Thần Y

Chương 430

Thần Y Tác giả: Hành Xích Đạo Chương 430: Ông chủ, đầy tớ! Nhóm dịch: ShenYi Nguồn: metruyen - Ai, ai to gan như vậy? Người nọ quát, sờ sờ đầu Chu Khang. Chu Khang lập tức nước mắt giàn giụa, vừa theo sau người đó chạy hướng về Diệp Thanh, vừa tố khổ, nói tiểu tử đó hung ác như thế nào, khiến ông chủ nhất định phải hung hăng dạy dỗ hắn. Sau đó, người đó lại sải bước đi lại, vòng qua một khúc quanh, tiến vào con đường mà hai bên đang đánh nhau, sau đó, ánh mắt sắc bén nhìn vào Diệp Thanh bên này. Diệp Thanh nhìn thấy người đến, khẽ mỉm cười, hắn nghe tiếng, đã sớm biết là ông chủ mà đội trưởng đội bảo vệ gọi, không ngờ là người hắn trước kia từng đánh nhau, cứu mạng, gặp mặt nhau vô số lần Võ Đại Dũng, không ngờ người này hiện nay lăn lộn tốt như vậy, đều đã thành ông chủ, tuy nhiên, người này long lang dạ sói, đã giết chết Đinh Chiêu Quân, tất nhiên phải tiếp quản thế lực của y. Võ Đại Dũng lập tức sững người, khí thế to lớn lập tức vùi xuống, không phải Diệp Thanh là người cảm nhận nhanh cơ khí không thể không phát hiện. Ví dụ như Đội trưởng đội bảo vệ Chu Khang, hoàn toàn không phát hiện ra sự khác thường, vẫn vọt lên, một tay chỉ vào Diệp Thanh, một tay ôm bụng, lớn tiếng kêu lên: - Ông chủ, chính là tên khốn này, không ngờ dám đến hộp đêm Kim phong ngọc lộ của chúng ta gây rối, còn đả thương nhiều anh em của chúng ta như vậy, ngài xem xem, ngài xem xem, hắn không mở to mắt, ông chủ, ngài nhất định phải để anh em chúng tôi ngẩng cao đầu… Nói xong, liền chỉ vào cái đám người hoặc đứng hoặc nằm, nhưng dường như đều phờ phạc, khắp người bị trọng thương, khắp mặt toàn vẻ tủi hờn, như vợ bé bị ức hiếp, bi thương vô cùng. - Đồ chó nhà người không có mắt hả. Võ Đại Dũng tức giận mắng một tiếng, một cái tát đập lại. - Bộp. Cái tát này, mạnh mẽ vô cùng, đánh đến nỗi Chu Khang choáng váng đầu óc, đầu đập vào vách tường. Chu Khang lập tức ôm mặt sưng tấy, vô cùng tủi thân, lơ mơ reo lên: - Ông chủ, ông chủ, sao anh lại đánh em, là tên kia… - Còn nói nữa. Võ Đại Dũng lại đập cái tát nữa, cắt đứt lời gã. - Ông chủ, em…, là tên kia chứ. Chu Khang muốn khóc lên, một tay ôm mặt, một tay chỉ vào Diệp Thanh, run run, thầm nói, ông chủ hôm nay sao thế nhỉ, có phải uống quá chén không, ngay cả người của mình và địch đều không phân rõ? - Còn dám cứng miệng. Võ Đại Dũng càng tức giận, lại tát một cái nữa, sau khi tát cái nữa lại cảm thấy chưa hết giận, nhấc chân lên trước, bắt đầu tay đấm chân đá. Chu Khang đáng thương này, trả đòn cũng không dám, chỉ mạnh mồm mắng Diệp Thanh nói là Võ Đại Dũng lầm rồi. Võ Đại Dũng càng phẫn nộ, vừa đánh vừa hằm hằm dạy dỗ: - Ngươi biết sai chưa, ngươi biết sai chưa, còn dám mạnh miệng? Ông đánh chết cái đồ mù nhà ngươi. Đám tay chân xung quanh đều ngây người ra, cả đám trố mắt đứng nhìn, thậm chí mấy tên tay chân bị đánh đang thê thảm kêu rên cũng đều ngừng lại, ngơ ngác nhìn cảnh tượng “ ly kỳ” này. Trình Mộng Kiều và ả chị em kia mặt mày tái nhợt, sợ tới mức không biết sai ở chỗ nào, trong lòng hai ả, Võ Đại Dũng người này là người cao chót vót không với tới, sớm đã nghe thấy hung ác, nhưng không biết còn thần trì không tốt, không ngờ ngay cả thủ hạ của chính mình cũng đánh. Võ Đại Dũng tay đấm chân đá, đánh chừng ba phút,đến lúc Chu Khang ôm đầu cuộn mình trên đất, như con chó chết không dám phản bác nữa, lúc này Võ Đại Dũng mới thu quyền cước, sửa sang lại vec và cà vạt, tiếp đó cái mặt ngấn mỡ, thoáng lộ ra nụ cười nịnh nọt hướng về Diệp Thanh vội vàng tiếp đón, giống như lúc trước Chu Khang chạy lên đón hắn. - Anh cả, hôm nay sao ngài có nhã hứng đến chỗ em chơi vậy? Võ Đại Dũng cười hỏi, tiếp đó không đợi Diệp Thanh trả lời, liền vỗ ngực nói. - Đã đến chỗ của em, sao không báo trước một tiếng, để thằng em này sắp xếp tốt đẹp cho ngài. - Phì, anh giống cái loại hay đến các chỗ này sao Diệp Thanh không khỏi cười lên. - Ha ha, coi như em nói sai rồi, xin lỗi, anh cả, anh có việc gì cứ việc dặn dò. Võ Đại Dũng cúi đầu khom lưng cười nói. Lúc này trong mắt hắn không có đám bị thủ hạ bị đả thương kia, không có người vị khách giàu có nhiều tiền kia, không có các người đẹp hầu hạ thiết tha yểu điệu kia chỉ có Diệp Thanh gã đẹp trai nho nhã này kính trọng vô cùng. Lập tức, tất cả mọi người ngạc nhiên rơi mắt kính. - Đây là ông chủ vừa đánh ngang ngược điên cuồng đánh Khang ca sao? - Người thanh niên này rốt cuộc là thần thánh phương nào? Không ngờ ngay cả Võ Đại Dũng anh cả cũng cung kính hắn như vậy. - Chậc chậc, giỏi thật, nhân vật quản lý bảo vệ lợi hại như vậy, bình thường giống như anh cả đứng đầu, không ngờ gặp phải ông chủ họ Võ gì đó cũng thành bộ dạng như rùa. - Đúng vậy, lợi hại chính là người họ Võ này, hò hét hoàng tráng, không ngờ cung kính với người thanh niên kia như vậy, tôi đoán chắc, người này không phải là con nhà quan cũng là công tử con nhà giàu có có thế lực, nếu không thì, người họ Võ này sao có thể làm thế? Hồn nhiên không biết, Diệp Thanh không phải hai loại này, chỉ là một gã nhà nghèo sinh ra ở nông thôn, toàn bộ của ngày hôm nay đều do hắn dựa vào hai tay làm ra. Trình Mộng Kiều và ả chị em kia lúc này quả thực sợ đến không còn chút máu, thấy không ai để ý đến hai người bọn họ liền tính bài chuồn. Tuy nhiên, lục quan của Diệp Thanh nhạy bén vô cùng, có thể nghe thấy kiến chiến đấu, nghe được huyết mạch người vận chuyển, tất nhiên động tác nhỏ rón ra rón rén của hai người này nghe được rất rõ ràng, lập tức quay đầu quát: - Trình Mộng Kiều, cô còn muốn chạy. Lập tức, Trình Mộng Kiều và ả chị em kia sợ đến mức mềm nhũn, quỳ rạp xuống. Tiếp đó, Võ Đại Dũng cực kỳ tò mò hỏi, hai ả này sao lại đắc tội với anh cả. Không đợi Diệp Thanh trả lời, bên cạnh lập tức có một nam tử dáng vẻ giống thư ký, tiếp cận lại, nói nhỏ bên tai Võ Đại Dũng vài câu, nam tử dáng vẻ thư ký này theo sát Võ Đại Dũng mà đến, chính là tâm phúc của y, cũng đoán được bảy tám phần nguyên nhân hậu quả. - Ồ, hóa ra là anh cả đến tìm Trình Mộng Kiều. Võ Đại Dũng nghe xong, lập tức tỉnh ngộ, sau đó có chút ngượng ngùng xoa xoa đầu, nói: - Cái gì, anh cả cũng biết, em bản tính thô tục, bình thường không nghe thấy, nếu không thì sớm đã thay anh xử lý con tiện nhân này rồi. Nói đến đoạn sau, hung dữ nhìn chằm chằm Trình Mộng Kiều, thầm nói, tiện nhân nhà ngươi không ngờ chọc cả Viện trưởng Diệp Thanh, quả thực chán sống rồi, qua hôm nay sẽ xử lý ngươi, khiến ngươi không có nơi sống yên thân ở đất Ninh Thành. - Anh cảm, bây giờ xử lý thế nào, anh cứ việc chỉ bảo, Lão Võ tôi là lính hầu. Võ Đại Dũng cúi đầu, nhưng Diệp Thanh cũng thản nhiên nhận, dù sao, quan hệ với hắn cũng chẳng thân thiết, hắn xum xoe như vậy, mình cũng không còn cách nào, đúng không. - Tìm cho ta một chỗ, ta có chút việc muốn hỏi Trình Mộng Kiều này. Diệp Thanh nói. - Vâng ạ. Võ Đại Dũng vẫy tay, lập tức, thư ký kia của hắn ra tay đi sắp xếp, trong chốc lát, Trình Mộng Kiều và ả chị em kia bị dẫn đến một phòng riêng yên tĩnh trên tầng ba, Diệp Thanh ngồi uy nghiêm, đám người Võ Đại Dũng cũng đứng thẳng đợi ở bên. Cùng lúc đó, nơi đánh nhau lúc đầu vì thế mà tan cuộc, đám thủ hạ bị thương cũng đều rút lui, lại khôi phục trật tự, nếu có người tiến vào sau, tuyệt đối nhìn không ra vừa xảy ra sự kiện vừa ẩu đả lớn như vậy. - Anh cả, anh cả, anh tha cho em đi, em có mắt không thấy núi Thái Sơn, sớm biết ngài là…. Ngài là anh cả của anh cả, dù cho em một ngàn can đảm, em cũng không dám. Trình Mộng Kiều quỳ trên đất, liên thanh cầu xin. Diệp Thanh chỉ lạnh lùng nhìn ả, lập tức, ớn lạnh bắn ra tứ phía, ngay cả Võ Đại Dũng ở bên cạnh cũng rùng mình, không cần nói đến Trình Mộng Kiều trực tiếp đối mặt với Diệp Thanh. - Anh cả, em thực không cố ý, là có người uy hiếp em làm, em cũng là bị ép mà bất đắc dĩ phải làm thôi. Trình Mộng Kiều đột nhiên tỉnh táo lại, lập tức đi lại, ôm đùi Diệp Thanh, lớn tiếng kêu: - Có người sai khiến em vu cáo hãm hại Bệnh viện Ngân Hạnh, nếu em không làm bọn chúng sẽ đánh chết em, thật đó, anh cả, em không lừa anh. - Ngươi thành thật nói ra là được. Diệp Thanh có chút chán ghét đá văng ả, sau đó thản nhiên hỏi. Võ Đại Dũng cũng quát: - Trình Mộng Kiều, thành thực chút cho ta, chỉ cần có một câu giả dối, ông sẽ cắt lưỡi ngươi. Nói xong liền “ vù” con dao quăng sáng chói quẳng ở trên bàn, chôn chặt vào, chuôi dao lay động không ngớt. - Em nói, em nói… Trình Mộng Kiều giật mình kinh hãi, nước mắt chảy ra, khiến lớp phấn son dày trên mặt chảy ra rất nhiều rãnh, nghiễm nhiên các vết như run tạo ra, ả vừa khóc, vừa trình bày lại nguyên nhân hậu quả của sự việc, do thời gian không ngừng lau mặt, khuôn mặt trang điểm màu khói liền lung tung lộn xộn, bị phá không thành hình dạng, thoạt nhìn làm sao còn nửa điểm đáng yêu, nếu buổi tối đi ra ngoài, chắc chắn dọa chết người. - Được lắm Lý Hỏa Nhĩ , được lắm Bệnh viện Hoa Đống. Diệp Thanh nghe xong, không khỏi nhướn mày giận dữ, đập thành sô pha, lạnh lùng quát. Trình Mộng Kiều chỉ quỳ rạp trên mặt đất, chưa được mệnh lệnh của Diệp Thanh, ả căn bản không dám đứng lên, cũng không dám nhìn thẳng Diệp Thanh, còn ả chị em của ả tất nhiên sợ chết người,thu nhỏ ở góc tường, hai tay ôm đầu gối, không biết đang nghĩ gì. Võ Đại Dũng dường như nhớ ra cái gì, cúi đầu nhìn Diệp Thanh nói nhỏ: - Anh cả, Lý Hỏa Nhĩ kia không bận anh lo, anh muốn chỉnh y, để em đi cho tiện, muốn chỉnh đốn thế nào sẽ chỉnh như vậy, bảo đảm mẹ y cũng không nhận ra y nữa, tuy nhiên Bệnh viện Hoa Đống kia…. Nói đến đây, muốn nói lại thôi, nhìn xung quanh một chút, như sợ người khác biết. - Như thế nào? Diệp Thanh nổi lên tò mò, hỏi, thầm nghĩ, chẳng lẽ thế lực của Bệnh viện Hoa Đống này phi phàm, không ngờ ngay cả Võ Đại Dũng đầu sỏ này cũng không dám đụng vào? Võ Đại Dũng vẫy vẫy tay, lập tức, vài tên thủ hạ chạy ra ngoài, tiếp đó Trình Mộng Kiều và ả chị em kia cũng bị dẫn đi, Võ Đại Dũng dặn dò thủ hạ, trông giữ chặt hai ả này, đợi Viện trưởng Diệp Thanh xử lý. Mãi khi trong phòng chỉ còn lại hai người Diệp Thanh và y, Võ Đại Dũng nói: - Bệnh viện Hoa Đống này không đơn giản, Viện trưởng là Lý Quốc Đống là con rể của Hà gia.