Thần Y

Chương 426

Thần Y Tác giả: Hành Xích Đạo Chương 426: Tung tin đồn đại, bòn rút người! Nhóm dịch: ShenYi Nguồn: metruyen Bệnh viện Ngân Hạnh như rơi vào thung lũng, gặp phải sự suy sụp từ khi khai trương đến nay, lạnh tanh, vắng như chùa bà đanh. Trừ mấy chục bệnh nhân cực kỳ nghiêm trọng, sớm đã lại đây điều trị ra, không có các bệnh nhân khác đến. - Chị tiểu Miêu, chán quá, Bệnh viện Ngân Hạnh chúng ta lúc nào nhàm chán như vậy. Y tá Tiểu Sa Bách chán chường, tuy đi làm không có việc gì làm, nhưng cũng không lấy di động để lướt web, chỉ hướng vào Lý Tiểu Miêu oán trách. - Đúng vậy, vừa mới khai trương hôm đó, còn chưa bắt đầu hoạt động chữa bệnh từ thiện, bệnh nhân đến cũng nhiều xa hôm nay. Tiểu Quyên phụ họa theo, không thiếu ý tức giận. - Đều trách con mụ kia, không ngờ vu cáo hãm hại Bệnh viện Ngân Hạnh chúng ta. Ngô Viện Viện đi lại, nói: - Mọi người nên lấy lại tinh thần, dù không có bệnh nhân, chúng ta luôn phải giữ vững trạng thái tốt, khoa cấp cứu không giống các khoa khác, bất cứ lúc nào cũng nhận được nhiệm vụ gian khổ. … Văn phòng Viện trưởng, Bệnh viện Hoa Đống. - Anh cả , tình hình hiện giờ của Bệnh viện Ngân Hạnh thế nào? Viện trưởng Lý Quốc Đống hỏi Phó viện trưởng Lý Quốc Lương. - Ha ha, chú hai, chiêu này của chú thật kỳ diệu, thực sự mượn dao giết người Lý Hỏa Nhĩ kia còn đang nghĩ đến làm Phó viện trưởng của bệnh viện chúng ta, nghĩ mới tuyệt làm sao. Lý Quốc Lương tươi cười, giơ ngón tay cái lên khen. - Ha ha, người này chẳng qua chỉ là tốt đen, cũng có thể làm pháo để sử dụng, Nếu sự việc làm tốt, chắc chắn thưởng cho y chức phó. Lý Quốc Đống nghe xong báo cáo của Lý Quốc Lương, trong lòng mừng rỡ, thầm nói, vẫn là chiêu pháp của cậu lợi hại, nếu không , biến hóa liên hoàn nối tiếp còn chưa thi triển ra, đã khiến Bệnh viện Ngân Hạnh như chó rơi xuống nước, thật dữ dội bi ai? Tuy nhiên, chó rơi xuống nước này vẫn phải nhân cơ hội đánh đau một trận, tránh cho nó lật người cắn trở lại, đến lúc đó tất nhiên là đại họa, đối đãi kẻ thù phải giẫm đạp tới cùng, không nên tha cho người. - Chú hai, còn có dặn dò gì không ? Lý Quốc Lương thấy em trai của mình đảo đảo con mắt, liền biết hắn vẫn còn thủ đoạn tiếp theo. - Vâng, anh đi tìm vài người, đáng tin một chút, nhân cơ hội âm thầm tung tin đồn đại, chửi bới Bệnh viện ngân hạnh, ngoài ra còn dùng tiền mua chuộc, nhân cơ hội bới móc tường của Bệnh viện Ngân Hạnh nay cũng mời chào không ít người. Lý Quốc Đống suy tính nói. - Được rồi, ta lập tức đi làm. Lý Quốc Lương vô cùng vui mừng, thầm nói, có việc đáng chơi làm rồi. ... ... ... ... ... Văn phòng Viện trưởng, Bệnh viện Ngân Hạnh. - Diệp Thanh, ở đây em có vài báo cáo thôi việc, đều là của các bác sĩ và y tá mới tuyển dụng. Mã Tiểu Linh tiến vào, nhìn Diệp Thanh nói. Từ sau khi xảy ra việc, luôn luôn thẳng thắn, sẽ khó thấy cô tươi cười. - ở đây anh cũng có mấy bản. Diệp Thanh đứng dậy, pha cho Mã Tiểu Linh một chén trà loại cô thích, cũng hơi đau đầu nói. - Căn cứ vào các tin tức Tiểu Tiêu chụp được, dường như những người này đều bị Bệnh viện Hoa Đống dùng lương cao để rút ra. Trong lòng Mã Tiểu Linh vừa ấm áp, liếc người đàn ông của mình vô cùng dịu dàng săn sóc một cái, liền ngồi xuống, ngớp một ngụm trà nói. Tiểu Tiêu cũng là một người đẹp, từ khi thăng chức đảm nhiệm quản lý hành chính đến này, liền thay đổi phong cách ăn mặc, kiểu tóc cũng từ ngôi giữa chuyển sang ngôi lệch, lại thêm dáng người thướt tha, cơ thể xinh đẹp, đeo thêm cái kính cận gọng màu đen, càng thêm vài phần xinh đẹp, căn bản không cần thi triển mỹ nhân kế, chỉ khẽ hỏi một chút, các bác sĩ nam thầm thương trộm nhớ cô sẽ bộc bạch hết. - Ồ? Bệnh viện Hoa Đống này cũng quá hạ lưu vô sỉ? Cảm nhận của Diệp Thanh đối với Bệnh viện này càng kém, thậm chí cũng nghi ngờ, Trình Mộng Kiều kia là do bệnh viện Hoa Đống giật giây. Mã Tiểu Linh nói: - Dù thật sự như thế, vậy cũng chỉ có thể nói cạnh tranh thương trường như chiến trường, từ trước đến nay không từ bất cứ thủ đoạn nào. Diệp Thanh thâm sâu tán đồng, cái gọi là nhân tại giang hồ thân bất do kỷ, cho dù bạn không đụng đến người khác, người khác cũng sẽ rất nhiều nguyên nhân như hâm mộ, ghen ghét, đố kỵ để đụng chạm đến bạn, buộc bạn phải ứng chiến. - Bọn họ muốn đi, cứ để họ đi thôi, dư chín ép không ngọt. Diệp Thanh nói, mắt chớp chớp, Bệnh viện Hoa Đống này gan quá lớn, bắt nạt cả đầu anh. Mã Tiểu Linh tiếc nuối nói: - Vậy, chúng ta phải tuyển người quan trọng rồi, chi phí lại tăng rồi. - Bụp, bụp, bụp Đúng lúc này, cửa văn phòng vang lên tiếng gõ. - Vào đi. Diệp Thanh cao giọng kêu lên, tuy việc của bệnh viện khiến người bị công kích nặng nề, nhưng tâm trạng của Diệp Thanh xưa này luôn giữ vững, chỉ điều chỉnh một chút, cũng không bị ảnh hưởng quá, dù sao, việc không như ý của đời người, cũng rất nhiều, làm gì có người nào thuận lợi đủ đường, tình hình hiện nay so với thảm cảnh thất nghiệp của hắn hơn một năm trước, không biết tốt hơn bao nhiêu lần. Cửa phòng làm việc bị đẩy, Trưởng khoa ngoại chỉnh hình Hoa Chân Ân cả mặt xấu hổ tiến vào, trong tay cầm một phong thư. - Trưởng khoa Hoa, ngồi đi. Mã Tiểu Linh niềm nở tiếp đón, Diệp Thanh cũng đứng dậy biểu sự thành kính. Bàn về chức vụ, Diệp Thanh vẫn là Viện trưởng, cao hơn cô một chút, nhưng nói về tuổi tác và quan hệ, lại là vãn bối, đảo ngược cũng không tốt , hơn nữa, Diệp Thanh và Mã Tiểu Linh vốn là lãnh đạo hòa ái dễ gần, gần như rất ít trước mặt nhân viên bày tỏ thái độ, các thứ vô nghĩa. - Trưởng khoa Hoa, có việc gì sao? Thấy Hoa Chân Ân rất ngượng ngùng, muốn nói lại ngập ngừng, Diệp Thanh liền chủ động hỏi. Hoa Chân Ân thoáng có chút do dự, liền đưa phong thư trong tay ra, nói: - Viện trưởng Diệp, Viện trưởng Mã, tôi thấy, tôi nên từ chức đi thôi, rất rõ ràng, bên trong là đơn thôi việc. - Hả? Trưởng khoa Hoa, Cô muốn từ chức? Tại sao hả? Không phải làm tốt lắm sao? Mã Tiểu Linh có chút kinh ngạc, thầm nói, chẳng nhẽ ngay cả Hoa Chân Ân cũng bị Bệnh viện Hoa Đống dùng lương cao lôi kéo sao? Đây là người đầu tiên của cấp Trưởng khoa muốn từ chức, tuy có vài người bị lôi kéo nhưng đều là Bác sĩ bình thường, thậm chí ngay cả phó khoa cũng không có. - Trưởng khoa Hoa, sao bất ngờ có suy nghĩ này thế? Diệp Thanh hỏi. Hoa Chân Ân vô cùng xin lỗi nói: - Tôi đến khoa ngoại chỉnh hình chưa được bao lâu, đã xảy ra việc như thế, ảnh hưởng cực lớn đến hình ảnh bác sĩ, khiến tôi còn mặt mũi nào đối điện với hai vị đây? Diệp Thanh thành khẩn nói: - Sự việc này sai không phải do Trưởng khoa Hoa, trong lòng tôi biết rõ nguyên nhân vì đâu, tôi còn hy vọng giữ bà có thể ở lại. Mã Tiểu Linh cũng khuyên : - Đúng vậy, chúng tôi không thể vì chút sức ép này mà vứt bỏ, đừng nói sai làm không phải do bà, dù bà thực sự gây ra sai lầm này, chẳng lẽ bỏ đi chính là phương pháp giải quyết chính xác sao? - Đây… Hoa Chân Ân có chút dao động, cũng có chút cảm động, thực ra cô rất vừa lòng với không khí làm việc của Bệnh viện Ngân Hạnh, chỉ là bất đắc dĩ nhận lỗi từ chức. - Trưởng khoa Hoa, cô ở lại đi, cũng xem như giúp tôi, Bệnh viện Ngân Hạnh chúng ta rất cần người. - Đúng vậy, Trưởng khoa Hoa, khoa ngoại chỉnh hình thiếu cô rồi, năng lực sẽ giảm mất một nửa. Diệp Thanh và Mã Tiểu Linh đều khuyên bảo, Hoa Chân Ân không thể từ chối thịnh tình, đành phải ở lại, có chút ngượng ngùng trở về làm việc, lúc gần đi tỏ vẻ, nhất định sẽ tận tâm tận lực, đem khoa ngoại chỉnh hình giải quyết tốt, cũng coi như là lây công chuộc tội. ... ... ... ... ... ... Không biết từ lúc nào, trong bệnh viện Ngân Hạnh đã nổi lên cảm giác hoang mang, lòng người vô cùng hoang mang, trong phòng bệnh tầng năm, một bác sĩ và một y tá đang nhàn rỗi, vừa sửa sang lại dược phẩm, dụng cụ vừa nhỏ giọng trao đổi với nhau. - Nè, cô nói xem bệnh viện chúng ta sẽ vì kinh doanh không tốt mà đóng cửa không ? - Hoàn toàn có khả năng, dù sao là Bệnh viện tư nhân, nếu luôn luôn thua lỗ, chắc chắn không thể tiếp tục kinh doanh, tuy Viện trưởng Diệp nói kiếm tiền mãi mãi không phải là đứng đầu, nhưng tốt xấu gì cũng đứng thứ hai, thứ ba, nói chung, lợi nhuận này rất quan trọng, cực kỳ quan trọng. - Vậy, ngày buồn chán của chúng ta, buồn chán như vậy, tiền thưởng tháng này e rằng không có. - Này, các cô nghe nói chưa,Bệnh viện Hoa Đống đang dùng tiền lớn để đục nước thả câu, rất nhiều Bác sĩ đều đã chạy đến. - Hừ, việc này tôi không làm, Viện trưởng Diệp là người vô cùng tốt, lúc này ra đi không phải không nghĩa khí sao? - Nhưng nếu cô không đi, chẳng may bệnh viện đóng cửa, chẳng phải cô sẽ thất nghiệp sao? Lần này cũng là cơ hội khó có được? - Thất nghiệp thì thất nghiệp, không phải người thất nghiệp quá nhiều như vậy, có tay có chân, còn sợ chết đói hả. - Nói lại, hiện nay thanh danh của Bệnh viện Ngân Hạnh bên ngoài cực kỳ xấu, tiểu khu chỗ tôi ở, rất nhiều ông bà, trà dư tửu hậu xong là bàn đến việc này, vừa nói đến bệnh viện Ngân Hạnh là lắc đầu. - Tôi choáng, những ông bà này là khách chủ yếu của Bệnh viện chúng ta, người già và trẻ nhỏ là những người bệnh tật nhiều, nếu bọn họ đều có ấn tượng không tốt, chắc chắn Bệnh viện Ngân Hạnh chúng ta thật sự không có việc rồi. - Những người này sao thế nhỉ, quên hết trước đây chúng ta chữa bệnh từ thiện, bọn họ thật vui vẻ, sếp hàng dài như vậy. - Tóm lại, mọi người giữ tâm sự đi, mấy ngày này tìm việc, nộp hồ sơ xin việc đã, cũng coi như là tìm đường lui cho chúng ta thôi. - Hừ, đừng nói nữa, Viện trưởng Diệp đến đấy. Sau đó mọi người không lên tiếng, tiếp tục giả bộ làm việc, không ít người không kìm nổi liếc ra ngoài, quả nhiên, thấy Diệp Thanh và Mã Tiểu Linh sóng vai đi đến. - Xin chào Viện trưởng Diệp, chào Viện trưởng Mã. Một y tá nhỏ chải ngôi giữa, mặt trắng, mắt sáng đen, khí chất rất nhanh nhẹn, cực kì giảo hoạt, vốn muốn liếc trộm Diệp Thanh và Mã Tiểu Linh một chút, nào ngờ, vừa liếc qua, đã hoảng sợ phát hiện, Diệp Thanh và Mã Tiểu Linh đều nhìn cô cười. Cô lập tức biết không giấu được, lúc đó lập tức tươi cười quay đầu chào hỏi, ngượng ngùng nói, không lòng vô cùng lo sợ, hình như vừa này cô lớn tiếng đang nói bệnh viện Ngân Hạnh đóng cửa, khuyên mọi người tìm công việc để tìm đường lui.