Thần Y

Chương 437

Thần Y Tác giả: Hành Đạo Xích Chương 437: Thú vương khí công Nguồn dịch: Nhóm Dịch ShenYi Sưu tầm: Một bóng người cao lớn đứng ngạo nghễ, lưng hùm vai gấu, thân hình vô cùng lực lưỡng, đầu tóc đen nhánh và một bộ rây thật dài, giống như một người rừng mấy chục năm chưa bước ra thế giới bên ngoài. Người này hét một tiếng lớn, rung động bốn bề, rất nhiều mãnh thú đều sợ hãi nằm sấp xuống, như kiến gặp vua chúa. - Rống ~ Quá dã man, một chân đạp xuống, ngay tức khắc như trời sập đất nứt, tựa như sao băng lao xuống, rất nhiều những tảng đá to trông chốc lát bị vỡ vụn, cứ như là bị thuốc nổ làm vỡ nát vậy. Cùng lúc đó, người này thân hình nhanh thoăn thoắt, như sói như hổ, phát ra một tiếng rống đanh trời, tất cả những thớ thịt rồi cơ bắp trên người đều rất rắn chắc, cứng nhắc như sắt thép vậy, không khác gì những cảm giác bom dội cả. Xa xa nhìn, người này giống như là ác ma vừa mới trốn ra từ địa ngục vậy, khiến người ta phải sợ hãi. Pa! Pa! Pa Ầm! ầm! ầm! Người này bắt đầu luyện quyền, giơ tay nhấc chân, mỗi một quyền, mỗi một chân, đều có lực mạnh mẽ, kèm theo tiếng nổ vô cùng lớn, dường như ngay cả không khí cũng nổ tung. Thú vương rống một tiếng to, phía sau không khí quay cuồng lên, không gian rất mơ hồ, bỗng nhiên có vô vàn mãnh thú hiện lên, bảo vệ xung quanh người này, giống như bảo vệ vương giả vậy, có những chiếc răng nanh hổ, những chiếc ngà mãnh tượng, những con chó săn to lớn, rắn rết, nhện, trăn, cá sấu vân vân đều vô cùng hung hãn. - Tiểu tử, Vạn thú hỗn nguyên kính của ta cuối cùng cũng thành công, tối hôm nay, cho mày nếm thử sự lợi hại của ta. Người này đôi tay vừa mới giang ra, nhảy lên, giẫm vào ngọn cây giống như một con chim lớn trượt xuống núi. ... ... ... ... ... ... ... ... Bệnh viện Ngân Hạnh, bên sông Tần Hoài, Diệp Thanh đứng ở trên đê, nhìn dòng nước từ từ chảy, trong lòng vô cùng yên lặng, đột nhiên như có chút ngộ ra không khỏi mỉm cười, chuyển thân hình, bất đầu chầm chậm đánh một quyền pháp cực kỳ nhẹ nhàng chậm rãi. Bộ quyền pháp này, giống thái cực quyền, nhưng cũng không phải thái cực quyền, mỗi một chiêu, không có định hình, cũng không có lối tổ chức nào, xem ra vô cùng rối loạn, tùy hứng mà phát ra, nhưng, nếu như có võ sư cao minh ở đây thì chắc chắn có thể nhìn ra được chiêu thức mà Diệp Thanh dùng, rõ ràng bộ quyền pháp này là trong quyển Thương Lê thần châm rồi. - Bi thiên mẫn nhân - Đao canh hỏa chủng - Thánh nhân giáo hóa - Bách gia tranh minh Những chiêu thức của Diệp Thanh cứ thế mà đánh ra, không khỏi toát lên sự cổ điển và huyền ảo, những chiêu thức võ thuật này không có chút gì gọi là sát khí cả, chỉ có thể tăng cường sức khỏe, tu thân dưỡng tính mà thôi. Giống như bộ” ngũ cầm diễn” của Hoa Đà vậy. Bỗng nhiên” bồng” một tiếng, chiêu pháp của Diệp Thanh liền biến chuyển, toàn thân bỗng toát lên những dòng khí vô hình rất tràn trề, giống như chân khí toát ra bên ngoài vậy, đồng thời, thân hình của Diệp Thanh bỗng trở lên nhanh nhẹn, từ những chiêu thức rất từ tốn chậm rãi biến thành những chiêu thức dũng mãnh và dứt khoát, toàn thân hình như biến thành một cái bóng vậy, bay lượn tứ phía, giống như âm hồn, giống như tật phong, Thương Lê chân khí trong cơ thể không ngừng dâng lên, khiến những động tác càng ngày càng mãnh liệt và nhanh, nhiền những chiêu thức này đánh ra tựa như long trời lở đất vậy. Y võ kết hợp có thể trị bệnh cứu người, tất nhiên là cũng có thể đả thương người rồi. - Phanh, phanh phanh. - Ầm ầm ầm. Thân hình Diệp Thanh biến hóa, những chỗ nào luồng chân khí của Diệp Thanh phát ra là nơi đó dù cây cối, núi đá đều nổ tung ra, cảm giác rất mãnh liệt. - Ầm vang. Đột nhiên có những tiếng nổ đinh tai như vậy, khiến những tảng đá to lớn như hình người cũng đã biến thành bột mịn, trong không khí có mùi tanh của máu tươi, dường như cũng đã làm tan xác những con thú trong rừng rồi. Diệp Thanh lập tức cảm thấy kinh hãi giật mình, những cái này chẵng lẽ là do mình làm nổ tung sao? Cách đó xa như vậy còn làm nổ tung những khối đá lớn đó, đó chẳng phải là “bách bộ thần quyền” đó sao. Đúng lúc này, hai con chuột chạy tới chỗ cậu, nhe răng trợn mắt, chạy tới rất nhanh, nếu không phải những động vật nhỏ bé thì có thể nói đó là những mãnh thú, chỉ trong chốc lát đã chạy tới, như muốn lao vào Diệp Thanh mà cắn chết vậy, bình thường Diệp Thanh cũng đã không thích những con vật này rồi, lúc đó hay tay vẫy ra, hai luồng chân khí phóng ra, khiến hai con chuột này bay ra rất xa. Không thể lường trước được, vừa mới tiếp xúc mà đã vang lên hai tiếng nổ nữa rồi, cùng với những âm thanh trói tai là những tàn tích của thịt và máu, lần này Diệp Thanh cũng đã biết được rằng, hóa ra hai tiếng nổ vừa nãy phát ra từ hai con chuột đó. Đúng, là tiếng nổ của hai con chuột đó, ầm lên một tiếng, dường như trong người mình tàng chứa một loại thuốc nổ vô hình nào đó, trong chốc lát đã làm tan xương nát thịt hai con chuột kia. - Kỳ lạ thật, chuột mà cũng tự phát nổ được á? Ý không phải. Đột nhiên Diệp Thanh liền cảnh giác, nhanh chóng ngẩng đầu lên, nhìn về phái tây nam, ánh mắt sắc nhọn như đao vậy, lớn tiếng quát: - Là ai? Ai dám đánh lén giúp ta đó? Giác quan thứ sáu của cậu rất nhạy bén, lại trong đêm đen tĩnh mịch, trong chỗ hẻo lánh của bờ sông Tần Hoài này, chỉ cần cẩm nhận chút là biết được, lập tức phát hiện ra ở gần đây đang có người mai phục, dường như không có lợi gì cho cậu. Chỉ có điều màn đêm đen kịt mông lung, người đó ẩn náu trong đó, ngay cả tiếng thở còn không nghe thấy, nên khó mà tìm ra được. Tiếng quát lớn này, thanh âm không gọi là vang dội lắm, trong tiếng quát cũng mang chân khí Thương Lê nên không to nhưng cũng đủ để chói tai, tiếng quát của cậu như tiếng sư tử hống vậy, vạn vật xung quanh đều kinh hãi chạy toán loạn lên. Bỗng nhiên, xa xa cách đó ba trăm mét, trong một khe, đột nhiên nhảy ra một người, thân hình hiện ra như mũi tên được bắn ra vậy, rất nhanh như vô hình vậy, sau đó một cái chuyển biến, giống như vượn khỉ vậy, tóm lấy một cảnh cây lớn, trốn ở trong đó, đứng trên cao nhìn Diệp Thanh. - Ngươi là ai thế, hà cớ lại lén lén lút lút thế? Diệp Thanh nhíu mắt lại, nhìn về phía người kia, thần tình có chút nghiêng trang, với thân pháp vừa nãy của người này, có thể nói từ ngày mình xuất đạo đến bây giờ chưa gặp ai có công phu cao minh như người này, nếu so với Tần Hưu, Đinh Chiêu Quân, rồi tên mặt sẹo kia thì đúng là một trời một vực. - Ha ha, ta là ai sao? Ngươi giết con rắn hổ mang chúa của ta, còn hỏi ta là ai sao? Lão phu tha mạng cho ngươi tới lúc này, cũng coi như là một ân huệ lớn lắm rồi đó. Thú vương nhe răng cười độc ác, tiếng cười chói tai rất kinh khủng. - Rắn hổ mang chúa sao? Rắn hổ mang chúa nào vậy? Diệp Thanh không khỏi ngẩn người, lập tức liền nghĩ ra, dường như chính mình đã đánh chết một con rắn hổ mang màu đen, nhưng đó chính là ở thành phố Phù Liễu mà, cũng là chuyện từ lâu lắm rồi. - Đừng tỏ ra ngu ngơ với lão phu nữa, ngươi đánh chết con rắn hổ mang chúa của lão phu, hôm nay lão phu sẽ đánh chết ngươi. Thú vương hét lên một tiếng, râu tóc bay lên, giống như Trương Phi vậy, chỉ trong nháy mắt đã bay tới đỉnh đầu Diệp Thanh đánh vào đỉnh đầu của Diệp Thanh.