Thần Y

Chương 383

Thần Y Tác giả: Hành Đạo Xích Chương 383: Đám lưu manh rác rưởi (1,2) Nhóm dịch: ShenYi Nguồn: metruyen Từ dưới nước nhìn ngắm người đẹp, phong vị nó lại khác, hai đôi chân thon dài trắng nõn hiển hiện dưới làn nước trong vắt, đôi mông trắng nỏn, căng tròn vô cùng đẹp mắt. Ngón chân của Mã Tiểu Linh rất thon và dài, cáo nào cái nấy đều rất tinh xảo, như một tác phẩm nghệ thuật vậy, móng chân của An Tiếu Trúc thì được đánh bằng một thứ sơn dầu rất rực rỡ, cho dù là dưới nước nhưng cũng thấy rất ro ràng. Phái trên một chút, chiếc váy tắm của Mã Tiểu Linh uốn lượn, lộ ra chỗ tam giác phía dưới mà bất kỳ thằng đàn ông nào nhìn thấy cũng phải tán thán, cũng thoang thoáng nhìn thấy những khoảng đen đen, chắc đó chính là lông rồi, còn chỗ đó của An Tiếu Trúc thì lại phình phình ra, như một cái bánh màn thầu vậy, vô cùng bắt mắt, làm mê hồn những ai được tận mắt nhìn thấy. Hai người ai nấy đều có lợi thế riêng của mình, không phân cao thấp, đúng là nhất Diệp Thanh rồi, nhìn sướng con mắt, tuy dưới nước nhìn vậy khiến mắt chó chút khó chịu nhưng cậu lại không hề cảm thấy khó chịu chút nào, trái lại còn cảm thấy như đang hưởng thụ vậy, những chỗ mỹ diệu như thế này, đâu phải ai cũng được chiêm ngưỡng đâu. - Á, không được, không được rồi. Tuy Diệp Thanh rất muốn lao tới, cho dù là hai nàng có thế nào đi chăng nữa, cứ làm tới đã rồi tình sau, nhưng, đó cũng chỉ là những ý niệm thoáng qua trong đầu thôi, thoáng chút đã tan biến rồi, với cái tính cách nhút nhát của cậu, lại có tính quân tử nữa chứ, nên làm sao dám hành động như vậy được, đó cũng chỉ là những tạp niệm thoáng qua rồi cũng rất nhanh mà tan biến mất. Diệp Thanh vội liếc nhìn hai người họ một cái rồi sau đó bơi như như một chú cá vào bờ, rồi bò lên, vội vàng quay người đi, đi vào một góc, cũng may nước tinh khiết đặt ở vị trí đó. Lúc này, Diệp Thanh mới thở phào nhẹ nhõm, lúc đi lại rất tự nhiên, không có chút gì phải che che đậy đậy cả, lưng cậu hướng thẳng về hai người phụ nữ, chẳng cần phải lo lắng bị Mã Tiểu Linh hay An Tiếu Trúc phát hiện sự khác biệt trên người mình. Vừa đi, trong lòng vừa cảm thấy có gì đó như đong đưa, vừa nãy cậu bơi rất nhanh, như một con cá kiếm vậy, tuy nói thì dài nhưng toàn bộ quá trình đó chỉ thoáng qua thôi, Mã Tiểu Linh và An Tiếu Trúc vẫn đang tán chuyện phiến căn bản không phát hiện ra những động tác nhỏ của cậu. Hơn nữa, Diệp Thanh nhà ta cũng chỉ muốn thưởng thức thuần túy một chút thôi, dùng ánh mắt nghệ thuật, chỉ nhìn thôi không có động chân động tay gì, cậu gì gì cũng là một chính nhân quân tử, nên chẳng thèm làm những chuyện đường đột đáng xấu hổ đó. - Hey, nước tới rồi nè. Diệp Thanh cầm ba chai nước, rồi nhảy xuống nước, sau đó bơi về phái Mã Tiểu Linh và An Tiếu Trúc, những suy nghĩ thoáng qua đó cũng khiến cậu nhỏ của Diệp Thanh bình tĩnh trở lại, khiến cậu cũng yên tâm phần nào. - Diệp Thanh, sao ở chỗ suối nước nóng này không có cá sống nhỉ? An Tiếu Trúc đang nghịch bọt nước, có chút nuối tiếc nói. Cái gọi là cá nước nóng hay còn gọi bác sĩ cá, thân dài tầm 5cm, sống trong nhiệt độ tầm 35-40℃. Trong suối nước nóng, bọn chúng đóng vai trò như những chuyên gia thẩm mỹ vậy, chuyên mổ mổ những vi khuẩn mà chỉ có thể nhìn được dưới kính hiển vi thôi. Khởi nguồn của cá nước nóng rất xa xưa lắm rồi, có thể ngược dòng về thế kỷ thứ 14 ở Thổ Nhĩ Kỳ, ở thời đó, những người Thổ Nhĩ Kỳ rất thích sống ở vùng có suối nước nóng, lấy nước nóng để giảm sự mệt nhọc, trị liệu những ốm đau, có thể trong quá trình tắm suối nước nóng lâu đã tích lũy được những kinh nghiệm vô cùng phong phú, hơn nữa rất nhiều bệnh đều có thể bình phục khi tắm ở suối nước nóng này. Cho nên, loại cá này cũng được gọi là cá suối nước nóng Thổ Nhĩ Kỳ. Ở Thổ Nhĩ Kỳ còn lưu lại một câu chuyện, nói là có hai anh em, một lần đi dã ngoại chơi, phát hiện ra một suối nước nóng, bọn họ lập tức kinh ngạc phát hiện, trong suối nước nóng có một loài cá rất nhỏ đang bơi, hai anh em liền vô cùng hưng phấn, liền nhảy xuống nước, muốn bắt mấy con cá đó để ăn, xem mùi vị của những loại cá sống trong suối nước nòng này thế nào. Nhưng đáng tiếc, lúc bọn họ nhảy xuống nước, những chú cá đó không những không sợ mà còn xúm lại, dùng miệng hút hút chỗ ngón chân, bàn chân, hầu như toàn bộ cơ thể, những chú cái này không phải cá ăn thịt người, không có những bộ răng sắc nhọn, gặm gặm vào người như hôn vào người vậy, khiến người ta rất thoải mái. Choáng, hôn vào đó á? Có ghê quá không? ... Sau khi anh em thưởng thức sự phục vụ của những chú cá ở suối nước nóng này, nên cũng đã nghiện, hàng ngày đều tới đây để tắm, ngày tháng trôi đi, không ngờ đã xảy ra một truyện cực kỳ thầ kỳ, một người trong đó, bị bệnh phù nề chân hơn mười năm rồi rất nghiêm trọng, tuy nhiên không chữa mà khỏi, tin này được lan truyền ra bên ngoài, mọi người đều tới những suối nước nóng để hưởng thụ sự phục vụ của những chú cá này, rất nhiều người bị bệnh đã hoàn toàn khỏe mạnh, từ đó về sau, tiếng tăm của suối nước nóng chữa bệnh đã lan truyền ra khắp châu âu, mỗi năm có rất nhiều người đến suối nước nóng để hưởng thụ nơi tiên cảnh này. Người nước ngoài vô cùng cơi mở, rất nhiều người chẳng mặc gì cũng ngâm dưới suối nước nóng, nhất là khi có tuyết rơi, trong suối hơi nước bay lên nghi ngút, tứ phía những bông tuyết đọng lại, cả đám người nam nữ đều lõa thể mà ngâm mình dưới đó, đúng là cảm giác đó rất khoái. Hiện tại ngoài Nhật Bản, cũng có không ít quốc gia đanh tiến hành, dùng những chú cá suối nước nóng để chữa bệnh. Diệp Thanh bĩu môi cười nói: - Cá nước nóng thì có gì tốt chứ, bao nhiêu người cùng ngâm mình dưới suối nước nóng thế này, những con cá đó sau khi cắn người khác lại cắn mình, không biết chừng còn có thể bị bệnh truyền nhiễm ý chứ, cho dù không bị lây truyền, những xem ra cũng không được sạch sẽ cho lắm. - Thật hay giả vậy? An Tiếu Trúc liền kinh ngạc kêu lên, hai tay ôm ngực, rồi đập mạnh xuống nước, vẻ không sợ hãi gì nói: - Trước kia em đã tắm rất nhiều lần ở suối nước nóng rồi, mỗi lần đều rất hưởng thụ sự phục vụ của nhứng chú cá đó, chỉ cảm thấy ngưa ngứa thôi. Mã Tiểu Linh cười nói: - Đừng nghe Diệp Thanh nói bừa, cá nước nóng cũng có khả năng truyền bệnh, nhưng tỉ lệ rất thấp, đương nhiên, như những bệnh truyền nhiễm như HIV, hay viên gan đều có thể truyền bệnh, do vậy, cũng không nên đi thử quá nhiều, như những người bị bệnh đái tháo đường, bệnh vảy nến á sừng, và những người có hệ thống miễn dịch quá yếu, rất dễ bị truyền nhiễm. - Sao mà đáng sợ vậy, vậy sau này em sẽ không bao giờ thử nữa. An Tiếu Trúc nói. Diệp Thanh thêm mắm thêm muối nói: - Những con cá đá ăn uống rồi thải ra rất nhiều chất lắng đặng dưới đáy suối, lại thêm nhiệt độ của nước cũng gần như nhiệt độ cơ thể, nên môi trường đó là môi trường lý tưởng cho những vi khuẩn gây bệnh rồi ký sinh trùng sinh sôi nảy nở. - Ý, ghê quá à. - Sao anh không đi chết đi hả. Mã Tiểu Linh và An Tiếu Trúc đều là người vô cùng thông minh, làm sao mà không biết được ý của cậu chứ, lúc đó liền lao tới lấy chai nước gõ vào đầu Diệp Thanh, nhưng Diệp Thanh nhanh chân hơn vội lùi lại. - Đuổi đánh chết tên tiểu tử ghê tởm này đi. - Đúng đó, nói như vậy còn muốn người ta ăn cơm nữa không hả? Hai người còn định sai cậu đi lấy ít bánh ngọt để ăn, nhưng bây giờ, cảm thấy ghê tởm làm sao mà ăn được chứ. - Anh nói đều là sự thực đó, không tin hai em cứ tự nghĩ mà xem. Diệp Thanh vừa lùi lại vừa cố biện hộ cho mình. Đúng lúc này, đột nhiên phòng của bọn họ bị đẩy ra, xông vào một đám người. Vừa nãy ba người bước vào quên không đóng cửa, sau đó Diệp Thanh nhớ ra, vốn định đóng lại, nhưng lại sợ Mã Tiểu Linh và An Tiếu Trúc hiểu lầm, nghĩ là mình làm chuyện bậy bạ gì với họ nên không đóng lại nữa. - Xin lỗi, tiên sinh tiểu thư, gian phòng này quả thật có người rồi. Nhân viên phục vụ cố ngăn lại, nhưng đám người kia vẫn vênh váo tự đắc, rõ ràng chẳng để ý gì tới lời nói của nhân viên kia. Cô gái phục vụ phòng để tóc mái, chừng hai bốn tuổi, lúc Diệp Thanh và mọi người làm thủ tục nhận phòng là cô ấy phục vụ, thái độ rất tốt, bà người Diệp Thanh cũng có hảo cảm với cô nhân viên này. - Có người thì làm sao nào, bảo hắn khẩn trương rời khỏi đây. - Đúng đó, ngu thật, vấn đề đơn giản thế mà cũng không biết xử lý sao - Tiên sinh, tiên sinh, quả thực là không được, chúng tôi làm ăn, không thể đắc tội với khách hàng được. - Cô sợ đắc tội với bọn họ, lẽ nào không sợ đắc tội với bọn ta sao? Thích bị sa thải hả, cút ngay đi. Cô nhân viên bị đẩy ra, lảo đảo một chút, suýt nữa thì ngã xuống đất, sau đó đám bốn năm người cả nam cả nữ xông vào, nam thì ăn mặc quái dị, nữ thì như những yêu quái, nhìn thoáng qua đã biết là không phải người tốt rồi. - Ái dà, quả thật là có người ở đây. - Cứ tưởng là thần tiên ở nơi nào, hóa ra là một thằng công tử bột và hai mỹ nữ. - Tiểu tử, mày cũng có phúc lắm đó, trái ôm môt cô phải ôm một nàng, đúng là một long hai phượng. - Oa, hai cô em này, thân hình thật bốc lửa à. ... Mấy gã đàn ông thì đều tỏ ra ngang ngược, đem theo đám con gái đều cười rất tinh tướng, như đám khỉ vậy. Dưới con mắt bọn họ ba người Diệp Thanh chẳng có chút uy vọng nào cả, cứ như bọn họ đến đây trước vậy, lúc đó liền gào thét lên, mấy gã đàn ông còn nhìn Mã Tiểu Linh và An Tiếu Trúc vẻ rất thèm thuồng đắm đuối. An Tiếu Trúc bĩu bĩu môi, cười khinh bỉ, rồi cùng với Mã Tiểu Linh thấp người xuống chỉ lộ ra chiếc cổ và đầu, rồi đi về phía sau lưng Diệp Thanh, bọn họ cũng chỉ nhìn thoái qua thân hình của Mã Tiểu Linh và An Tiếu Trúc ở dưới nước thôi còn làm sao nhìn được những bộ phận chi tiết được. Diệp Thanh vẫn rất điềm tĩnh, mặt mày nghênh nghênh lên như lúc nào cũng có thể nghênh chiến vậy. Cô nhân viên nhún nhún vai, bất đắc dĩ đứng ở một bên, vốn định nói đỡ cho nhóm Diệp Thanh, nhưng không biết phải nói thế nào. Mấy người này thường tới sơn trang, cho dù là ông chủ cũng phải nợ sợ bọn họ vài phần, bản thân mình là một nhân viên cỏn con, thì có thể làm được gì chứ? Tìm quản lý cũng chẳng có ý nghĩa gì, còn những tên bảo vệ thì cũng ngại đụng vào đám ngày, nên cũng có chút lo lắng cho nhóm của Diệp Thanh, thầm nghĩ, mình có nên báo cảnh sát không nhỉ? Nhưng, sau vụ này chắc chắn bọn họ sẽ tìm mình báo thù thì sao? Cô nhân viên đó nghĩ tới đây, liền không nghĩ tới chuyện báo cảnh sát nữa, ngẩng đầu lên, nhìn nhóm Diệp Thanh như rất có lỗi lầm gì đó, nào ngờ, người con gái cắt tóc ngắn rất xinh đẹp đang mỉm cười với mình, gật đẩu tỏ vẻ an ủi, dường như đang nói, không sao, đừng nên lo lắng làm gì. Lúc này, cô nhân viên vô cùng kinh ngạc, thầm nghĩ, đối phương người đông thế mạnh, đều là bọn lưu manh, ba người thì có hai nữ còn một thì..., không biết trói gà có chặt không nữa, thế mà lại bình tĩnh như vậy, chẳng nhẽ lại ghê gớm vậy sao? - Tiểu tử, nếu biết điều thì ngoan ngoãn cầm quần áo mà cút đi, ở nơi này, đừng có trành dành với anh làm gì. Trong đó một gã tai to mặt lớn, tết tóc thành nhiều bím, lưng hùm vai gấu, đang ôm eo một tiểu mỹ nhân, nói với Diệp Thanh. - Trùng ca, anh gọi nhầm đối tượng rồi, em nghĩ người làm chủ ở đây phải là cô em tóc ngắn kia kìa. Tên tai to mặt lớn có biệt hiêu là Trùng ca, nguồn gốc của cái tên gọi là này vì cậu nhỏ quá khiêm tốn, nhỏ như một con trùng vậy, mấy gã đi theo đều là những tên bạn rượu với nhau cả, rất thân thiết với nhau. Thông thường mà nói, đàn ông nhìn người to cao thì những chỗ cốt yếu thì thường ngược lại, vừa nhỏ vừa yếu nữa chứ, không giống như của Diệp Thanh, nhìn người cao cao gày gày, nhã nhặn thanh tú nhưng nếu mà cởi quần ra, khối người phải chạy mất dép, cả một khối cồm cộm. Lời của Trùng ca mới nói ra, lập tức có vài tên phụ họa vào nói: - Đúng đó, cái tên công tử bột kia, nhìn qua đã biết là trai bao rồi, chắc không làm chủ được rồi. - Trùng ca, anh nói với nó, chẳng phải đàn gảy tai trâu sao? Mẹ kiếp cái thằng công tử bột kia, đúng là có phúc thật, không ngờ có hai cô em xinh đẹp kia vây quanh, thân hình mê ly, đúng là của ngon vật lạ. - Em thấy, cứ cho thằng công tử bột kia ném ra một chỗ là được, còn về hai cô em kia, một cô em vẻ giống con trai phết, còn một cô em thì quả thật là tuyệt mỹ, giữ lại để anh me mình còn sung sướng chứ. - Đúng đó đúng đó, có thêm hai người đẹp nữa thì càng thêm hứng khí đó. Lời này vừa nói ra, bỗng Diệp Thanh thấy vô cùng tức giận, mẹ kiếp, dám trêu ghẹo Tiểu Linh và Tiếu Trúc sao? Đúng là không muốn sống nữa rồi. Lại còn dám nói mình là công tử bột nữa chứ, ông mày ghét nhất đứa nào nói câu này, đây chẳng phải là côi thường ông mày sao? Dám xem thường anh mày, anh mày sẽ có các chú biết thế nào là sự lợi hại. - Cút hết đi cho tao. Diệp Thanh đứng bất động, quát lên một tiếng, bỗng nhiên, nước bay tung tóe, Mã Tiểu Linh và An Tiếu Trúc thì đứng gần gang tấc với cậu, nên cảm thấy rõ ràng nhất, lúc đó suýt chút nữa thì đứng không vững, một trái một phải, vội vàng đừng sát sau lưng và tóm lấy tay Diệp Thanh Mã Tiểu Linh liền liếc nhìn An Tiếu Trúc một cái, thấy ánh mắt có chút lỳ lạ, An Tiếu Trúc lập tức thấy chột dạ, vội vàng buông tay ra, cười ha hả nói: - Vừa nãy suýt chút nữa em ngã xuống... Sau đó, liền tóm lấy tay của Mã Tiểu Linh. - Vừa nãy suýt chút nữa chị cũng té ngã. Mã Tiểu Linh cười nói, sau đó cũng buông tay Diệp Thanh ra, đỡ An Tiếu Trúc, hai người cầm tay nhau, rồi dìm mình xuống nước chỉ lộ ra chiếc đầu và cổ, đừng sau lưng Diệp Thanh. Bọn họ không hề lo lắng cho Diệp Thanh, chỉ là đứng xem tình hình thôi, thấy bọn lưu manh trên bờ kia không biết trời cao đấy dầy là gì. Ngang nhiên dám đối trọi với Diệp Thanh nhà ta sao? - Ha ha, mọi người đều nghe thấy rồi chứ? Cái thằng công tử bột kia kêu chúng ta chút đi đấy. - Nhìn người thì gày go gày gheo thế mà giọng cũng to gớm. - Đúng đó, kêu ngạo cũng phải có bản lĩnh chứ. - Đánh chết hắn đi. - Tiểu tử à, một mình cậu có thể làm thỏa mãn hai người đẹp kia không, có cần anh tới giúp đỡ không? Sự dâm dục của Trung ca lại nổi lên, ánh mắt nhìn chằm chằm Mã Tiểu Linh và An Tiếu Trúc, như muốn ăn tươi nuốt sống người ta vậy. - Hỗn xược! Diệp Thanh quát lên một tiếng, chân dẫm mạnh xuống dưới nước rồi bật người bay lên bờ, chân phải liền nhảy lên lao vào tên Trùng ca kia. - Á, bụp..! Cú đá này nhanh như gió vậy, khiến hắn không kịp trở tay. Cũng may cho tên lưng hùm vai gấy kia, thân hình vạm vỡ, nhưng bị một cú đá vào vai, sau đó cả thân người nhã nhào xuống, như cả một thớ thịt vơ òa xuống đất vậy. - Mẹ kiếp thằng chó này. Tên mập này cũng là người thường xuyên đấm đá, bị Diệp Thanh ra đòn mạnh như vậy, thế mà vẫn cố chửi được một câu. - Lại còn dám chửi nữa à? Diệp Thanh giận dữ, vung chân đá tới, bụp bụp bụp, đánh vào những thới thịt của hắn kêu lên từng hồi, khiến những người ở đó đều vô cùng kinh ngạc, mặt mày của gã mập kia đỏ bừng lên, như im vài hình bàn chân lên mặt vậy. Người đẹp bên cạnh Trùng ca tất nhiên là sợ mất mật rồi, liền lùi lại, thất tha thất thểu thế nào mà lại va ngay vào tường, sau đó một lúc lâu mới định thần được, lúc đó liền ôm lấy tai kêu ầm lên. Còn vài người khác thì như mông lung vậy, không thể ngờ được, tên tiểu tử trước mặt mình là một tên giỏi võ như vậy, có thể khiến Trùng ca thảm như thế này, tuyệt đối không phải hạng tầm thường. - Mọi người đừng sợ, chúng ta cùng lao lên, hai tay làm sao đấu lại bốn tay chứm cho dù hắn có mạnh đến đâu, anh em mình đông cũng chẳng sợ. - Đúng đúng, anh em, lao vào cho thằng nhãi này một trận nào. - Thằng chó công tử bột này. - Xử hắn đi, sau đó làm việc hai người đẹp kia. Đám kia mấy tên đều cầm dao găm, một số không cầm dao nhưng cũng vớ xem trong phòng có gì cầm được rồi lao vào Diệp Thanh. Đám đàn bà đi cùng cũng sợ mất mật kêu ầm lên, chạy hết vào góc mà trốn, nhưng những thái độ đó cũng có vài phần giả tạo, rõ ràng cố ý tỏ ra yếu ớt, giả bộ rõ ràng, đám người này đánh nhau, các ả đều thấy quen lắm rồi, kêu ầm lên cũng làm dũng khí của đám đàn ông tăng lên. Quả nhiên, có một đội cổ vũ như vậy, đám đàn ông kia như có thêm sức mạnh, lao vào Diệp Thanh rất hổ báo. - Đúng là đám rác rưởi. Diệp Thanh cười khinh bỉ, đứng vững vàng dùng chân khí Thương Lê, những chiêu này cậu đã luyện tới mức quá nhuyễn rồi, mỗi ngón tay chỉ ra đều điểm vào một huyệt của đối phương. Võ y phối hợp, Thương Lê thần châm vẫn chiếm ưu thế, y thuật là võ thuật mà, mà võ thuật cũng là y thuật, hai cái hỗ trợ lẫn nhau, rõ ràng công phu sẽ điêu luyện hơn rất nhiều, dùng mấy ngón tay chỉ vào huyệt nhưng lục mạch thần kiếm vậy, làm sao đám lưu manh nhãi nhép này có thể chịu đựng nổi chứ.