Thần Y
Chương 380
Thần Y
Tác giả: Hành Đạo Xích
Chương 380: Đừng tưởng con ông cháu cha thì muốn làm gì thì làm nhé!
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
- Ồ, ồ, vậy được thôi, các cô cậu bận việc thì di thôi, hôm khác tôi sẽ địch thân đến Diệp Gia thôn để cảm tạ.
Bà Nghiêm dường như đã hiểu ra điều gì đó, như vẻ bừng tỉnh đại ngộ vậy, vội gật gật đầu, như vẻ ngượng ngùng cả với Mã Tiểu Linh và An Tiếu Trúc vậy.
- Hôm nay nể mặt Tiểu Diệp thần y, bà mới không so đo với mi, lần sau còn dám khoa trương ở thôn Nghiêm Gia này nữa, đừng trách cái cuốc này nó vô tình nhé.
Bà Nghiêm lại liếc nhìn gã đàn ông gây tai nạn một cái, vô cùng khinh miệt nói.
Gã đàn ông kia cảm thấy vô cùng buồn bực, thầm nói, đúng là hổ lạc vào thành phố bị chó dọa, ông mày đã bao giờ phải chịu sự ủy khuất này đâu cơ chứ.
Nhưng, đối phương người đông thế mạnh, hắn chỉ biết cố nhẫn nhịn mà thôi, đại trượng phu có thể nhu có thể cương, đồng thời, trong lòng cũng thấy thoải mái đi rất nhiều rồi, cuối cùng cũng không phải lo chiếc xe của mình bị đập nát.
- Mau thay lốp xe đi.
Người con gái bên cạnh hắn thúc giục, gã đàn ông kia lập tức lại cầm công cụ, ngồi xổm xuống, tiếp thục mân mê thay lốp xe, càng mân mê vậy trong lòng càng thấy bực tức, thầm mắng:
- Cái thằng chó này, hóa ra tên là Diệp Thanh, rất nổi tiếng sao? Nhưng cũng chỉ là một tên lang vườn thôi, không biết làm cái trò gì mà khiến lốp xe của ông mày nổ thế này nhỉ?
Cùng lúc này, bà Nghiêm cười ngượng ngùng nói với Diệp Thanh:
- Vẫn mong Tiểu Diệp, cậu có thể khám giúp cho ông lão nhà tôi, có thể trừ dứt bệnh thì tốt quá, ha ha...
Diệp Thanh trầm ngâm giây lát nói:
- Cháu kê cho bác giai một phương thuốc để bác điều dưỡng một chút, cứ uống nửa tháng đã, sau đó tới phòng mạch nhà cháu khám lại, lúc đó chắc cháu không có ở nhà, nhưng bố cháu ở đó, bố cháu y thuật cũng rất cao siêu, còn lợi hại hơn cháu nhiều.
Bà Nghiêm lúc đó cảm kích vô cùng, vội gật đầu, vẻ rất cung kính.
Mã Tiểu Linh liền cười, cái bà Nghiêm này, hung hãn thì chẳng ai bằng, thế mà lại khách khí vậy, thế là liền mỉm cười, liền lấy quyển sổ ghi chép và chiếc bút đưa cho Diệp Thanh.
Diệp Thanh cầm lấy rồi viết viết những vị thuốc vào tờ giấy đó.
An Tiếu Trúc nhìn thấy vậy cảm thấy có chút ảm đạm, thầm nói, chì Tiểu Linh và Diệp Thanh thật ăn ý, một người vừa nói phải kê đơn thuốc, người kia lập tức đưa giấy và bút lên luôn, đó chẳng phải là phu xướng phụ tùy thì là gì nữa.
Cắn cắn đôi môi đỏ mọng, nhưng cũng có chút hối hận, sao lúc ý mình không biết chợp cơ hội, nếu đưa giấy bút sớm hơn chị Tiểu Linh một bước, chắc chắn tên Diệp Thanh này sẽ cảm thấy mình dịu dàng và dễ thương hơn.
Nhưng đâu ngờ, sự ăn ý cũng phải có thời gian bồi dưỡng nữa đó, Diệp Thanh và Mã Tiểu Linh đã cùng kết hợp rất lâu rồi, cái gọi là song kiếm hợp bích, thiên hạ vô địch mà, ở bệnh viện Ngô Đồng đã có biệt danh là Thần Y hiệp lữ rồi, nếu An Tiếu Trúc mà biết được chắc càng thêm đau lòng hơn.
- Linh dương giác 10g, câu đằng 12g, tang diệp 10g, cúc hoa 12g, bạch thượng 9g, sinh địa 12g, xuyên bối mẫu 10g, trúc như 12g, phục thần 9g, sắc bằng nước, mỗi ngày một thang, phân làm hai lần uống, sáng và trưa, phương thuốc này có tác dụng bình can tức hỏa, thanh nhiệt trừ co giật, thích hợp với những bệnh động kinh do ban phong thiên thịnh.
Không chỉ kê phương thuốc, còn đều giải thích những nguyên nhân và tác dụng của từng loại nữa.
Bà Nghiêm cầm tờ giấy từ tay Diệp Thanh, rồi tự mình đọc to lên, từng câu từng chữ đọc rất rõ ràng rành mạch, giống như mộ tiến đồ đang đọc kinh Phật vậy.
Sau đó, những bệnh nhân động kinh phải chú ý những gì Diệp Thanh đều phân tích và nói rõ cho bà Nghiêm biết, ví dụ thường ngày ăn uống phải chú ý nhiều chất bổ dưỡng, dễ tiêu hóa, như cơm, đậu lạc, thịt nạc, trứng gà, cá, thịt bò, nhất là những loại đậu, rau quả tươi ngon, và những loại sữa nữa..., vì trong thành phần những loại đó chứ nhiều protein có tác dụng giúp não hồi phục, giảm những triệu chứng bùng phát của bệnh động kinh.
Ngoài ra, nên ít ăn những loại thức ăn có nhiều dầu mỡ như thịt vịt, thịt dê, càng phải ăn ít những loại như ớt, hành, tỏi vân vân những loại có tính kích thích đó.
Mặt khác, phải chú ý hơn cả, không nên uống rượu quá nhiều, tốt nhất không nên để bác giai uống rượu, tuy có hơi nghiêm khắc với bác giai nhưng có lợi cho sức khỏe của bác ấy.
Thường gian dài uống rượu ngoài những bệnh như viêm dạ dày, viêm tuyến tụy, tổn hại gan, nhịp tim không đều, khả năng tạo huyết kém và miễn dịch suy giảm, mà quan trong nhất sẽ dẫn tới hệ thần kinh bị ngộ độc, dẫn tới vitamin B1 trong cơ thể bị thiếu hụt, gây ra tổ chức của não bị hạn chế, dẫn tới bệnh động kinh, còn có thể dẫn tới khả năng chú ý kém, trí lực giảm sút thậm chí còn bị lẫn.
Động kinh còn có thế dẫn tới ngộ độc rượu, còn ngộ độc rượu cũng có thể là nguyên nhân thứ phát dẫn tới động kinh
- Ha ha, Tiểu Diệp à, quả thực cảm ơn cậu quá, vì chúng tôi mà giảng giải nhiều như vậy.
Hai ông bà Nghiêm, từ trước tới giờ chưa bao giờ nghe bác sĩ nào giảng giải tỉ mỉ như Diệp Thanh cả, nên rất cảm kích, liền cười ha hả nói.
Bà Nghiêm nói:
- Nghe thấy chưa hả, người ta Tiểu Diệp thần y đã nói rồi, tôi cấm ông từ này không được uống rượu nữa, đều muốn tốt cho ông cả thôi, nghe chưa.
Ông Nghiêm ngượng ngùng cười nói:
- Sau này tôi không dám nữa, không dám nữa mà.
Mọi người liền cường toáng lên.
Sau đó, mọi người đều hỏi Diệp Thanh về những bệnh tình của mình, Diệp Thanh giải thích cho từng người một, dù sao bây giờ cảnh sát giao thông vẫn chưa tới, cũng chẳng có việc gì làm.
Việc tốt cũng phải làm tới cùng, Diệp Thanh cũng muốn biết cảnh sát giao thông sẽ xử lý vụ này thến ào, để xem gia cảnh gã đàn ông gây tai nạn kia ghe gớm đến đâu, nếu mà có chút quan hệ với cảnh sát, không biết chừng những bà con của mình lại bị thiệt thòi ý chứ, như vậy thì không được.
Một lát sau, liền có hai cảnh sát giao thông tới, một người tầm ba bảy ba tám tuổi, đầu đã hói hết, còn gã kia thì dường như mới vào nghề, nói năng rất nghiêm nghị, xem ra dáng vẻ cũng rất nghiêm túc, tuy Mã Tiểu Linh gọi điện thoại cho cảnh sát, nhưng do tai nạn xe cộ mà, tất nhiên sẽ chuyển tới cảnh sát giao thông để xử lý.
Gã đàn ông gây tai nạn kia lập tức tiến tới đón tiếp, vẻ mặt tươi cười, rồi lại đưa thuốc ra để mời, rồi lại ghé sát tai nói thầm điều gì đó, dường như gã đàn ông đó nói thầm rằng:
- Chú tôi là đội trưởng đội cảnh sát giao thông của tỉnh.
Gã cảnh sát hói đầu kia vốn rất huênh hoang nhưng nghe thấy vậy, lập tức to ra rất cung kính, thậm chí còn nịnh bợ vài câu nữa ý chứ, vừa nhìn đã biết là kẻ lõi đời, nhưng gã cảnh sát trẻ tuổi kia, vẫn cứ rất nghiêm nghị, ngay cả Diệp Thanh cũng không biết hắn đang nghĩ gì nữa.
Mã Tiểu Linh nói:
- Gã cảnh sát trẻ tuổi kia dường như cũng nhận thuốc rồi, việc này e rằng khó giải quyết đây.
An Tiếu Trúc bĩu bĩu môi nói:
- Nếu những đám này dám lấy việc công để trả thù tư, giải quyết không công bằng, em sẽ bảo bố em cho bọn chúng nghỉ việc hết.
Đường đường là chủ tịch thành phố Phù Liễu, muốn cho thôi việc mấy gã cảnh sát giao thông tiếp riu này chẳng phải quá dễ dàng sao.
- Ông uống rượu sao? Đi xe loạng choạng trên đường phải không?
Gã cảnh sát hói đầu hiểu rõ một số sự tình, lập tức lớn tiếng nói với ông Nghiêm.
Tuy bà Nghiêm rất hung hãn, nhưng đối phương mặc quần áo cảnh sát, lúc này cũng không dám làm càn, không dám cầm cuốc xẻng lên, nhưng vẫn rất tức giận nói:
- Ông lão nhà tôi bị động kinh dẫn tới ngộ độc rượu, chỉ uống có chút chút rượu, đường thì hẹp như vậy, ông ấy đi giữa đường cũng là bình thường thôi, nhưng người đụng phải vẫn phải chịu trách nhiệm. Ít nhiều cũng phải bồi thường tiền thúc men viện phí cho chúng tôi.
Bà Nghiêm thầm nghĩ, mi mà bồi thường ít tiền, bọn ta sẽ tăng thêm chút ít, cũng để cảm ơn Tiểu Diệp thần y, cũng chẳng còn cách nào, nhà nghèo mà, hơn nữa, phí khám chữa bệnh cũng phải bồi thường chứ.
Gã đàn ông kia đã thu phục được gã cảnh sát hói đầu, lúc này rất huênh hoang, lớn tiếng quát:
- Ai đụng phải ai chứ, tôi đâu có đụng phải ông ý chứ, bà có thấy tôi đụng phải ông ấy không nào? có hình ảnh nào ở hiện trường chứng minh không nào?
Gã cảnh sát hói đầu nhún nhún vai, buông tay nói:
- Đúng đó, hiện trường tai nạn các người còn không chụp, chúng tôi tới thì hiện trường đã bị phá hủy rồi, nói cũng không biết thế nào được, quả thật chúng tôi cũng rất khó giải quyết.
Bà Nghiêm là người dân quê, máy chụp ảnh làm sao có, cho dù có, cũng không biết phải làm thế nào, sao mà biết phải chụp ảnh hiện trường, lúc đó liền có vẻ câm khẩu:
- Cái gì? Còn phải chụp ảnh sao?
Gã cảnh sát trẻ tuổi đi vài vòng, rất không vui đi lại, nói:
- Lão Lưu, đây là việc rất rõ ràng, cần gì phải chụp ảnh nữa, anh xem, phần sau của xe đạp đã bị biến dạng rồi, hơn nữa đầu chiếc SUV kia cũng bị xây xát nhẹ, xe cơ giới đụng vào người đi đường thì trách nhiệm hoàn toàn quy cho ai, còn phải tranh luận nữa sao?
Diệp Thanh không khỏi gật gật đầu, cũng có chút hảo cảm với gã cảnh sát trẻ tuổi này, người này còn có chút trách nhiệm, không như tên đồng nghiệp của hắn, còn hiểu chút luật giao thông, ví dụ, khi rẽ phải nhường cho xe đi thẳng, có người đi sai đường hoặc vượt tốc độ mà bị xe đi thẳng đụng phải, tất nhiên xe đi thẳng vô can, còn xe bị đụng chịu hoàn toàn trách nhiệm.
Lúc đợi đèn xanh đèn đỏ, xe đằng trước phanh gấp, bị xe đằng sau đụng phải, thì xe đằng sau phải chịu hoàn toàn trách nhiệm( ai bảo anh bán sát xe tôi quá làm chi).
Nhưng lúc này, xe cơ giới và xe đạp, lại là một nhẽ khác, không biết ai là người có lỗi, tóm lại xe lớn phải chịu trách nhiệm.
- Không có ảnh, thì cậu cho rằng nhất định là đụng phải người, cũng có thể như vị tiên sinh này nói vậy, anh ấy không hề đụng phải người, hay là ông già kia tự ngã thì sao? Dù sao, rượu say tham gia giao thông cũng là sai rồi.
Gã cảnh sát hói đầu vô cùng bực tức, lườm lườm gã cảnh sát trẻ tuổi, tức giận nói, trong lòng thầm chửi, sao cậu ngu vậy, trong ngành rồi mà còn không biết chút quy tắc là sao?
Gã đàn ông gây tai nạn lập tức phụ họa nói tiếp:
- Đúng đó, tôi không hề đụng vào ai, để tôi phải chịu vu cáo hãm hại, tôi không cam lòng.
Tuy hắn có tiền, nhưng không muốn phải bồi thường, muốn lấy số tiền đó đưa cho tên cảnh sát đồi bại kia hoặc mua đồ cho cô bồ xinh đẹp còn hơn.
- Ảnh thì tôi có.
Mã Tiểu Linh lập tức đứng ra, đưa chiếc Iphone 4s chụp ảnh cho cảnh sát.
Diệp Thanh thầm nói:
- Tiểu Linh làm việc thật cẩn thận, không chỉ báo cảnh sát, lại còn chụp ảnh nữa, đâu như mình, lúc đó chỉ biết cứu người bệnh thôi.
Dường như Mã Tiểu Linh biết được ý nghĩ của cậu vậy, lúc đó đưa ánh mắt dịu dàng nhìn cậu, dường như muốn nói, đương nhiên là cứu người quan trọng nhất rồi, còn những chuyện khác tất nhiên là để chị chịu trách nhiệm rồi.
Truyện khác cùng thể loại
843 chương
125 chương
606 chương
554 chương
9 chương