Thần Y

Chương 474

Thần Y Tác giả: Hành Đạo Xích Chương 474: Không dám giết mày? Nguồn dịch: Nhóm Dịch ShenYi Biên tập: .metruyen Nguồn truyện: qidia Sưu tầm: - Á Trương Ảnh la một tiếng thất thanh, toàn bộ thân thể mềm mại không ngừng run rẩy, sau đó, liền nhũn như một bãi bùn, không chút sức lực nằm bẹp lên chiếc bàn làm việc, sắc mặt đỏ hồng, đôi mắt quyến rũ mơ mơ màng màng, quả thực như muốn chết đến nơi! - Ha ha, không ngờ được bảo đao của ta vẫn chưa già , vẫn có thể phát huy ra được công lực như thế. Tuy là thời gian có hơi ngắn một chút, chưa đến mười phút, nhưng Triệu Hồ Uý đối với chiến tích ấn tượng này, tương đối là hài lòng. Coi nếu mà đem cô nàng đó ra chơi, Triệu Hồ Uý trong lòng mừng rỡ, mãn nguyện mặc quần áo vào, thứ cảm giác muốn chinh phục nảy sinh một cách tự nhiên, thực sự giống như là dòng nước suối ồ ồ dũng mãnh chảy ra. - Được rồi, bảo bối, em cứ ở đây nghỉ ngơi một lúc, đợi khi nào khôi phục lại tinh lực thì hẵn đi, anh ra ngoài có chút việc nhé. Triệu Hồ Uý đắc ý cười hì hì, lại nhéo nhéo cặp mông mềm mại vểnh cong của Trương Ảnh, sau đó nét mặt rạng rỡ bước ra khỏi trung tâm của hắn, nhưng trong lòng vẫn nhớ đến cô gái đoan trang thanh tú, trang nhã cao quý như nàng công chúa Bạch Tuyết Dương Văn Quân . Nào biết, hắn vừa mới bước ra, cô nàng Trương Ảnh vừa nãy còn tỏ ra yếu ớt mềm nhuyễn không xương, cả người không chút sức lực nào, lại lập tức nhảy lên, vừa sửa sang lại quần áo, vừa lẩm nhẩm một cách vô cùng bất mãn. - Lão già này, lại còn tưởng bản thân thực sự có bản lĩnh cơ, lão nương bà thèm vào, thật là một chút cảm giác cũng không có, không được không được, tối nay bất luận thế nào cũng phải đi tìm lấy mấy anh chàng đẹp trai vui chơi cho thỏa thích, chơi cùng lão già nhà ngươi chẳng có chút thú vị nào, nếu không phải tao coi trọng tiền của ngươi, thì còn lâu mới để ý tới ngươi, ngụy trang cực khoái, phụ họa theo người, chẳng nhẽ lại là một việc sung sướng sao? Không biết xấu hổ. Triệu Hồ Uý hồn nhiên không biết mình sắp bị cắm sừng, vẫn cứ như vị tướng quân chinh chiến nơi chiến trường xa xôi, chiến thắng trở về, vênh váo tự đắc, thỏa mãn hài lòng bước vào căn phòng hẻo lánh đang nhốt Dương Văn Quân và Vương Lan Lan. - Ư ư ư... Vừa nhìn thấy người này bước vào, Dương Văn Quân tức khắc sợ hãi, ánh mắt hoang mang, gắng sức giãy dụa, nhưng, không làm sao có thể giãy ra được. - Ư ư ư Vương Lan Lan sao còn không biết người này chính là cái tên dê già đã bắt nạt bạn tốt của mình, con lợn già dâm dê, muốn chửi mắng cho hắn một trận, nhưng ngoài những tiếng “ư ư ư” thì không phát ra được âm thanh nào nữa, không biết là đã lãng phí đi bao nhiêu những lời chửi mắng sắc bén. - Hì hì, Tiểu Văn Quân Quân, đừng sợ mà, Triệu tổng anh cũng có ăn thịt em đâu. Triệu Hồ Uý giơ tay ra sờ gương mặt của Dương Văn Quân, Dương Văn Quân đương nhiên là cố gắng liều mạng tránh né, không chút tác dụng, bị dây thừng quấn chặt vào ghế, cổ có co về phía sau thế nào đi chăng nữa, cũng không tránh được bàn tay lợn bẩn thỉu, cuối cùng, vẫn cứ bị sàm sỡ, cảm giác bàn tay to thô ráp ghê tởm của đối phương, đang sờ mó trên gương mặt non mịn của mình, Dương Văn Quân lập tức uất ức mà khóc lên. - Ô kìa, đây chắc là cô bạn gái làm việc ở nhà máy may mà em nói nhỉ, không ngờ trông cũng tươi ngon ra phết đấy nhỉ. Triệu Hô Úy lại không nhin được sờ mó Vương Lan Lan một phen, tính tình của Vương Lan Lan so với Dương Văn Quân có chút dữ dằn hơn, cũng không thèm tránh né, cứ thế dùng đầu húc mạnh cho hắn một cái, đáng tiếc là đối phương tránh nhanh, không hề bị đụng vào thật. - Ha ha, lại là một con ngựa non hung dữ, Triệu tổng ta rất thích. Triệu Hồ Uý mừng rỡ, liên tục vỗ tay cười, nếu không phải bây giờ hắn “binh lực không chống đỡ nổi”, e là sớm đã không kiềm chế được, mà tiến lên chinh phạt rồi. Hắn vừa nãy cùng cô thư ký Trương Ảnh làm một phen mây mưa bão bùng, “tinh lực” sớm đã phóng ra gần hết rồi, phải biết là, hắn vốn dĩ phải nhờ vào “thần dầu Ấn Độ”, cái thứ hàng yếu nhèo của hắn mới có thể miễn cưỡng mà rong ruổi tung hoành, lúc này thực sự là lòng thì thừa muốn nhưng sức lực lại không đủ. - Ư ư ư Dương Văn Quân và Vương Lan Lan đều cố sức giãy ra khỏi chiếc dây thừng, thế nhưng vẫn không có chút tiến triển nào, lúc này phải đối mặt với một tên yêu râu xanh gìa khụ biến thái thế này, thì lại càng thêm sốt ruột. Triệu Hồ Uý cười một cách dâm ô nói: - Hai con cô bé thiệt ngon, nói thế này với các em nhé, chỉ cần các em chiều tôi, sau này, làm việc trong cửa hàng của tôi, tiền lương ý mà, mỗi người một tháng sẽ được 30 nghìn nhân dân tệ, sao, mức này chắc là tương đương với tiền lương một năm của các em rồi chứ? Hắn là nghĩ thế này, cứ chơi trước một tháng, chơi ngấy ra rồi, tự nhiên là sẽ đổi hàng tươi ngon hơn, một tháng 30 nghìn cũng chẳng đắt, đặc biệt là, hai em bé này lại là thiếu nữ thuần khiết chính gốc, mới có mười bảy mười sáu tuổi, đừng nói là 30 nghìn,300 nghìn cũng đáng. - Ư ư, ư.. Dương Văn Quân và Vương Lan Lan đương nhiên không mảy may động lòng, chỉ cảm thấy cái loại bại hoại này càng ngày càng đáng tởm, đáng ghét. - Chúng mày nếu như không thuận theo, hì hì, tối này tao cho chúng mày sáng mắt, có tin là tao sẽ tìm mười mấy thằng đàn ông đến đây từng đứa một làm việc chúng mày không. Triệu Hồ Uý thấy dụ dỗ không hiệu quả, lập tức liền giở chiêu thứ hai ra, uy hiếp, cưỡng bức kết hợp hai cách này với nhau, không lần nào là thất bại, trước đây không biết hắn đã chiếm được bao nhiêu mỹ nhân, cái cô thư ký gợi cảm Trương Ảnh bây giờ đó cũng chính là dùng cách này mà chiếm được vào tay. Bởi vậy, hắn có một lòng tưởng tuyệt đối, sau đó liền kéo chiếc vải đang che kín miệng Dương Văn Quân và Vương Lan Lan ra, muốn nghe những lời nịnh hót của các cô. - Tôi ỉa vào! - Tôi ỉa vào! Nào ngờ, thứ nghênh đón hắn lại chính ;là hai ngụm nước miếng đã nghẹn từ lâu trong miệng, lập tức, nhổ thẳng vào mặt Triệu Hồ Uý, khiến cho cả cái kính gọng vàng quý báu đắt tiền cũng dính đầy nước bọt của hai cô. Lần này, Dương Văn Quân và Vương Lan Lan có chút hoảng hốt rồi, vừa nãy nhất thời tức giận, mới hành động như thế, nhưng, bây giờ hai người đều đang bị trói chặt, quả thực như cá trên thớt, nếu mà chọc giận tên cặn bã này, bản thân hai người còn không chịu thiệt sao. Hai cô gái đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt đề phòng, la hét cũng không dám, đối phương bất cứ lúc nào cũng có thể bịt miệng hai cô lại, hơn nữa, chỗ này lại là địa bàn của tên bại hoại này, dù có hét ầm lên, lại có người sẽ đến cứu sao? - Bây giờ kế sách duy nhất, chỉ có chờ mong anh Diệp Thanh nhanh chóng xuất hiện thôi. Vương Lan Lan trong lòng không ngừng hò hét, cầu nguyện, trong lòng mỗi một cô gái trẻ tuổi đều có một mơ ước, đó chính là, trong giờ khắc bản thân gặp nguy nan, thì người đàn ông mà mình ngưỡng mộ có thể giống như một anh hùng cưỡi trên lưng một chú ngựa trắng đến, giải cứu cho mình. Nào ngờ, đợi cả nửa ngày trời, cung không thấy Triệu Hồ Uy nổi giận. Chỉ thấy, lão già này, không ngờ lại nhếch môi cười, lau những bọt nước nhãi nhỏ trên mặt, sau đó lại tháo cặp kính xuống, không ngờ thè đầu lưỡi ta liếm liếm chỗ nước miếng ở trên kính, nhẹ nhàng nhấm nháp thưởng thức. - Chậc chậc, thật không hổ là những nàng trinh nữ chưa được khai phá, ngay cả nước miếng cũng thơm ngọt thế này. Lập tức, Dương Văn Quân và Vương Lan Lan cả người nổi hết da gà lên, dạ dày cồn cào, suýt chút nữa tởm lợm tới mức nôn hết lòng mề ra ngoài. - Hì hì, hai bảo bối nhỏ, đến đây, để Triệu Tồng thỏa thích hôn các em một phen. Triệu Hồ Úy cười dâm đãng, liền vồ lên, định tính bài làm phen song phi, mặc dù đàu súng sáp của hắn sớm đã mềm nhuyễn ra rồi, trong một thời gian dài không thể sử dụng nhiều lần, nhưng vẫn còn tay với miệng mà. - Á á á á Dương Văn Quân và Vương Lan Lan lập tức thét chói tai, bắt đầu giãy dụa, hai cô con gái nói cho cùng cũng lực cũng yếu ớt, thêm vào đó lại bị dây thừng trói chặt, tự nhiên chưa mất mất một khắc đã bị Triệu Hồ Uý ôm chặt lấy cổ, cái miệng rộng ghê tởm đương muốn hôn vào đôi môi hoa anh đào nhỏ xinh của Dương Văn Quân, đúng lúc này, cánh cửa phòng làm việc bị đạp “ phịch” một cái mở toang ra. - Này, hắn là ai thế... Triệu Hồ Uý đang định quát mắng, thầm nghĩ, lão đây khó khăn lắm mới được chơi thỏa thích một lần, lại có đứa nào bị đui mù nặng sao mà dám đến quấy rầy, nhưng, vừa ngoảnh cổ lại, giọng nói liền tắc nghẹn mà dừng lại. - Anh Diệp Thanh! - Anh Diệp Thanh! Hai cô gái Vương Lan Lan và Dương Văn Quân lập tức liền kinh ngạc vui mừng mà kêu lên, nước mắt uất ức không kìm nổi xối xả rơi xuống, anh hùng cuối cùng cũng đến rồi, nỗi chua xót trong lòng Vương Lan Lan , đột nhiên dâng trào lên một cảm giác ngọt ngào, và cả hạnh phúc nữa. Chỉ thấy, ngoài cửa, một thanh niên trông rất nhã nhặn lịch sự, tướng mạo thanh tú, đích thị là Diệp Thanh, hắn trông thì có vẻ gây gầy yêu yếu, hào hoa phong nhã, nhưng trong bàn tay to lại đang xiết chặt cổ một tên đàn ông cường tráng cao hơn hắn cả một cái đầu, khỏe mạnh gấp đôi hắn, Người đàn ông này, vẻ mặt dữ tợn, dáng người vạm vỡ, hàm răng vàng khè vì khói thuốc, chính là tên đàn ông lái xe mờ ám lúc trước chặn Vương Lan Lan và Dương Văn Quân lại, không cho các cô rời đi, lại đe dọa, dụ dỗ các cô đến một nơi hẻo lánh rồi bắt nhốt một cách phi pháp. - Ngươi là ai? Triệu Hồ Uý bỗng nhiên co rụt lại, không khỏi buông hai cô gái Dương Văn Quân và Vương Lan Lan ra, lạnh giọng quát, tên vệ sỹ này của bản thân uy mãnh bao nhiêu, hắn vô cùng hiểu rõ, nào dè, không ngờ lại bị một ngưởi ẻo lả như con gà xách gọn trong tay, người trẻ tuổi này quả thực không hề đơn giản mà. - Tôi là bạn của hai cô gái kia, ông trói hai người bạn của tôi lại là có ý gì, còn không mau thả họ ra. Diệp Thanh chỉ Dương Văn Quân, Vương Lan Lan, thấy hai cô chịu khổ như thế, không khỏi phẫn nộ trong lòng, hắn càng tức giận, thì giọng nói phát ra lại càng trầm thấp, trong lúc mơ hồ, dương như có một luồng sát khí bao phủ mù mịt. Tên đàn ông mặt mày dữ tợn đang bị hắn bóp chặt cổ họng, cơ thịt trên mặt lập tức cô giật một lúc, như đang giả chết không dám nhúc nhích. - Ha ha, tiểu tử, ngươi điên cuồng ngang ngược đủ rồi đấy, ngươi có biết đây là địa bàn của ai không? Lại dám hét to gọi nhỏ với ông đây? Triệu Hồ Uý mặc dù có chút kinh hãi, nhưng vừa nghĩ đến bây giờ là đang ở hang ổ của chính mình, bất cứ lúc nào cũng có thể gọi mười bảy mười tám tên vệ sỹ dũng mãnh vào, chẳng nhẽ còn sợ tên tiểu sử gầy yếu này sao. Có lẽ, tên tiểu tử này biết chút võ nghệ, nhưng hai tay khó mà đấm được bốn tay, ông đây nhiều người, vẫn có thể giết chết ngươi như thường. - Phụp Một âm thanh lanh lảnh vang lên, Triệu Hồ Uý lập tức đầu óc choáng váng, trên mặt, róng rừng rực, dường như cả mảng xương gò má đã bị người ta rút ra mất rồi, cả người lại bay ra một đoạn chừng hai mét, thế này là Diệp Thanh đã giơ cao đánh khẽ rồi đấy, nếu không, ra tay hết sức, chân khí bùng phát, cái thứ già đời này, cũng chỉ cần một cái bạt tay, thì chết tươi. - Mày dám đánh tao? Triệu Hồ Uý đầu óc mê muội mà đứng lên, người đứng còn chưa vững mà đã bắt đầu rống to lên, những vệt gân xanh trên trán nhảy loi choi đập liên hồi. - Đánh mày đó. Diệp Thanh đóng cửa lại, vứt bộp tên đàn ông mặt mày giữ tợn đương giả chết vào một xó, cất bước tiến lên, lại một cái tát nữa, giáng thẳng vào má trái tên Triệu Hồ Uý, lần này, lại tăng thêm ba phần lực nữa, lập tức, Triệu Hồ Uý liền ho ra ba cái răng già với một bãi máu. Triệu Hồ Uý muốn gọi ầm lên, triệu tập bọn vệ sỹ vô địch của mình, liền cảm thấy một tia sáng lạnh chợt lóe lên, một vật thể bằng vàng dài nhỏ, giống như là kim châm cắm thẳng vào cổ họng mình, tức thì không thể nào mà hét ra tiếng được nữa. Cùng lúc đó, hắn cúi đầu nhìn chiếc đuôi châm đó đang run rẩy, quả thực kinh hãi vô cùng: mình thế này là đã chết rồi sao, đã chết rồi sao? Trên cổ họng còn cắm một cây châm,chẳng nhẽ mình vẫn sống? Thoáng cái, Triệu Hồ Uý mồ hôi lạnh liền chảy ròng ròng, ngay cả chiếc áo sơ mi trắng được cắt may tinh tế, cũng dán chặt lên lưng. - Lan Lan, Văn Quân các em không sao chứ? Diệp Thanh không buồn đếm xỉa tới hắn, tiến thẳng lên phía trước, cánh tay lớn tùy ý xé một cái, liền dùng ngón tay cái dứt đứt sợi dây thừng thô ráp, tức thì Dương Văn Quân và Vương Lan Lan liền giành lại được tự do. - Anh Diệp Thanh, may mà anh đến đúng lúc. Vương Lan Lan cởi chiếc dây thừng trên người ra, đứng dậy, chớp mắt đã nhào vào lòng Diệp Thanh, khóc không ra tiếng. - Tốt rồi, tốt rồi, không sao rồi. Diệp Thanh vỗ vỗ tấm lưng gầy của cô, an ủi nói. Trên khuôn mặt xinh đẹp của Dương Văn Quân cũng tràn đầy nước mắt, lẳng lặng, có chút ngưỡng mộ đứng sang một bên, quan hệ giữa cô và Diệp Thanh dù sao cũng lạ lẫm một chút, tính cách lại hay e lệ mắc cỡ, nên ngại không dám nhào vào lòng anh Diệp Thanh mà khóc cho thỏa thích, giải tỏa tâm trạng. - Đi, chúng ta đi. Diệp Thanh mỗi bên kéo một cô gái, liền bước nhanh hướng ra phía ngoài, thình lình như có linh tính mách bảo, đột nhiên quay ngoắt đầu lại, thì nhìn thấy, tên Triệu Hồ Uý đương bò trên nền nhà giống như một con chó chết, trong ánh mắt vẫn trần đầy vẻ thâm độc nham hiểm. - Sao, mày không phục? Muốn báo thù tao? Diệp Thanh “ hì hì” lạnh lùng cười, buông hai cô gái ra, quay người liền bước trở lại. Triệu Hồ Uý hừ lên một tiếng trầm đục, giống như con rắn hổ mang ác độc chằm chằm nhìn Diệp Thanh, dường như bất kỳ lúc nào cũng chọn người mà cắn. - Xem mày vẫn còn chút kiên cường, có điều, không phục, thì tao đánh cho mày bằng phục thì thôi. Diệp Thanh nhất thời cơn tức bốc lên, tại chỗ liền tay đấm chân đá, như vũ bão. Lập tức, tiếng kêu thảm thiết không dứt, Diệp Thanh kịp thời thu lại cây ngân châm. Dương Văn Quân và Vương Lan Lan, xem mà chết lặng người, ngoan ngoãn, hóa ra anh Diệp Thanh nhã nhặn thanh tú cũng có môt mặt thô bạo ngang ngược thế này. - Đã giận quá. Đặc biệt là Vương Lan Lan, đến lúc cuối cùng, lại quơ nắm tay nhỏ nhắn yếu ớt lại, bắt chước tư thế của Diệp Thanh, chân đá tay đấm, hưng phấn vô cùng. - Có phục hay không? Diệp Thanh đánh được vài phút, có chút ngán ngẩm, liền dừng lại quát. - Phục cái đầu mày. Triệu Hồ Uý thều thào vài tiếng, nhưng chết cũng không chịu đột nhiên ngẩng đầu lên, mặt đầy vết máu, gương mặt méo mó dữ tợn, trừng mắt nhìn Diệp Thanh, tiếng cười đem theo chút nanh ác độc địa, nói: - Tiểu tử, gan mày to lắm, dám đánh ông đây, mày có biết ông là ai không, ông nói cho mày biết, bố mày đây là người tung hoành trên giang hồ, anh em thuộc hạ cũng có cả trăm, mày dám trêu chọc bố đây, sau này phải cẩn thận một chút nghe con, rồi những người thân thích với mày cũng nên cẩn thận... ha ha ha ha, trừ phi hôm nay mày giết tao, nếu không lão đây sau này sẽ giết chết mày, giết chết cả nhà mày, cứ cho là mày trốn được, thì tao cũng không tin là người thân của mày trốn nổi, ha ha ha ha.. Triệu Hồ Uý như điên cuồng, trong mắt tràn đầy ý đồ xấu xa và máu tanh, dường như đã nhìn thấy cảnh tượng thê thảm đều đột tử đầu đường của Diệp Thanh và người nhà của hắn. - Bố đây hận nhất là người khác đem người nhà tao ra để uy hiếp, không phục, lão đây sẽ đánh chết mày. Diệp Thanh cũng điên lên, lập tức liền muốn hạ độc thủ. - Anh Diệp Thanh đừng! Dương Văn Quân và Vương Lan Lan lập tức sợ hãi kêu lên. Diệp Thanh nắm đấm vung lên, lúc giáng xuống lại dừng lại, ban đầu, quả đấm này ẩn chứa cả mười phần sức lực, cứ cho là sắt khối, thì cũng có thể đập bẹp trong nháy mắt, chứ đừng nói là cái đầu chó của tên già này, nhưng chung quy lý trí đã chiến thắng lửa giận. Kỳ thật, lúc trước là hắn đều nhẹ tay, sợ chết người, chỗ nay là chốn thành thị náo nhiệt, nếu là nơi không có ai, hoặc là ngoài tinh cầu, chẳng hạn như chỗ có tòa thành băng tuyết, cho dù là 10 tên già đời bại hoại thế này, hắn cũng có thể dùng mộ quyền mà đánh chết.