Thần Y
Chương 479
Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 479: Phi thuyền rơi vỡ.
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
- Mau nhìn kìa, thần linh lại đến rồi.
- Mau mau, nhanh chóng quỳ lạy thần linh giáng lâm, không thể khinh nhờn.
- Thần à, con cúng bái người, con là nô bộc trung thành nhất của người.
- Thần à, con xin chúc phúc cho người thành kính nhất.
…
Lúc Diệp Thanh từ từ rơi xuống, nhảy xuống khỏi phi thuyền, chỉ thấy sườn núi đã có nhiều người mèo quỳ rạp sát đất rồi, lập tức, Diệp Thanh người văn minh hiện đại này liền có chút ngượng ngùng.
- Anh đến khám lại được chứ?
Không cần long trọng như vậy chứ?
Anh bao lâu rồi chưa đến Bác sĩ kiểm tra lại, có thể nhận được sự tiếp đón long trọng như thế ? Đáng tiếc Diệp Thanh nghe không hiểu lời của mấy người mèo này, không biết bọn họ đã coi mình thành thần linh, ngày đêm đốt nhang cung phụng.
Cỏ Tuyết Lan là thực vật chỉ có duy nhất nơi này có, phơi khô rồi đốt có hương đặc biệt, giống như gỗ đàn hương trên trái đất, bộ lạc người mèo dùng nó để biểu thị sự tôn kính của mình với thần linh.
- Này, này mọi người đứng lên, mọi người đứng lên đi.
Diệp Thanh lướt quanh một vòng, liên thanh khách khí nói.
- Đây thực sự là một vị thần nhân từ.
Tộc trưởng của bộ lạc người mèo râu dài sắp đến thắt lưng rồi, có thể nói người già tinh anh cảm thấy được ý chí cung kính khiêm nhường của “ thần linh”, lúc này được nhiều người yêu quý mà lo sợ vô cùng nghe lời dẫn đầu đứng lên, lời thần nói ngươi dám không nghe lời sao? Tuy nói, ông chưa từng nghe hiểu được ngôn ngữ thần linh này.
- Đứng hết lên, đứng hết lên, nên làm gì thì đi làm đi, tự ta có thể tiếp đón được thần rồi.
Lão tộc trưởng hô to, dặn dò người của bộ lạc mình nghe theo lời chỉ bảo của thần, đứng lên rời đi, còn mình, dẫn vài trưởng lão trong tộc, vô cùng cung kính đón lại đón Diệp Thanh.
- Thần à, hôm nay ông giáng lâm, có chỉ thị gì với người mèo trong núi không?
Lão tộc trưởng và các trưởng lão run rẩy đi tời, quỳ rạp trên đất, run run hỏi.
Trong lòng bọn họ vô cùng kích động, có thể tiếp xúc gần gũi với thần như thế, nói chuyện, đó chính là vinh hạnh như thế nào hả.
- Ông lão, không nên như thế, các người đứng hết lên, tôi chỉ lại đây khám lại, tuy nói ơn cứu mạng, hơi lớn nhưng không cần long trọng như thế, ông tuổi tác này rồi còn quỳ lạy tôi, tôi giảm thọ mất.
Diệp Thanh vội vàng chạy lại đỡ, miệng không ngừng giải thích, tuy nhiên rất rõ ràng, hắn nghe không hiểu ngôn ngữ của người mèo, người mèo cũng căn bản nghe hiểu “ thần ngữ” của hắn.
- Cô bé lần trước ở đâu?
Diệp Thanh hỏi.
Tộc trưởng người mèo ngạc nhiên, lắc đầu.
Diệp Thanh lại khoa chân múa tay, miêu tả, đầu, chiều cao, xương cốt, cuối cùng không còn cách nào lấy ra sô cô la, Tộc trưởng người mèo lúc này mèo mới hiểu được, hóa ra, vị thần này lại đây là để thăm Thánh nữ, có khả năng tối nay sẽ dẫn Thánh nữ đi, bố trí thị nữ, ừ, lát nữa dặn dò tộc người, tắm rửa thay quần áo cho Thánh nữ, thần như vậy mới không ghét bỏ, mới thưởng thức, mới giáng phúc cho người mèo ở Áo tạp sơn chúng ta.
Thật ra, trong lòng Diệp Thanh chỉ muốn xem bệnh tình cho tiểu miêu nữ, không có các ý nghĩ “ hầu hạ giấc ngủ” của tộc trưởng trong đầu
- Thần linh ca ca.
Lúc Diệp Thanh đi theo Tộc trưởng đến một sơn động xa xôi, trong sơn động vang lên tiếng thét ngạc nhiên, sau đó, tiểu miêu nữ Xinia liên vui mừng chạy ra.
Tộc trưởng người mèo lập tức biến sắc, vô cùng lo lắng nhìn Diệp Thanh, thầm nói, Xinia này sao không nghe lời lão vậy, thần linh cũng có thể gọi là “ ca ca” ? Loạn rồi, loạn rồi, sợ Diệp Thanh tức giận trách phạt bộ lạc người mèo.
Tuy nhiên, lo lắng của ông lập tức hạ xuống, trong lòng bất giác lần nữa khen Diệp Thanh, thật sự là vị thần nhân từ tốt tính.
Chỉ thấy, Thần linh này trong mắt ông không ngờ phóng khoáng, dường như vô cùng thích người bạn nhỏ, ôm mông tiểu miêu nữ Xinia ôm cô lên.
- Tốt đến thế nào? Để ca ca sờ thử xem.
Diệp Thanh nói xong, liền giơ tay kéo váy của tiểu miêu nữ, bắt đầu vuốt xương đùi nhỏ của cô, nhưng đừng hiểu sai, hắn sờ xem tình hình của xương cốt, xem xem có bị lệch không hoặc còn vết rách không.
Loại phát triển này cũng chưa phát triển xong, Diệp Thanh không hề có chút tâm tư bỉ ổi.
- ừ, rất tốt, phục hồi được như trước kia rồi.
Diệp Thanh yên tâm, một loại tình cảm vui mừng đột nhiên sinh ra, đây là cảm giác kì diệu sau khi điều trị khỏi cho bệnh nhân sẽ sinh ra, khiến người ta thư thái.
Tiểu miêu nữ được Diệp Thanh xoa bóp, mặt khẽ ửng lên, rất xấu hổ, Diệp Thanh chỉ cho rằng cô thẹn thùng, liền trìu mến nhéo vành tai của cô, lúc này cũng không nghĩ là đánh trúng sự nhạy cảm của các người mèo.
- Ô, ừ….
Tiểu miêu nữ rên lên một tiếng, cả người đều mềm nhũn trong lòng Diệp Thanh, Diệp Thanh lập tức xấu hổ, hắn vừa nãy thực không cố ý, chỉ là theo thói quen trên trái đất, sờ đầu người bạn nhỏ, véo tai mà thôi, cho nên véo vành tai nhỏ mềm mại của cô, lài vì hình dạng tai cô và xúc cảm không giống người trên trái đất.
Lão tộc trưởng người mèo và các trưởng lão khác đều vô cùng biết điều quay đầu đi, trước đó họ muốn đi, lảnh tráng, nhưng thần linh không dặn dò, họ không dám đi.
- A, không bằng ta đi tham quan bộ lạc các người một chút.
Diệp Thanh đặt tiểu miêu nữ xuống, nhanh chóng chuyển đề tài.
Đám người mèo kinh ngạc, ngơ ngác nhìn nhau.
Diệp Thanh không khỏi phát điên, bất đồng ngôn ngữ, thực sự khó khăn, đành phải nói lại lần nữa, vùa dùng động tác tay chân, rất lâu mấy người mèo cuối cùng mới hiểu được ý của hắn, dẫn hắn đi nơi nơi khắp chốn của bộ lạc, Tiểu miêu nữ Xinia tất nhiên cũng đi theo.
Diệp Thanh nắm tay cô, đi trên con đường nhỏ, thấy không không lên tiếng, khuôn mặt trắng bột vẫn đỏ bừng, lại lấy Socola đưa cho cô, tiểu miêu nữ vừa nhìn thấy, lập tức vui sướng cười lên.
- Cà Samoa, thần linh ca ca.
Tiểu miêu nữ ngửa đầu nói, mắt sáng răng trắng, đáng yêu vô cùng như công chúa vậy.
Diệp Thanh hỏi:
- Cà samoa là ý cảm ơn hả?
Tiểu miêu nữ chu chu miệng, nhìn hắn cười.
Diệp Thanh liền nói:
- Cà samoa, cảm ơn.
Tiểu miêu nữ suy nghĩ một lúc, liền dùng thanh âm cứng nhắc nói:
- Cảm….ơn….
Tuy rằng học khó khăn, nhưng cũng có vài phần phát âm ý này, ít nhất so với người nước ngoài học tiếng Hán đúng hơn nhiều.
Phong cảnh của bộ lạc tuy đẹp, cổ thụ um tùm, người mèo chọn cây mà cư trú, có vài người còn sống ở sơn động, nhưng điều kiện thực sự đơn sơ, Diệp Thanh nhìn đều có chút đau khổ.
Diệp Thanh vừa tham quan vừa xem trị bệnh cho các người mèo đang phát bệnh, hành tình này tuy sinh ra sinh vật trí tuệ nhưng vẫn còn là văn minh thấp, y học chưa phát triển, nhưng tương ứng, rất nhiều bệnh nguy hiểm, vi khuẩn, đều chưa tiến hóa ra, vì thế, bệnh của người mèo này quả thực không đáng để nhắc tới, tùy ý châm cứu vài nhát hoặc đổi một ý linh dược cấp thấp là có thể lập tức trừ được bệnh.
“ Thần tích” này một khi phơi bày ra, hình tượng Diệp Thanh trong lòng người mèo càng phát càng lớn, không thể không ngưỡng vọng.
Cùng lúc đó, rất nhiều thiếu nữ người mèo gợi cảm bưng quả dại, thịt nướng… bụng Diệp Thanh cũng hơi đói, liền nếm thử thức ăn tươi, phát hiện quả dại này cũng đành thôi, nhưng thịt nướng kia không biết là thịt trên cơ thể động vật gì, nói chung, hương vị tươi ngon, thịt vô cùng mềm, nếu thêm gia vị nhiều hơn chút như hạt tiêu, ớt, dấm sẽ càng ngon hơn, không giống như hiện nay, hình như chỉ có một loại muối làm gia vị chính.
Diệp Thanh liền dùng động tác tay chân hỏi Lão tộc trưởng.
Lão tộc trưởng thấy Diệp Thanh thích căn thịt nướng họ cung cấp, vô cùng vui, liền dẫn Diệp Thanh đi xem một bầy thú nhỏ họ nuôi dưỡng.
Đàn thú này, không lớn xem ra vô cùng hiền, như dê cũng không phải dê, như lợn cũng không phải lợn, hầm hừ, thấy người cũng không sợ, Diệp Thanh lập tức biết được, thịt nướng mà mình ăn, tám phần là động vật như lợn dê.
Ăn xong thịt nướng, lại uống một muôi rượu hoa quả ngon do người mèo tự ủ, thấy sắc trời không còn sớm nữa, Diệp Thanh liền định dời đi.
- Lão tộc trưởng, Xinia, tôi phải đi rồi, hôm khác có thời gian sẽ đến thăm các người.
Diệp Thanh phất phất tay, đang muốn kêu Tiểu Vũ Nhi đem phi thuyền lại, đột nhiên, một ánh lửa lóe lên trên trời, như sao băng vậy, ngay sau đó, thì “ ầm vang” một chút, đất rung núi chuyển.
Cách xa đó mấy nghìn mét, bộ lạc người mèo bị rung mạnh, lại cho rằng ngày tận thế giáng xuống.
Rất nhiều cây đại thụ rung mạnh, núi đá lăn, không ít người mèo ngã lăn trên đất, tuy nhiên, Diệp Thanh phản ứng rất nhanh, kịp thời ôm tiểu miêu nữ vào lòng, tiểu miêu nữ sợ hãi chui đầu vào trong lòng thần linh ca ca, vành tai lại vô cùng quyến luyến ở trên người Diệp Thanh.
- Tôi qua đó xem thử.
Phải bình tĩnh, Diệp Thanh liền gọi Tiểu Vũ Nhi đến, bỗng chốc lao xuống một phi thuyền nhỏ “ vù vù” chạy lại, Tiểu Vũ Nhi ở phía sau kinh ngạc nhìn, tràn đầy mất mát, sau đo, đột nhiên lấy lại tinh thần, nước mắt đầm đìa đuổi theo phi thuyền, vì sao, Diệp Thanh sơm đã đi rất xa rồi, cô sao có thể đuổi kịp được?
... ... ... ... ... ... ...
- Lực va đập mạnh quá.
Diệp Thanh ngồi trên phi thuyền, lơ lửng trong không trung, nhìn bên dưới một mảng rừng rậm tất cả đều bị phá hủy, lửa lớn không ngừng thiêu đốt, không khỏi kinh hãi không ngừng.
Vẫn may, xung quanh có nhiều băng tuyết bao phủ, chắc chỉ cháy trong phạm vi nhỏ, sẽ không gây hỏa hoạn cho rừng rộng lớn, nếu không thì, còn không biết bao nhiêu sinh linh bị hại.
Một phi thuyền hình như chiếc búa, dài đến vài trăm mét, tàn phá không được, lẳng lặng nằm xuống sườn núi, một góc “ lưỡi búa” thậm chí đã đâm sâu vào nham thạch cứng, rơi vỡ không thể vỡ hơn.
Diệp Thanh và Tiểu Vũ Nhi điều tra cẩn thận, đồng thời cẩn thận phòng ngự, phi thuyền này chắc chắn là sở hữu của ngoài hành tinh văn minh rất phát triển, không chừng còn là sinh vật tà ác, ví như dị hình, bọ ăn thịt người, nếu chẳng may có người sống sót chạy ra, vậy bọn họ chẳng phải gặp họa rồi.
Truyện khác cùng thể loại
843 chương
125 chương
606 chương
554 chương
9 chương