Thần Y
Chương 428
Thần Y
Tác giả: Hành Đạo Xích
Chương 428: Tra hỏi!
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: Mê Truyện
Suy nghĩ của Diệp Thanh thay đổi thật nhanh, nghi vấn tăng lên, lúc này theo sau hai người, hướng đi vào bên ngoài tiểu khu.
Hắn thân thủ cao minh, đừng nói theo hai người này, e rằng dù là chiến sĩ bộ đội kinh nghiệm đầy mình cũng khó phát hiện hắn lúc này, dù trời đã tối đen, nhưng xung quanh không ít người đi lại, hắn cũng không tiện ra tay bắt và tra khảo đôi tiện nhân này.
Đi vào bên ngoài tiểu khu, Trình Mộng Kiều và Lý Hỏa Nhĩ gọi một chiếc taxi, chui vào trong, với khinh công của Diệp Thanh nếu lúc này không có người, hắn tất nhiên có thể hoàn toàn đi bộ đuổi kịp theo, nhưng lúc này ngựa xe như nước, hắn thi triển khinh công còn không lập tức gây chấn động ? Bởi vậy, hắn cũng gọi một chiếc taxi, dặn lái xe bám theo.
Lúc đầu, lái xe còn không tình nguyện, dù sao việc này cũng cảm thấy việc xấu này Diệp Thanh cũng khó giải thích, thẳng thắn lấy ra ba tờ đỏ ném lên, lái xe kia lập tức vui vẻ nhấn ga, bám chặt ở phía sau.
Câu lạc bộ đêm Kim phong ngọc.
Cả đường tắc xe, chừng nửa giờ sau, chiếc xe mà Trình Mộng Kiều và Lý Tuệ Ngữ đã đến cửa hang tiêu tiền, Trình Mộng Kiều hôn nồng nhiệt Lý Hỏa Nhĩ lưu luyến không xuống xe, còn Lý Hỏa Nhĩ tiếp tục ngồi trên xe không biết đi đâu.
Diệp Thanh nghĩ một chút, hay là quyết định theo Trình Mộng Kiều này, dù sao, ả mới là người trực tiếp hành sự, theo dõi Lý Hỏa Nhĩ chẳng may đối phương không liên quan đến việc này? Hơn nữa, sau này có thời gian đến tìm cậu ta, chỉ cần cậu ta còn ở Ninh Thành.
Trình Mộng Kiều xuống xe liền hướng đi vào hộp đêm Kim phong ngọc lộ, Diệp Thanh tuy chưa từng đến nơi này, nhưng lúc này đành phải liều lĩnh, ai còn không có lần đầu tiên.
- Tiên sinh, xin hỏi có mấy người? có dự định gì hay chưa?
Vùa tiến vào cửa, một cô phục vụ mặc bộ sườn xám bó sát người gợi cảm rất niềm nở đón, trước tiên quăng đôi mắt quyến rũ nhìn Diệp Thanh, sau đó tủm tỉm hỏi .
- Ồ, một người, không phải tôi vào để tìm người, có người bạn đã ở bên trong rồi.
Diệp Thanh thấy Trình Mộng Kiều quẹo vào một hành lang không nhìn thấy, không khỏi lo lắng, thuận miệng có lệ một câu, muốn theo sau.
Chưa kịp nghĩ, vừa mới chuyển động, đã bị một bàn tay mềm kéo lại:
- Tiên sinh, xin hỏi đã bao phòng nào, tôi có thể dẫn ngài vào.
- Không cần, cảm ơn!
Diệp Thanh vẫn rất lễ phép, dù hắn có chút không thích cô gái này tùy tiện kéo cánh tay mình.
- Ồ, ngài có quen cô gái nào không? Nếu không quen, tôi có mấy người bạn tốt cố thể giới thiệu cho anh, ai cũng đều yểu điệu xinh đẹp.
Cô gái phục vụ quá nhiệt tình, kéo tay Diệp Thanh không để cho đi, còn trừng mắt nhìn hắn, ý hắn đã hiểu.
Diệp Thanh lập tức vã mồ hôi, hắn trước nay chưa từng đến nơi này, thầm nói, sao những nơi này bây giờ lại thoải mái thế? Một chút cũng không che giấu? Không sợ bị bắt sao? Lúc này ho một tiếng, chỉ nói mình biết không cần cô dẫn.
Cô phục vụ đó có chút thất vọng thả Diệp Thanh, lại ra cửa “ chặn đường” một vị “ khách giàu có” khác.
Diệp Thanh vội đuổi theo, cũng rẽ phải, tiến vào hành lang, nhưng vừa đi vào, chỉ thấy bốn bề thông thoáng, đường đi rắc rối phức tạp, hắn chưa từng đến các nơi này, lập tức có chút không định vị được phương hướng, còn bóng dáng của Trình Mộng Kiều bị cô phục vụ lúc nãy xóa sạch, không ngờ tìm không ra.
Diệp Thanh không khỏi tức giận, thầm nói, dùng vừa dùng bạo lực để đẩy cô gái phiền toái nầy không được? Mình cũng rất thương hoa tiếc ngọc, nói lễ phép gì hả, cô gái làm việc ở nơi này, nói cái kia, quả thực chẳng lễ độ sao? Đây cũng là phản xạ có điều kiện, luôn bất giác phản ứng bản năng, dẫn đến hậu quả.
Diệp Thanh thuận tay đẩy cửa một phòng riêng, muốn xem thử Trình Mộng Kiều có ở đây hay không, lập tức, người bên trông như đụng vào tổ ong, lớn tiếng quát:
- Bà nó, thẳng nào ngu ngốc đến phá chuyện tốt của ông.
Diệp Thanh liếc một cái, cũng thấy một tên tai lo mặt lớn ôm một cô gái nhỏ nhắn, lớn tiếng xướng ca, cũng khó tìm được loại người này, kéo cửa lại, tiếp tục tìm các phòng khác.
Trong khoảng thời gian ngắn, cửa các phòng đều bị mắng lớn tiếng, lúc này không có việc gì tùy tiện đẩy cửa hung hăng vô cùng, Diệp Thanh không khỏi có một suy nghĩ cổ quái, Chẳng lẽ đám người này đều thích kích thích, cho nên cố ý không đóng cửa? Hãn, thực bỉ ổi.
Diệp Thanh liên tiếp tìm bẩy tám phòng, cũng không tìm thấy bóng dáng của Trình Mộng Kiều, thầm nói, phải chăng lên tầng hai rồi, đang muốn từ cầu thang đi lên, Trình Mộng Kiều dẫn mấy nam nữ lại, đột nhiên xuất hiện, bỗng chốc chắn ở cửa đường.
Đây là một đường để phòng sẵn chạy trốn, muốn lên lầu thường đi thang máy ở nhà lớn, cho nên nơi này rất sơ sài, còn là, đất xi măng, so với đèn xanh đỏ vàng son ở nhà lớn nghiễm nhiên là hai thế giới.
- Ha ha, Viện trưởng Diệp, sao hôm nay lại có nhã hứng đến nơi này chơi đùa?
Trình Mộng Kiều cười khanh khách nói, liếc con mắt quyến rũ, tự cho là quyến rũ vô cùng, nhưng Diệp Thanh thật ghê tởm.
Hiện giờ hắn cũng đoán ra, hóa ra, Trình Mộng Kiều này là nhân viên làm việc ở đây.
Diệp Thanh nhíu mày, gật gật đầu, anh đây đến để tìm cô, cũng không cần phải vòng vo.
- Nói, đến tìm chị Kiều Kiều của chúng ta có việc gì?
Một gã có hình xăm xanh cường tráng quát lớn.
- Ái chà, còn có thể làm gì? Tất nhiên là muốn điên đảo loan phương, cùng nhào cùng bổ rồi, đúng không, Kiều Kiều?
Một cô gái ăn mặc xinh đẹp cũng không phải phong cách mà Diệp Thanh thích cười ghẹo nói.
- Đảo cái đầu ngươi, tặng cho cô chơi đùa đấy.
Trình Mộng Kiều cười ha ha, lấy tay nhéo ngực cô gái kia.
Lời này, Diệp Thanh đang nghĩ, chắc chắn là đùa vui giữa hai cô gái, không ngờ, cô gái kia làm bộ thật sự, liếc trên liếc dưới Diệp Thanh mấy vòng, liền cười dâm đãng nói:
- Tôi thấy gã bảnh bao này cũng rất đẹp trai, chỉ tội hơi gầy, không biết có đủ cho tôi dùng không ?
Diệp Thanh lập tức có chút phẫn nộ, chỉ có điều, nếu để ngươi kiểm chứng một lần, cái đó chắc chắn rất tiện nghi, anh chịu thiệt cũng trầm ngâm, kêu lên:
- Trình Mộng Kiều, tôi có vài vấn đề muốn hỏi cô, hy vọng cô thành thật trả lời.
Lời này vừa nói ra, lập tức rước lấy một trận cười nhạo.
- Tiểu tử ngươi, ngươi còn không làm rõ tình hình hả? Biết đây là nơi nào sao? Là địa bàn của chúng ta, dám ở hộp đêm gây rối, ngươi chán sống rồi hả?
Một thanh niên gã thấp thấp cường tráng giơ tay chỉ vào Diệp Thanh vô cùng khinh miệt nói.
- Hỏi cái gì, cá người không đền ta tiền, ta sẽ làm thối thanh danh các người, dù ngươi phóng ngựa lại đây, bà tuy không thích công tử bột, nhưng chị em ta rất thích thử các loại nhà ngươi, Trình Mộng Kiều người này thực không đoan chính, câu bắt đầu còn nghe về việc gì, nhưng cuối cùng suýt chút khiến Diệp Thanh nổi da gà khắp người.
Tuy nhiên, chị em của Trình Mộng Kiều ánh mắt lóe ra, hưng phấn dị thường khiến hai gã có chút ghen tị, lúc này kêu rầm rĩ không ngớt.
- Tiểu tử, nếu ngươi không thức thời như vậy, đừng trách ông không khách khí.
Gã tay nổi các hình xăm chụp bàn tay to hướng vào cà vạt của Diệp Thanh, muốn kéo áo Diệp Thanh để đánh hắn.
Diệp Thanh cười lạnh lùng một tiếng, căn bản không tránh né, thiết trảo thành câu, phát sau đến trước, bất thình lình ngậm vào Ưng Trảo Công của Thiết sa chưởng cánh tay của đối phương, Diệp Thanh tuy chưa luyện qua, nhưng dùng Thương lê chân khí sức mạnh từ bên trong đến thúc vào ngoại kình khổ luyện bên ngoài cũng gần giống nhau, uy lực không kém.
- A, đau quá, đau, đau quá, bỏ tay ra, bỏ tay ra.
Gã đó vốn còn đang nghĩ thoát ra, Diệp Thanh chỉ khẽ dùng lực, mơ hồ có tiếng răng rắc xương cốt phá tan truyền ra, gã đó lập tức đau đớn vô cùng, trán nổi đầy gân xanh, đổ mồ hôi đầy đầu, đau đớn đến vẹo thắt lưng.
- Cút!
Diệp Thanh lạnh lùng cười, thuận tay quẳng gã lăn xuống cầu thang tầng dưới.
Xoạch xoạch xoạch xoạch, lăn xuống tầng ngầm, gã đó cũng không dám dừng lại, bất chấp các vết nhô và cánh tay trên đầu bị đụng vào như đau đớn vỡ ra,nhấc người lên, chạy ra bãi đỗ xe dừng lại vẫn còn có các cửa khác.
- Này, sao ngươi không nghĩa khí thế hả?
Trình Mộng Kiều và đám chị em giậm chân gào lên, tiếng the thé, cực kỳ tức giận.
Gã nam kia đầu cũng không quay lại đáp:
- Tôi không phải chạy trốn, tôi giúp các người đi gọi Khang ca.
Chu Khang là đội trưởng đội bảo vệ của hộp đêm này, Khang ca ở đây là nói đến anh ta.
Trình Mộng Kiều và các chị em kia thả lỏng một chút, như không có chút sợ hãi, Trình Mộng Kiều nhìn Diệp Thanh quát”
- Tên họ Diệp, chúng ta không có gì phải nói, một câu nói, ngươi đưa một triệu, ta sẽ không truy cứu, nếu không đồng ý, hừ hừ, mỗi ngày ta đều đến đài truyền hình làm sáng tỏ các ngươi.
Gã nam tử cường tráng thấp lùn không biết là Thiếu căn cân, vẫn tự biết mình lợi hại hơn tên cánh tay có hình xăm, lúc này nhảy lên rống:
- Chị Kiều, chị Hồng, nói vô nghĩa với tên khốn này làm gì, trực tiếp dạy cho hắn.
Nói xong liền trừng mắt, xoải bước lên trên, một quyền hung hăng đấm vào ngực Diệp Thanh.
Phù
Nắm tay như miệng bát phù lên tiếng gió, xem ra cũng có vài phần sức mạnh.
- Người này thực sự là óc ngắn, không ngờ còn muốn động thủ với ta.
Diệp Thanh không khỏi lắc đầu cười, tay ra quyền, lập tức đập mạnh vào mặt gã cường tráng thấp lùn, ra tay như phim chưởng, gã thấp lùn sao có thể tránh kịp ?
Lúc này, chưởng tấn công của gã lùn kia lập tức không sử dụng được, thân hình như con quay liên tục chuyển động vài vòng, không dễ dàng mới dừng lại, hoa mắt chóng mặt tất nhiên không tránh khỏi rồi, sau đó còn sợ hãi nhìn Diệp Thanh, cũng vô cùng không có nghĩa khí mà chạy mất.
Truyện khác cùng thể loại
227 chương
12 chương
153 chương
149 chương
115 chương
8 chương