Thần Y

Chương 448

Thần Y Tác giả: Hành Đạo Xích Chương 448: Ngũ thái kim thư Nguồn dịch: Nhóm Dịch ShenY Sưu tầm: Bàn tay nhỏ bé đó, véo nhẹ một cái, mới chạm vào đã rời ra, mặc dù cách một lớp chăn mỏng, những cũng làm Diệp Thanh suýt chút nữa thì nhảy dựng lên! Là ai chứ, cô bé nào, sao lại to gan đến như thế? Diệp Thanh nhất thời kinh hãi đến toát cả mồ hôi lạnh, ngẩng đầu lên, chỉ thấy năm cô gái vẫn ngồi thành một hàng ở bên cạnh giường, còn đang hứng thú bừng bừng mà nói chuyện cơ, hoàn toàn làm gì chú ý đến kẻ ngồi phía sau là hắn chứ! Rất rõ ràng, lúc nãy người đó vụng trộm cấu hắn, không hề thu hút một sự chú ý của ai! Có lẽ, lúc bản thân đang tưởng tượng viển vông, quá xuất thần, quá hưng phấn, không cẩn thận cái đó liền bị đỉnh lên, bị cô bé đó nhìn thấy liền véo mình, là muốn nhắc nhở mình sao? Mồ hôi, lại không biết, năm cô gái các cô, ai ai cũng đều là báu vật trời sinh, khiến người khác say mê đến chết mà không đền mạng, tùy cho em nào véo, đều làm cho anh đây càng thêm hưng phấn, hoàn toàn không có tác dụng “nhắc nhở” gì cả! Ngồi trong vòng chăm quây của các mỹ nhân, lại bị một trong số các cô lén lút cấu vào cái đó, cái kích thích trong đó, quả thật không thể diễn tả được, còn vượt qua cả bị véo ở trên người! Học sinh Diệp Thanh có thể không kích động sao? Có điều, sau khi Diệp Thanh xem xét, phát hiện, cũng chỉ có thể là Ninh Não Nhi và Trần Du, ngồi gần Diệp Thanh, cũng chỉ là hai cô bé này có khả năng! Mồ hôi, chắc có lẽ không phải là Trần Du? Đáy lòng Diệp Thanh, những thói hư tật xấu và cái hứng thú xấu xa sinh ra đã có của đàn ông lại dâng lên! Tuy nhiên lập tức lắc lắc đầu, ngoài Ninh Não Nhi ra, phỏng chừng không có ai khác! Những người khác đối với mình cũng chẳng có chút thân phận gì a! Não Nhi được lắm, tiểu yêu này, được mình khai phá chăm sóc huấn luyện một lần, không ngờ gan càng ngày càng lớn, dám trước mặt nhiều người chơi trò này, lén lút “vô lễ” với mình? Mình còn không tấn công cô ta? Lập tức giả vờ xem sách, một tay giấu vào trong chăn, len lén di chuyển, mò đến bên dưới mông của Ninh Não Nhi, tìm lục nơi ở đại khái của bông hoa cúc xinh đẹp đó, liền len lén dùng ngón giữa đẩy lên! - Á Ninh Não Nhi tức khắc kêu nhẹ lên! - Sao thế , Não Nhi? Trần Du thân thiết hỏi. - Sao thế, sao thê, chị Não Nhi ? Lạc Tửu Tịch cũng líu ríu hỏi. Nhan Tuyết Khâm và Chu Vi cũng đều hiếu kỳ nhìn lại, Nhan Tuyết Khâm hỏi: - Não Nhi, cô có phải là cảm thấy thân thể không thoải mái không? - Không có, không có, em chỉ là đột nhiên nhớ ra công ty có mấy việc vẫn chưa giải quyết xong, nên... cảm thấy không yên tâm mà! Ninh Não Nhi điềm tĩnh tự nhiên, liền nhanh chóng tìm được lý do, ha hả cười mỉa nói. Trần Du kỳ quái nói: - Vẫn còn việc gì à? Cô là cánh tay của Ninh Não Nhi, đại đa số các công việc trong công ty cô đều tham gia, nhưng lại không nhớ ra, còn việc gì khiến Não Nhi phải “rên” lên thành tiếng! Cô Não Nhi này, dựa vào cái cẩn thận đó của cô, có thể giấu được người khác, có thể qua được mắt chị sao? Lập tức liền liếc mắt về phía sau, muốn xem xem có phải Diệp Thanh từ phía sau quấy rối cô không! Hai người này, còn không biết có bao nhiêu bí mật nữa cơ, ban ngày ban mặt ở nhà vệ sinh làm chuyện ấy, ngay cả cửa cũng không thèm đóng chặt, vừa hay bị mình đụng phải! Nghĩ lại cảnh tượng, âm thanh vừa làm người ta xấu hổ, vừa kích thích ngày hôm đó, Trần Du đã cảm thấy mặt đỏ lên, đương nhiên vẫn còn một chút chút hưng phấn! Có điều, lúc cô giả vờ không cố ý ngoảnh đầu lại nhìn, Diệp Thanh sớm đã thu tay lại, bắt đầu nghiêm trang đọc sách! Anh đây là chính nhân quân tử, anh không làm chuyện đó, để cô phát hiện, chẳng phải hình tượng của anh hỏng hết rồi sao? Nhưng hắn hồn nhiên không biết, trong mắt Trần Du, hình tượng của hắn sớm đã mất sạch rồi, chỉ còn là một tên đại dê xồm! - Ồ, không, không có chuyện gì, là mình nhớ nhầm rồi, trí nhớ tồi quá chứ! Cùng lúc đó, rất nhiều bác sỹ, y tá, đặc biệt là mấy khoa cùng tầng với phòng làm việc của Diệp Thanh, trong những phút nghỉ ngơi hiếm có của công việc, đều liếc ngang liếc dọc , nhỏ tiếng truyền nhau một thông tin gay cấn! - Nhìn thấy chưa, nhìn thấy chưa? Diệp viện trưởng của chúng ta đúng là một loại phong lưu, chỉ trong nháy mắt trong phòng đã có nhiều người đẹp như thế đi vào! - Đúng đấy, các cậu không biết chứ, cái cô mà đeo kính mắt màu hồng ấy, nhìn dáng dấp rất giống giáo viên, lại còn là con của Nhan bí thư nữa đấy! - Ai là Nhan bí thư hả? - Choáng, cái này cũng không biết, chính là người hai hôm trước đến thị sát công việc, bí thư tỉnh ủy đó! Cái cô giáo viên Nhan ấy cũng đến cùng, tôi tình cờ nghe thấy bọn họ nói chuyện! - Thế thì tính gì, bên trong còn có một minh tinh, tên Chu Vi nữa cơ! - Ôi giời, hóa ra là cô ta, hẳn nào tôi cứ thấy giống giống, tôi rất hâm mộ cô ấy đấy! - Mình cũng hâm mộ cô ấy, không bằng chúng ta cùng đến đó xin chữ ký cô ấy đi? - Bây giờ á? - Đương nhiên! - Đầu cậu nị sốc nước à, bây giờ Diệp viện trưởng còn đang tán gái cơ! - Nói linh tinh cái gì đấy, không phải Diệp viện trưởng với Mã viện trưởng là một đôi sao? - Cậu không thấy Mã viện trưởng mặt mày cau có lúc bước ra sao? - Chậc chậc, làm đàn ông làm đến trình độ này, ngưỡng mộ chết mất! Ek, các cậu nói xem, cái tên Diệp viện trưởng này đúng là nhìn không ra đấy, bình thường nhìn thì khá đứng đắn, không giống một tên công tử lăng nhăng! - Con trai nhìn càng tử tế lại càng lăng nhăng, đây gọi là bên ngoài thì lạnh lùng bên trong thì điên cuồng hừng hực như lửa đốt, hiểu không? Trong phòng, Diệp Thanh hưởng thụ oanh oanh yến yến bằng thị giác và thính giác, đáng tiếc, thời khắc đẹp đẽ thường ngắn ngủi, lần này cũng không ngoại lệ, chưa đến nửa tiếng sau, mấy người đẹp đã về hết rồi! Kỳ thực, nếu như có một người đẹp ở lại, có lẽ còn có thể ở lâu hơn một chút, mặc dù bề ngoài trò chuyện vui vẻ, nhưng trong thâm tâm lại không khỏi khúc mắc, nhất định sẽ không ở lâu! Một hôm sau, bệnh viện Ngân Hạnh , khoa da liễu. - A ` ~a a Một nam bệnh nhân tầm 30 tuổi trên giường bệnh lớn tiếng rên rỉ, thét gào. Tuy nhiên, anh lại không dám giãy dụa, một là, cả thân bị bỏng, gần như thịt trên người đều chín hết rồi, hư thối rồi, chỉ cần động nhẹ, liền đau đến thấu tim phổi, hai là chân tay của anh đều bị băng kín trắng toát, cột chắc vào cái giá trên giường, khiến anh hoàn toàn giãy không thoát! Người đàn ông này mặc quần đùi, những băng vải quấn ban đầu đã tháo hết ra, trên người anh,từng con từng con côn trùng màu vàng kim dài khoảng 2cm, to như que diêm, đầu nhọn nhọn thoạt nhìn trông giống như cái miệng, đang trong những chỗ thịt thối của anh chui vào leo lên, từng con từng con một, chi chít lúc nhúc, e rằng không dưới 5-6 trăm con, quả thật nhìn thấy đã ghê người! Rất nhiều bác sỹ và y tá, ngay nhìn cũng không dám nhìn! - Diệp Thanh cái này có hữu dụng không? Ngay cả người mạnh mẽ như Mã Tiểu Linh cũng không kìm nổi, ngoảnh đầu đi, khó khăn hướng về phía Diệp Thanh hỏi. Hứa Thành Đức, Đồng Kế Khải và mấy người nữa cũng đều nhìn lại! - Yên tâm đi, tuyệt đối có tác dụng! Diệp Thanh gật gật đầu, kỳ thực chính hắn nhìn cũng thấy rất ghê tởm, vẫn cố nhịn không dám nôn ra, có điều cứu người là quan trọng, cũng không hơi đâu mà quan tâm nhiều như vậy! Khuôn mặt lạnh lùng của Hứa Thành Đức cũng đã có chút nhợt nhạt, có điều hắn tương đối khâm phục Diệp Thanh, lập tức nói: - Ở thời kỳ Napoléon, đã từng có một vị thầy thuốc, trên chiến trường chọn dùng một loại ruồi giòi chữa bệnh cho những người bị thương, đối với những thương nhân bị hoại tử các bộ phận thì tiến hành làm sạch vết thương, loại ruồi giòi này có thể ăn hết được những thịt thối, khiến cho thương binh nhanh chóng hồi phục, tuy nhiên chỉ có loại ruồi giòi có năng lực cắn nuốt đặc biệt hiếm có mới có thể đạt được hiệu quả như vậy, còn nếu khả năng cắn nuốt kém sẽ không có tác dụng thanh trừ các mô hoại tử, nhưng nếu khả năng cắn mạnh thì lại cắn mất những mô bình thường ở các tầng bên trong, cái này rất khó nắm chắc! Diệp viện trưởng loại này tuy không phải ruồi giòi nhưng chắc có hiệu quả hơn ruồi giòi chứ? Diệp Thanh gật đầu cười nói! - Mấy con côn trùng này của tôi không phải loại đơn giản, gọi là “Ngũ thái kim thư” (giòi kim ngũ thể), nếu như thả ở Miêu Cương, thì con nào cũng được gọi là cúp vương đấy! Hơn nữa tuyệt đối không cắn ăn những mô bình thường! lời này vừa dứt, mọi người liền cảm thấy vững tâm hơn một chút, mặc dù không biết Diệp Thanh lấy chúng từ đâu ra, nhưng cũng chẳng có ai đi hỏi, họ đã sớm biết, cái tên Diệp viện trưởng này không đơn giản rồi, bí mật nhiều lắm! Có điều cái này cũng rất bình thường mà, ai mà không có bí mật riêng tư chứ, đặc biệt là cái nghề bác sỹ, ai mà chẳng có mấy chiêu độc cất tận đáy hòm, bình thường vẫn cứ giấu giấu giếm giếm, chỉ đến lúc mấu chốt mới ra tay! - A ~! Đau chết tôi mất! Bác sỹ Diệp, anh giết tôi đi, tôi không chữa nữa! Chết thì thôi, tôi không chữa nữa! Người đàn ông hơn ba mươi tuổi, toàn thân lúc nhúc đầy giòi kim ngũ thể, lớn tiếng thét lên chói hết tai, dường như đang bị những con giòi này làm nhục không bằng, thét lên inh ỏi như người bị tâm thần loạn trí, gần như cả lầu nhà to ai ai cũng nghe thấy! - Mày là cái đồ hèn mạt, hét linh tinh cái gì, có đau một tí thôi mà cũng không chịu được sao? Mày có phải là con của lão ngũ vương người thép tao không hả? Bố và mẹ của người đàn ông đó cũng đang có mặt quan sát, nhìn thấy con trai của mình phải chịu đau đớn như vậy , người mẹ không chịu được lau nước mắt, còn ông bố thì lại hiểu rõ, chịu được khổ trong của khổ mới là người trên của người, nếu như ngay cả bị mấy trăm con giòi này cắn mà cũng không chịu được, sau này còn làm được việc lớn gì nữa chứ! Lúc này liền hung hăng giáo huấn tên tiểu tử! Bệnh nhân này, chính là bệnh nhân bị bỏng cấp đặc biệt mà hôm đó bị đa cơ quan chức năng suy kiệt rồi được bàn tay thần diệu của Diệp Thanh cứu sống, chỉ có điều mặc dù tính mạng giữ được rồi, nhưng da thịt toàn thân thì không tránh khỏi phế đi, rất khó chữa khỏi, kể cả khỏi rồi, ngày sau đi đâu cũng không khỏi bị người khác xem thường, ban ngày không dám ra cửa, tối đến ra ngoài thì lại sợ dọa phải người ta, tàn phế tới mức người không phải người, quỷ không phải quỷ! Diệp Thanh suy nghĩ rất lâu, liền từ đổi từ trong y linh bảo tháp ra loại côn trùng cao siêu này, không khác gì lắm so với giòi nhưng lại là một loại dị chủng trong vũ trụ, có thể thanh lý dọn dẹp thịt thối, hút chất độc, còn có thể giết được trứng trắng của vi khuẩn, mấu chốt là có thể tiết ra một loại hoocmon sinh trưởng, khiến cho da trên cơ thể tái sinh, những loại ruồi giòi bình thường làm sao có thể sánh bằng! Nếu ruồi giòi là loài bò sát trong hố phân, thì loại giòi kim toàn thân đầy sắc quang này, lại là thần giòi trên trời, huyết mạch không giống! Trên trời dưới đất, chỉ thiếu có mỗi cái này! Ước chừng đã hao phí cả mấy chục giá trị linh y của Diệp Thanh đấy! Bệnh nhân này là người đầu tiên dám thử nghiệm và tự nguyện thử nghiệm “ liệu pháp chữa bệnh tàn khốc này của Diệp Thanh, bởi vì, nếu không phải là Diệp Thanh, hắn sớm đã chết rồi! - Bác sỹ Diệp chính là ân nhân cứu mạng của mày, mày mà tiếp tục hét gọi linh tinh nữa, không giữ thể diện cho bác sỹ Diệp, lão... lão không thèm nhận đứa con trai như mày nữa! Diệp Thanh nghe thấy những lời này, không nhịn được nên khóc hay nên cười, lập tức bước lên trước nói: - Bác à, con trai bác gào thét là chuyện bình thường, nếu mà không hét thế mới làm người khác hoảng sợ đó! Mọi người đều nghĩ, không phải sao, không hét không la, trên người thì lúc nhúc toàn là giòi, thế không phải giống như thi thể sao? Hét hét gào gào, còn có vẻ có sinh khí, có sức sông! Ít nhất, có khí sức mà liều mạng hét như thế này, thì cho thấy tinh thần vẫn tốt mà!