Thần Y
Chương 410
Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 410 Tự cao tự đại
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
Thím Vương nói:
- Thương thay cho những người làm cha làm mẹ, kể cả nếu như đứa trẻ không được sinh ra thì người thân của cô cũng sẽ không bỏ mặc cô.
- Đúng vậy, theo tôi cứ nên gọi điện đến nhà cô ấy, một cô gái, đơn độc một mình sinh con ở ngoài thật không dễ dàng gì. Những việc thường ngày chúng mình có thể giúp đỡ chăm sóc, trên tinh thần thì cũng có thể cổ vũ cô ấy, nhưng dù sao có người nhà bên cạnh thì vẫn tốt hơn.
Chị Lưu vừa đạp xe vừa nói.
- Vâng, em gọi ngay đây.
Cô bé mồm miệng lanh lợi, đã nói rõ ràng được câu chuyện cho bố mẹ của Trần Khiết. Lúc đầu bố mẹ của cô ấy có chút tức giận, nhưng rất nhanhuyệt mặt đã đẫm lệ:
- Cảm ơn mọi người đã chăm sóc giúp đỡ Trần Khiết, nhờ cô bảo Trần Khiết đừng sợ, chúng tôi sẽ tới đó ngay, lập tức đến...
Đến bệnh viện Ngân Hạnh, Trần Khiết đương nhiên là sẽ được các chuyên gia của khoa sản chăm sóc, Diệp Thanh thì đến phòng trẻ sơ sinh, khám cho con gái của Trần Khiết.
Xung quanh, tất cả mọi người đều bận bịu, chỗ nào cũng có thể nhìn thấy nhân viên y tế. Qua nhiều ngày tuyển người, đội ngũ của bệnh viện Ngân Hạnh được mở rộng gấp mấy lần, có rất nhiều người mới, ngay cả Diệp Thanh cũng chưa nhìn thấy qua.
Hôm nay cậu có việc phải đi ra ngoài, nên không kịp chuyến cấp cứu lần này, trong lòng có chút áy náy.
Cho dù Diệp Thanh đã kê “ bảo sinh thang” cho Trần Khiết uống, nhưng, bởi con cô có dị tật bẩm sinh, tiên thiên bất túc nên ngay cả “bảo sinh thang” cũng không thể hoàn toàn ngăn chặn những thứ ngoài y muốn phát sinh, cho nên, khi Diệp Thanh nghe thấy bảo Mã Tiểu Linh đi ra ngoài cấp cứu, hơn nữa đối tượng lại là Trần Khiết, liền trong lòng như lửa đốt, lập tức trở về, sợ xảy ra chuyện gì.
- Haha, rất là thuận lợi, nhưng em rất lo lắng chư đứa bé.
Mã Tiểu Linh cười nói, rồi thấy ánh mắt vui vẻ của Diệp Thanh, không khỏi chép miệng thầm nghĩ, chắc là anh lại đi tìm gặp Ninh Não Nhi, Nham Tuyết Khâm chứ gì? Nhưng cô lại không nói ra luôn bởi đây dù sao cũng là bệnh viện, không thích hợp tra vấn, hừ, đợi lúc không có người thì không véo tai anh mấy cái mới lạ đấy.
Diệp Thanh bị ánh mắt trách móc, nự cười bỡn cợt và sát khí của Mã Tiểu Linh nhìn khiến cậu giật mình kinh hãi, trong lòng chột dạ, vội vàng đánh trống lảng, dùng bông thấm cồn sát trùng đôi tay để đi bắt mạch cho con gái của Trần Khiết:
- Đừng lo quá, để anh đến khám xem sao.
Diệp Thanh mới hơi bắt mạch, đã cảm thấy mạch cô bé nhược lại hư phù, nhưng sau khi kĩ lưỡng bắt thì lại cảm thấy bên trong dường như có một cỗ sinh khí bừng bừng, giống như vào mùa xuân, chồi non mới nảy mầm. Cho dù yếu ớt, mỏng manh nhưng vẫn có một ý chí muốn sống vô cùng kiên cường không gì sánh được.
Không khỏi cảm thấy xúc động. Ý chí cô bé sơ sinh này quả không phi phàm, cũng giống như mẹ của cô bé, nhìn trông yếu ớt nhưng thật ra lại rất kiên cường. Nếu không thì khi biết con mình bị dị dật bẩm sinh thì Trần Khiết vẫn kiên trì làm một bà mẹ đơn thân không phải là ai cũng có thể làm được. Còn bản thân thì cũng chỉ có thể cố gắng hết sức giúp đỡ cô ấy.
Sau đó là cả một nỗi kinh ngạc, bản thân sao lại có thể cảm nhận được cảm xúc và ý chí của đối phương chứ? Rùng mình một cái thì cảm giác kì diệu vừa rồi liền biến mất không thấy, khi nhìn lại đứa trẻ sơ sinh đó lần nữa thì vẫn là tiên thiên bất túc, khiến người ta thương tiếc.
Đối với loại năng lực đặc biệt này của bản thân, Diệp Thanh hiện tại cũng không có thời gian để nghiên cứu tìm hiểu, chỉ hơi vận chuyển thương lê chân khí, chia ra làm phần nhỏ, xuyên qua ngân châm, đẩy vào trong cơ thể của bé gái sơ sinh này, để điều tiết toàn bộ hoạt động trong cơ thể cô bé, cố bản bồi nguyên...
Cậu cũng không dám phân chân khí ra nhiều, dù sao, thương lê chân khí tuy rằng bình hòa trung chính nhưng vì gân mạch của cô bé mới sinh này vẫn còn yếu ớt vô cùng, nếu lượng lớn quá thì ngược lại sẽ làm ảnh hưởng đến sức khỏe của cô bé, nên mỗi ngày chỉ nên truyền một ít, giúp cô bé bình phục.
Cái gọi là “ phúc đôi khi lại là họa, họa đôi khi lại là phúc”, không ai dự đoán được, bé gái sơ sinh này vừa mới ra đời đã được Diệp Thanh dùng thương lê chân khí cải thiện thể chất, sau này lớn lên lại có thiên phú tốt, thêm với ý chí kiên cường, không ngờ khi tham gia vào một chi đội bí mật của bộ đội đặc chủng đã gặt hái được rất nhiều thành tựu, thậm chí là khi chưa đến 40 tuổi đã làm đến chức thiếu tướng, trở thành động niềm tự hào của Diệp Thanh.
- Thế nào, Diệp Thanh?
Mã Tiểu Linh hỏi.
Cô vô cùng thích dáng dấp tập trung tinh thần khi khám bệnh cứu người của Diệp Thanh, quả thật những người đàn ông chăm chỉ đều rất đáng yêu, nhưng, chăm chú giống như Diệp Thanh thì quả là rất ít thấy.
- Ồ, vấn đề không lớn lắm.
Diệp Thanh thu lại chân khí, tiếc nuối nói:
- Vốn dĩ dị tật này có thể hoàn toàn khỏi được sau này, nhưng vì đẻ non nên tiên thiên bất túc, chỉ có thể sau này dần dần điều dưỡng thôi.
Thật ra, nếu như không phải đẻ non mà là đủ tháng mới đẻ thì hiệu quả của linh lung tử âm đúng lúc phát huy hết, như thế có thể nhanh khỏi hơn. Còn bây giờ thì phải thông qua sữa mẹ mới vào được cơ thể của cô bé, hiệu quả sẽ chậm hơn.
Theo sau thì thím Vương, chị Lưu, Tiểu Mạt cũng đã đến, ngồi với Trần Khiết một lúc, sau khi thương lượng thì mọi người sẽ luân phiên nhau chăm sóc Trần Khiết, những người còn lại thì trở về làm việc, dù sao thì bọn họ còn có công việc mà.
- Lý Tiểu Hổ, pha cho tôi một ấm trà.
- Ai kia nhỉ, mau mang mấy bệnh án này đến phòng hồ sơ đi.
- Tiểu Quyên, làm ăn thế này à, bàn làm việc của tôi sao cô không lau khô cho tôi, vẫn còn ướt nước đây này.
Lý Hỏa Nhĩ sai bảo mọi người, cứ hư là lãnh đạo vậy, chỉ vào vết nước của bã chè còn vương lại trên bàn làm việc nói với y tá Tiểu Quyên vừa đi vào.
- Cái này là do anh làm rớt ra chứ không phải tôi. Anh không biết tự lau khô đi à? Tôi là y tá chứ không phải là osin của anh nhá.
- Ai chà, dám cãi lại à? Tôi dù gì cũng là bác sĩ chủ trị, bảo cô làm mấy việc cỏn con này mà đã không tình nguyện sao, sao không biết nghe lời thế hả? Nói cho cô biết, tôi cho cô làm những việc này là coi trọng cô, người khác tôi còn không thèm để ý tới đấy.
Thạc sĩ du học ở Đức về Lý Hỏa Nhĩ chuyển từ tức giận thành cười, ảnh mắt tràn đầy vẻ kiêu ngạo tự đắc.
- Hừ, vạn ngàn lần xin anh già đừng coi trọng tôi, đừng bắt tôi làm những chuyện vặt này là tôi cảm ơn trời đất lắm rồi.
Tiểu Quyên chép miệng, cười khỉnh một tiếng rồi đi ra ngoài.
- Cô...
Lý Hỏa Nhĩ tức chết đi được, ghét nhất là người khác nói hắn già, thầm nghĩ, anh đây già chỗ nào, chỉ là học thêm có mấy năm mà thôi.
- Chị Tiểu Quyên, chị chống đối hắn như vậy, cẩn thận không hắn chèn ép chị đấy.
Tiểu Quyên vừa mới ra khỏi cửa, y tá Tiểu Toa liền đi đến, kéo cô ra nói thầm.
- Tại chị không vui, sợ gì hắn chứ, lý lịch thì hắn mặc dù là bác sĩ chủ trị, nhưng kinh nghiệm chắc gì đã bằng chúng mình? Chị không tin, viện trưởng Diệp và phó viện trưởng Mã sẽ bênh vực hắn.
Tiểu Quyên có chút không phục nói.
- Suỵt...chị biết Lý Tiểu Hổ không, thường xuyên phải chịu Lý Hỏa Nhĩ ức hiếp, sai cậu ấy làm này làm nọ. Sau này, Lý Tiểu Miêu còn cãi nhau với hắn một trận to, đến tai cả viện trưởng Diệp đấy.
- Đợi đã, việc này xảy ra lúc nào vậy, sao chị lại không biết nhỉ?
Tiểu Quyên lập tức tò mò hỏi han.
- Chính là hai ngày trước, đúng hôm đấy chị nghỉ. Chị đoán xem kết quả thế nào?
- Kết quả thế nào thì còn phải dựa vào, đột nhiên cảm thấy có gì không đúng, nếu mà như thế, thì Tiểu Toa sao còn bảo mình thử đoán xem thế nào, liền hỏi dò nói:
- Trời , lẽ nào viện trưởng Diệp lại bênh vực hắn?
- Bênh vực thì không, chỉ là thản nhiên nói một câu, hiện tại bệnh viện đang cần dùng người gấp, chỉ cần y thuật cao, kiêu ngạo chút cũng không sao, hơn nữa, người có bản lĩnh mới kiêu ngạo.
Tiểu Toa miêu tả cái vẻ thản nhiên cười của Diệp Thanh, quả giống như đúc, khiến Tiểu Quyên nghe thấy càng buồn bực.
- Hài, viện trưởng Diệp cũng thật là, Lý Tiểu Miêu đối với anh tốt như vậy, không ngờ lại không giúp cô ấy.
- Hài, có một số việc vẫn nên nhẫn một chút bỏ qua, ai bào người ta là sinh viên trường đại học nổi tiếng chứ, lại còn du học trở về.
- Du học thì đã làm sao nào, không phải là vẫn có rất nhiều người như thế vẫn không tìm được việc. Cái thứ gì chứ, ngay cả cái tên cũng được đặt giống như người nước ngoài. Không được, chị không chịu được cái cảnh này, chị phải đi tìm phó viện trưởng Mã nói chuyện mới được.
Bây giờ, lúc ở bệnh viện Ngô Đồng, lúc mà Hà Phẩm Dật vẫn còn làm chủ nhiệm khoa, chưa bao giờ có ai răn dạy chị đây như vậy, không cho mày biết thế nào là lễ độ, mày còn cho là mọi người ở bệnh viện này đều dễ bị bắt nạt.
- Chị đi thật sao?
Tiểu Toa hơi sợ hỏi.
- Đương nhiên rồi, hay là hai chị em mình cùng đi. Thồi, mình chị đi cũng được, ngoan ngoãn hiền lành như em thế này thì....
- Xí, em sao nào. Chị đi, em cũng dám di.
Tiểu Toa nói.
Tiểu Quyên “ cạc cạc’ cười trộm, co chút phấn chấn, nhỏ giọng nói thầm:
- Ha ha, nói xấu sau lưng, chị thích nhất đấy, ha ha, chúng mình đi thôi.
- Eo, chị cười gian quá đấy.
- Vậy phải xem chị em là ai chứ? Có khi nào phải dụi mắt vì bụi cát bay vào đâu.
Tiểu Quyên vừa nói vừa nhéo cái má bầu bĩnh của Tiểu Toa một cái rồi kéo cô đến phòng làm việc của Mã Tiểu Linh.
Truyện khác cùng thể loại
843 chương
125 chương
606 chương
554 chương
9 chương