanh, Bạn Diệp Thanh đáng thương vẫn là lý sự, ngay cả thường vụ lý sự đều không được thăng lên. Người đang ngồi bên dưới khó tránh nghi hoặc, nhưng, tự có thông minh kia, suy nghĩ nhanh nhạy cũng thầm đoán được, nhưng đều cười không nói gì. Lý Thanh Bình bên dưới vui mừng trước sự đáng thương của người khác: - Tiểu tử thối họ Diệp nhà ngươi, dằn vặt đau khổ như thế nào, còn không phải là lý sự nhỏ nhoi, biết kêu vất vả như thế nào chưa? Ha ha, ông cười thối mũi. … Hội nghị tiến hành khoảng hai tiếng rưỡi, đến trưa mới tuyên bố kết thúc, sau đó mọi người đi nhà hàng gần đó, liên hoan chúc mừng hội nghị, ăn uống thoải mái, cũng là truyền thống của Hoa Hạ, cũng liên quan tình cảm, thúc đẩy sự giao lưu đúng không. Hơn nữa, hiệp hội y sư Ninh Thành lần này có cống hiến lớn như vậy, ăn một bữa cơm thì sao chứ, nói chung, so với việc kia, quan lại cả ngày chỉ biết tham ô công quỹ ngày càng nhiều. Trên tửu lầu, rất nhiều y sư, đều kính rượu Diệp Thanh, Giao lưu, hàn huyên, náo nhiệt vô cùng, Diệp Thanh đáng thương này tửu lượng tuy rất được nhưng bản tính còn hơi hướng nội, không quen với các cảnh này. Cũng may trước đây hắn ở lễn mừng 6 năm thành lập Bệnh viện Ngô Đồng, lễ khánh thành Bệnh viện Ngân Hạnh cũng luyện vài lần, kinh nghiệm lần này phát huy tác dụng, lúc đổi chén, lời chúc, tửu lệnh xem ra tự nhiên rồi, rất nhiều người mà, nói chung cũng sẽ trưởng thành, làm vài lần cũng sẽ thoải mái. Lý Thanh Bình một mình ngồi một góc uống giải sầu, cũng không mời rượu người khác, giao lưu, đồng thời bực bội trong lòng rất khó giải, rất tức giận, thầm nói, tên họ Diệp này, một lý sự nhỏ mà thôi, sao có nhiều người bợ đỡ hắn như vậy? Ta thèm vào, đều là lũ chó đui mù. Thật tình không biết, chó đui mù thực sự chính là y. Chỉ cần không phải nhãn lực quá kém đều thấy được, hội trưởng Chương này tính toán đem Diệp Thanh bồi dưỡng kế tục mình, đến lúc đó người ta làm thẳng hội trưởng, căn bản không cần tiến tường bước một. Vì, trên lý sự còn có thường vụ lý sự, Phó ban thư ký còn có phó hội trưởng các chức vị này, nếu ai thăng chức leo lên từng bước, ít nhất phải bốn năm năm sau, Lão Chương tuổi cao rồi, đợi không nổi, nếu phải nhảy qua, vậy còn không bằng tích lũy công lao đủ , một lần là đủ.