Thần Y
Chương 375
Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 375: Ô, thế ai là bạn gái của Tiểu Thanh đây?
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
- Dạ, dạ, cô, cô xinh quá.
Táo không kìm nổi giơ tây vuốt vuốt mái tóc ngắn của Mã Tiểu Linh rồi ha ha cười nói.
Nghe thấy đứa trẻ không biết nói dối khen mình như vậy, lại còn gọi mình là cô nữa chứ, Mã Tiểu Linh tất nhiên là rất vui mừng rồi, con gái mà, có ai là không thích nghe người khác khen mình đâu, ngay cả những người cùng giới, cô bé cũng có cách nhìn nhận cái đẹp riêng.
- Đi nào, lên xe, chúng ta về nhà nào.
Mã Tiểu Linh bế Táo, bước vào xe, còn Diệp Thanh ngồi ở hàng ghế sau.
Nhìn cảnh này, cứ như một gia đình ba khẩu vậy, không chỉ Mã Tiểu Linh nghĩ vậy mà ngay cả Diệp Thanh cũng nghĩ vậy, trong lòng còn thấy mừng thầm nữa.
Từ chỗ dừng xe tới cổng nhà Diệp gai cũng không xa, người trong thôn đi đi lại lại nên Mã Tiểu Linh lái xe cũng rất chậm rãi, chừng ba phút sau đã tới cổng nhà Diệp Thanh rồi.
- Ý, kia chẳng phải là xe của Tiếu Trúc đó sao?
Mã Tiểu Linh xa xa nhìn thấy chiếc xe thể thao màu đỏ, rất đẹp mắt và quen thuộc, đang đậu ở bên một gốc cây cổ thụ ngàn năm, không khỏi kinh ngạc, quay đầu hỏi Diệp Thanh.
“...”
Cũng may trước đó Diệp Thanh đã nghĩ ra vô số lí do để thoái thác rồi, nhưng lúc này đầu óc như trống không, chẳng nghĩ ra được cái gì nữa, chỉ dựa vào bản năng, lắp ba lắp bắp nói lí do của Diệp Tĩnh ra:
- Đúng, đúng rồi, đó là xe của Tiếu Trúc, cô ấy là bạn học của Tiểu Tĩnh, tới đây để giao lưu những điều tâm đắc trong học tập ý mà...
- Choáng.
Mã Tiểu Linh liền cười, lại còn giao lưu những điều tâm đắc trong học tập nữa, anh cứ nói thẳng là cô bé tới tìm Diệp Tĩnh để chơi có phải là xong rồi không, nghe anh nói vậy cứ thế nào ý, nhưng, cái tên tiểu tử này, rõ ràng là có gì chột dạ rồi, lúc đó liền liếc nhìn cậu một cái rồi hỏi:
- Diệp Thanh, cô bé tới tìm anh phải không?
Tai Táo liền dựng đứng lên, nghiêng nghiêng cổ ghé vào nghe trộm, dáng vẻ rất đáng yêu.
- Á, đâu có, không có, tuyệt đối không có chuyện đó.
Diệp Thanh suýt chút nữa thì nhảy dựng lên, vội vàng giải thích.
Mã Tiểu Linh đưa ánh mắt sáng quắt nhìn cậu hỏi:
- Anh lo lắng cái gì vậy?
- Á? Anh lo lắng sao? Vì sao anh phải lo lắng chứ, không biết em đang nói gì nữa.
Diệp Thanh bĩu bĩu môi, cứng đầu cãi cố.
- Hừ.
Mã Tiểu Linh mỉm cười, tiếp tục lái xe.
Còn Táo, đôi mắt sáng ngời to chớp chớp, lắng nghe chú và cô nói chuyện, rồi lại nghĩ tới cái cô gái xinh đẹp mới tới nhà mình, như thoáng có suy nghĩ gì đó, rồi gật gật đầu, dường như hiểu ra cái gì đó.
Rất nhanh, Mã Tiểu Linh lái xe từ từ đậu ở trước cổng nhà Diệp Thanh, tới một gốc cây trước cổng dừng lại ở đó, rồi ra mở cốp sau lấy lễ vật, Diệp Thanh tất nhiên là lao tới giúp rồi, Táo thì rất vui sướng xuống xe, chạy vào trong sân, vừa chạy vừa kêu lên:
- Bạn gái của chú tới rồi, bạn gái của chú tới rồi, mẹ, vợ tương lai của chú tới rồi.
Táo gọi ầm ĩ lên, lại còn có hai chiếc xe ô tô đỗ ngoài cổng nữa chứ, khiến dân làng xung quanh biết tin kéo tới nhà Diệp gia, không vì cái gì khác, chỉ muốn nhìn vợ tương lại cuả Diệp Thanh xinh đẹp cỡ nào.
Cùng lúc này, Diệp Tĩnh và An Tiếu Trúc một trước một sau chạy ra.
- Chị Tiểu Linh.
- Chị Tiểu Linh.
Hai người đều rất nhiệt tình ra đón, rồi chào Mã Tiểu Linh, gọi rất thân thiết, nhưng, trong lòng lại không hoàn toàn như vậy.
Làm sao mà như vậy được chứ? Một người là vợ tương lai, một người là tình địch.
- Chị Tiểu Linh, em không biết là hôm nay chị tới đây...
An Tiếu Trúc vừa nói câu này ra lại thấu hối hận, vậy chẳng phải không đánh mà khai sao?
Nếu biết chị tới, thì em đã không đến rồi, không phải tới đây để gây rắc rối, nhưng ngẫm nghĩ thì thấy, câu nói vừa rồi cũng mình cũng không có gì là sơ hở lắm, đúng là em không biết chị tới thật mà, em cứ nói sự thật thôi.
Trong lòng An Tiếu Trúc thấy mâu thuẫn vô cùng, đồng thời cũng có chút lo lắng mơ hồ, một người chị mà như mẹ mình rất tốt với mình mà mình lại muốn chia sẻ người đàn ông của chị ấy, làm như vậy làm sao người ta chấp nhận được chứ.
Cô thích Diệp Thanh, càng không muốn mất một người chị tốt như Mã Tiểu Linh, nếu có một biện pháp nào vẹn toàn đôi bên có phải là tốt biết mấy không, yêu người đàn ông của chị ấy, mà người đàn ông của chị ấy còn cưỡng ép, lấy mất cái ngàn vàng của mình nữa chứ, cái này... cái này... khó xử quá à.
- Ha ha, nếu sớm biết như vậy chị đã rủ em đi cùng rồi.
Mã Tiểu Linh chớp chớp đôi mắt đen to, cười sảng khoái nói, vẻ mặt rất thoải mái, dường như không phát hiện ra những cảm xúc khác lạ của An Tiếu Trúc vậy.
Tiếp theo, chị dâu Xà Tư Na cũng ra tiếp đón, tất nhiên là những câu khách sáo và hỏi han rồi.
Thấy Mã Tiểu Linh như một minh tinh xinh đẹp diễm lệ, rất khí chất như vậy, khiến Xà Tư Na lại nể Diệp Thanh hơn, thầm nghĩ, cái chú Tiểu Thanh này, không gặp có một thời gian ngắn mà khác lạ vô cùng, kiếm người yêu mà cũng kiếm được người xinh đẹp thế này, lại còn là con nhà có điều kiện nữa chứ, chẳng nhẽ chú ấy có bản lĩnh ghê gớm vậy khiến nhiều cô gái xinh đẹp xin chết thế sao?
Chị ấy là người ngoài cuộc, lại cũng hay để ý, thấy ánh mắt An Tiếu Trúc nhìn Diệp Thanh rất nóng bỏng là đoán được rồi, làm sao có thể giấu được chị ấy chứ?
- Ý, trước kia đối với Tiểu Thanh quả là quá hẹp hòi, xem ra sau này phải sửa lại thái độ thôi, không cần nói cái khác, chú ấy mà có tiếng tăm, sau nào Táo cũng có thể nhờ vả được chú ấy nhiều đó chứ, gia sẳn ở nhà có như vậy, chú ấy thèm tranh giành mới lạ.
Xà Tư Na cảm thấy trước kia mình quá đỗi ngây thơ, cảm thấy mình thiếu khôn khéo.
Diệp Thanh, Diệp Tĩnh, Mã Tiểu Linh, An Tiếu Trúc, Xà Tư Na, Táo đều vào trong sân, rất nhiều người dân trong thôn cũng xông vào, hỏi này hỏi nọ, ai nấy đều rất vui vẻ, vui thay cho Diệp Thanh.
- Ái dà, hôm qua tôi nghe nói bạn gái của Tiểu Thanh tới, nên sáng sớm hôm nay đã đợi rồi, cuối cùng cũng đã chờ được rồi.
Một người chú họ xa cười ha hả nói, nhìn Mã Tiểu Linh, rồi nhìn An Tiếu Trúc, hai tay xoa xao nhau như vẻ rất vui mừng.
- Tiểu Thanh à, ngày mai dẫn bạn cháu tới nhà bác Lục ăn cơm nhé.
Người này sáu bảy sáu tám tuổi, là người anh họ của bố Diệp Thanh Tuyền, cũng có mối quan hệ rất thân thiết với nhà Diệp Thanh.
- Anh ba của cậu hôm qua cứ lải nhải với tôi, nói là Tiểu Thanh có bạn gái rồi, hôm nay chúng tôi nhất định phải tới xem mới được.
Một người hàng xóm gần nhà với Diệp Thanh, cũng là người có họ xa với nhà họ Diệp, dẫn cả vợ anh rất vui vẻ tới đây, vừa nhìn thấy Diệp Thanh, tỏ ra rất kích động, cầm lấy tay cậu nói, sau đó thấy Mã Tiểu Linh và An Tiếu Trúc hai người trong sân, ai nấy đều xinh đẹp như hoa, thầm nghĩ, rốt cuộc ai là người yêu của chú ấy nhỉ? Muốn hỏi nhưng lại ngại, rồi cũng chào hỏi bâng quơ:
- Ái dà, nhìn xinh đẹp quá.
- Đúng đó, xinh đẹp thật.
- Nào, mọi người ăn kẹo, ăn kẹo nào.
Xà Tư Na từ trong nhà lấy ra một túi kẹo to, rồi phân phát cho những người dân trong thôn đang ở trong nhà mình.
Từng nhóm từng nhóm dân làng kéo tới, nhìn ngắm hai người đẹp rồi lại ra ngoài ngõ ngắm xe đẹp, đương nhiên xe của Mã Tiểu Linh cũng chỉ là loại xe hơi bình thường thôi, nhưng người nông thôn thì làm sao biết được, nhưng vẫn cứ thảo luận rất nhiệt tình, rồi đoán già đoán non xem chiếc xe nào là của bạn gái Diệp Thanh, và người yêu của Diệp Thanh là ai trong hai người con gái xinh đẹp đó.
Đương nhiên, những điều suy đoán đó cũng chỉ là quan tâm Diệp Thanh thôi mà, cũng không có chút ác ý gì.
Tin tức được truyền đi rất nhanh, ngay cả người dân thông Vương Đài cách một con sông nghe được tin cũng rất hiếu kỳ, lần này, cả nhà Vương đại bá nhờ ơn cứu mạng của Diệp Thanh cũng rất kích động, liền sai bà Vương mang những đặc sản quê mình như trứng gà, nhà trồng được những loại hoa màu, mang tới rồi cũng tìm hiểu thêm tình hình.
- Ái dà, Tiểu Thanh, cháu về mà sao không tới nhà bác chơi thế?
Bà Vương vừa vào tới sân, liền cười ha hả nói với Diệp Thanh, rồi mắt đưa nhìn mấy người con gái đang đứng ở trong sân.
- Hôm trước mới về, vốn định mấy ngày nữa sẽ tới nhà Vương đại bá chơi, sức khỏe của bác ấy vẫn tốt chứ ạ?
Diệp Thanh vội đứng dậy, cười nói. Cùng lúc này, Mã Tiểu Linh, An Tiếu Trúc, Diệp Tĩnh thậm chí Táo cũng đứng dậy, hoặc mỉm cười, hoặc gật đầu, hoặc chào hỏi, tỏ ra rất kính nể.
- Cũng khỏe, từ ngày nhờ ơn cứu mạng của cậu, sức khỏe ông nhà tôi ngày càng khỏe mạnh.
Bác Vương cười rất tươi rồi nhìn Mã Tiểu Linh và An Tiếu Trúc hỏi:
- Không biết hai cháu là...
Thực ra, bác ấy “ tuệ nhãn như đuốc” trong lòng sớm đã đoán được, thầm nghĩ, người con gái tuổi tác lớn hơn một chút kia có lẽ là bạn gái của Tiểu Thanh, còn người con gái kia, tuổi cũng chạc tuổi của Tiểu Tĩnh thôi, chắc là em vợ của Tiểu Thanh rồi? Em gái đi cùng chị tới đây, cũng không phải là hiếm, chỉ có điều, vì sao trước cổng lại đỗ tận hai chiếc xe hơi nhỉ? Quả thật cũng không biết thế nào, sau đó liền phủ quyết những suy nghĩ trước kia của mình, cảm thấy rất mê hoặc, đồng thời, lại càng thấy hiếu kỳ hơn.
- Chị ấy là bạn gái của anh cháu, tên là Mã Tiểu Linh, còn bạn này là bạn học của cháu tên là An Tiếu Trúc, hôm nay đều đến nhà cháu chơi ạ.
Diệp Tĩnh cười ha hả, liền chủ động giới thiệu.
Ồ, hóa ra là vậy, bác Vương lúc này mới giật mình, lúc đó liền chào hỏi rất nhiệt tình:
- Hai vị khách quý.
Vội đem những đồ mình mang tới đặt lên bàn, nói:
- Tiêu Thanh à, biết cháu thích ăn lạc, nên chiều qua bác rang cho cháu đó, còn có ít trứng gà, đều là trứng mới đó.
- Bác à, bác khách khí quá rồi.
Diệp Thanh cảm thấy hơi ngại, nếu từ trối thì cũng không từ trối được, người ta đã mang tới đây rồi, lẽ nào lại mang về sao, hơn nữa, cũng là tấm lòng của người ta mà, lúc đó liền cảm ơn rồi vui mừng nhận lấy.
Người nhận quà vui mừng rồi, người tặng quà tất nhiên cũng thấy thoải mái hẳn, người ta có lòng tốt mang tới tặng, mà mình không nhận thì đúng là không nể mặt người ta gì cả, người ta sẽ khó xử lắm, đây là những điều mà Diệp Thanh từ nhỏ đã học được.
Lần đó, cậu học tiểu học, hình như là lớp ba, có một bạn nam mời cậu ăn hạt dưa, kết quả tên nhãi Diệp Thanh này cứ một mực lắc đầu từ trối, rồi nói câu: tôi không ăn, bạn nam đó cũng là người hay xấu hổ, lập tức thấy rất khó xử, ngượng ngùng cười rồi rời đi.
Mỗi lần nghĩ tới chuyện này, Diệp Thanh lại cảm thấy rất có lỗi với cậu bạn đó, cho nên sau này hễ có người nào tặng cậu cái gì mà ăn được là cậu nhận hết, nếu thực sự bản thân mình không thích ăn, cũng phải nhận lấy, cứ nhận rồi tính sau.
Quả nhiên, bác Vương thấy Diệp Thanh rất vui vẻ mà nhận lấy, liền vô cùng vui mừng, cười ha hả nói:
- Đều là những thứ nhà làm ra, không đáng bao nhiêu đâu, Tiểu Thanh à, sau này dẫn bạn gái tới nhà bác chơi nhé?
- Dạ, dạ, có thời gian nhất định cháu sẽ dẫn tới nhà bác ạ.
Diệp Thanh cười ha hả nói.
Sau đó, bác Vương liền chào rồi ra về, ra ngoài cửa cảm thấy rất vui mừng vội đi về nhà, thầm nghĩ, về nhà nhất định sẽ tuyên truyền tuyên truyền cho Tiểu Thanh, quả là một cậu bé rất tốt, tìm được bạn gái cũng rất xinh đẹp, hơn nữa lại còn lái xe tới nữa, rõ ràng gia cảnh nhà gái cũng rất có điều kiện,nhà Lão Diệp, là nhà đông y gia truyền, chữa bệnh cứu người, tổ tiên đời đời tích nhiều công đức mà.
- Diệp Thanh, anh ở quê có tiếng tăm phết nhỉ.
Mã Tiểu Linh cười nói.
- Chứ sao, cũng phải biết anh là ai chứ.
Không có người ngoài ở đây, cái tên Diệp Thanh này lại được đà tâng bốc.
Lập tức có những ánh mắt của ba người đẹp Mã Tiểu Linh, An Tiếu Trúc và em gái Diệp Tĩnh, và một tiểu người đẹp là Táo cũng đang nhìn chằm chằm mình.
- Cái tên khốn này, ở quê mà cũng ra vẻ thế này sao?
An Tiếu Trúc nhìn Diệp Thanh với ánh mắt kỳ dị, liền liếc trộm Diệp Thanh, sợ bị Mã Tiểu Linh phát hiện.
Một lát sau, Diệp Thanh Tuyền và Tôn Tuệ Phân cũng trở về, còn Diệp Đại Đông thì thay bố mình Diệp Thanh Tuyền đi khám bệnh, nơi đó cũng hơi xa, e rằng lúc ăn cơm cũng chưa chắc về kịp.
Vốn dĩ, ngày hôm nay anh ấy không nên đi, nhưng, người ta đau ốm thế, không lỡ chậm trễ, không phải Diệp Đại Đông vì chút phí khám mà đi đâu.
Hai người, túi to túi lớn, lại còn xách mấy làn thức ăn nữa, chưa vào tới sân đã ngẩn người ra rồi, thầm nghĩ, sao lại có hai chiếc xe hơi đỗ ở đây thế này? Ngoài bạn gái của Tiểu Thanh ra, còn có ai nữa đây? Nhìn dáng xe chắc là xe của phụ nữ rồi.
- Bố, mẹ.
Diệp Thanh và Diệp Tĩnh vội ra đón, cầm giúp đồ cho bố mẹ mình, Mã Tiểu Linh và An Tiếu Trúc tất nhiên cũng theo sau, rồi chòa hỏi rất nhiệt tình.
- Chào hai bác ạ.
Hai người đồng thanh chào, khiến hai người càng thêm sửng sốt, liền nhìn Diệp Thanh, thầm nghĩ, chuyện gì xảy ra thế này? Sao lại có hai người con gái ở đây vậy?
Diệp Thanh ngượng ngùng cười, vội vàng giải thích:
- Đây là Tiểu Linh, đây là..., là bạn học của Tiểu Tĩnh, cũng là bạn tốt của Tiểu Linh, tên là An Tiếu Trúc.
Hai người cũng đều tin thông đạo lí đối nhân xử thế, sửng sốt một lúc cũng chỉ là chợt lóe qua thôi, cũng không lộ ra rõ ràng lắm, lúc này cũng nói vài câu khách sáo, nhất là mẹ Tôn Tuệ Phân, nhìn trên nhìn dưới Mã Tiểu Linh, cười rất tươi, hiển nhiên là rất hài lòng rồi.
Một người con dâu tương lại xinh đẹp, hiền thục, thoải mái tự nhiên như vậy, làm sao mà không hài lòng được chứ.
Tiếp theo, Tôn Tuệ Phân và Xà Tư Na đi vào bếp chuẩn bị nấu ăn, Mã Tiểu Linh ha hả cười, rồi cũng cởi áo khoác ra, cũng tiến vào bếp phụ giúp.
Thấy như vậy An Tiếu Trúc cũng không muốn bị coi là kém cỏi, cũng vào bếp, tuy nhiên, cô cũng không hề có ý muốn tranh giành cái gì, chỉ là không muốn để người nhà của Diệp Thanh thấy mình và chị Tiểu Linh chênh lệch quá nhiều, chỉ Tiểu Linh chịu khó như vậy, mà nàng lại được nuông chiều từ nhỏ, chỉ biết ăn có phải động chân động tay vào cái gì đâu.
Khách cũng vào bếp hết rồi, Diệp Tĩnh cũng đành phải vào bếp thôi.
- Cháu cũng đi.
Táo nhảy lên nói.
Diệp Thanh lập tức răn dạy:
- Trong bếp chật ních người rồi, cháu vào đó làm cái gì cứ, đi nào, chú dạy cháu làm bài tập về nhà.
- Ứ ừ, cháu không làm bài tập đâu.
- Không làm bài tập, thành thích của cháu kém thì làm thế nào?
- Kém thì kém đi, dù gì cháu cũng rất thông minh, sớm muộn gì cũng đứng đầu ngay.
Tá cười hì hì nói.
Vậy tùy cháu đó, chú đi ăn cái bành cầu vồng đây.
Diệp Thanh làm dáng rồi chạy vào phòng ngủ của Táo.
- Không, đó là cô Tiểu Linh mua cho cháu mà.
Táo nhảy cẫng lên, sợ Diệp Thanh tranh mất kẹo của mình, vội chạy theo.
- Nhìn cháu kìa, kẹt xỉ quá à.
Diệp Thanh ôm lấy cô bé rồi véo véo vào đôi má non nớt của cô bé nói.
- Ai kẹt xỉ chứ, chú mới là người kẹt xỉ ý.
Táo không chịu khuất phục, lúc đó liền véo mạnh vào má Diệp Thanh nói.
- Nào, làm bài tập nào.
Diệp Thanh bế cô bé vào phòng, rồi lấy vở làm bài tập của cô bé ra.
- Chú, cái thạch này ngon lắm, cháu bón cho chú nha.
Táo thấy Diệp Thanh bắt mình làm bài tập thật, vội lấy từ trong túi trên giường một cốc thạch thật to, tay bóc ra, rồi nịnh nịnh đưa lên miệng Diệp Thanh nói.
- Ha ha, ngoan quá.
Diệp Thanh rất vui rồi một ngụm hết luôn, vừa ăn ngon lành vừa lật từng trang bài tập ra, nói:
- Hôm nay viết ba trang nhé.
- Sao chú hư quá vậy, đã ăn thạch của người ta rồi mà còn như vậy sao?
Táo không vui, bĩu bĩu môi, nhăn nhó nói.
- Nhanh nào, xong sớm nghỉ sớm nào.
Diệp Thanh không để ý gì tới cô bé nói, rồi thúc cô bé.
- Bực, bực lắm ý, sao lại gặp người mặt dày như chú chứ, người ta đúng là thiệt quá rồi, thạch của người ta bị chú ăn hết rồi.
Táo chẳng còn cách nào khác, lắc lắc đầu, oán giận, thở dài, sau đó liền rất nghiêm túc làm bài tập.
...
- Chú, câu này phải làm thế nào ạ, mau giảng cho cháu đi.
...
Chừng một giờ sau, bữa trưa phong phú đã chuẩn bị xong, Diệp Đại Đông cũng về kịp, cả nhà cùng ngồi quây quần bên mâm cơm, không khí rất náo nhiệt, nhất là, hôm nay có thêm Mã Tiểu Linh và An Tiếu Trúc hai người con gái hoạt bát xinh đẹp này.
Mã Tiểu Linh và An Tiếu Trúc thay nhau nói những chuyện mà Diệp Thanh làm ở bệnh viện Ngô Đồng trên thành phố Phù Liễu, rất nhiều chuyện mà Diệp Thanh và Diệp Tĩnh chưa kể, khiến bố mẹ Diệp Thanh, vợ chồng Diệp Đại Đông và Táo đều chăm chú nghe.
Lúc Mã Tiểu Linh vẻ mặt rất khâm phục nói những chuyện Diệp Thanh nhiều lần ngăn cơn sóng dữ, cứu người bệnh đang trong cơn nguy cấp, tất cả mọi người đều thấy vô cùng kinh ngạc.
Chu dù là An Tiếu Trúc, tí nhiều gì cũng nghe qua chút, nghe xong cũng thấy khâm phục, thầm nghĩ, cái tên khốn này, không ngờ còn nhiều chuyện vẫn chưa nói cho mình, mà cũng đúng, tính tình của hắn tỏ ra rất khiêm nhã, thản nhiên, không chủ động nói với mình cũng là đương nhiên thôi.
Ý, chị Tiểu Linh và hắn cùng nhau trải qua nhiều chuyện như vậy, chắc hắn có cảm tình rất sâu đậm với chị Tiểu Linh, haiz bức tường này khó vượt qua đây.... Anh Diệp Thanh, sau này anh cũng phải cùng em trải qua những chuyện đó nhé, em cam đoan...
An Tiếu Trúc cũng không phải là người hay buồn tủi, chỉ chán nản một lúc rồi lập tức lại tỏ ra rất tự tin, cười nói vui vẻ trở lại.
Lúc Tôn Tuệ Phân quan tâm, hỏi gia cảnh của An Tiếu Trúc, được biết bố cô ấy là chủ tịch thành phố Phù Liễu, người nhà họ Diệp lại càng ngạc nhiên, nhất là Xà Tư Na.
- Không ngờ, hai anh em nhà này lại có quan hệ lớn như vậy, một người là con gái của hiệu trưởng trường trung học số một Phù Liễu, một người là thiên kim của chủ tịch thành phố Phù Liễu, sau này Táo vào trường điểm rồi vào lớp trọn, phải nhờ vả bọn họ rồi.
Truyện khác cùng thể loại
843 chương
125 chương
606 chương
554 chương
9 chương