Thần Y
Chương 371
Thần Y
Tác giả: Hành Đạo Xích
Chương 371: Thảo dược quý ‘ Quyết minh tử’(1)
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
- Phải nói đông y này cũng thần kỳ lắm, rất nhiều bệnh Tây y phải bó tay, thế mà đông y lại giải quyết ngon lành, nghe nói ở thành phố Phù Liễu có một hộ gia đình, họ Trần, cụ Trần cũng đã hơn chín mươi tuổi rồi, sức khỏe vốn rất tốt, nào ngờ một hôm kiểm tra phát hiện ung thư gan, đây là bệnh ung thư gan thứ phát...
Giữa thôn Mã Gia Trang có một gốc cân liễu già nhất và to nhất, hai người ôm mới ôm nổi, không biết đã có từ bao nhiêu năm rồi, một anh nông dân gày gò như con khỉ đang cầm chén trà, vắt chéo chân đang ngồi trên ghế dựa vào gốc cây đó, đang thao thao biết tuyệt, nước bọt bay tứ tung, dang luận bàn những câu chuyện truyền kỳ về đông y, giọng điệu truyền cảm, nhưng người thuyết minh một bộ phim vậy.
Anh nông dân này cũng chừng hơn bốn mươi tuổi, để hai chỏm râu dê, hai chiếc răng cửa màu vàng ố nhô ra, là bạch thoại tiên sinh nổi tiếng ở Mã Gia Trang- Thử Lục Nhi, hồi đó, Diệp Thanh không nề bẩn không nề mệt cứu giúp được Vương lão bá, chính Thử Lục Nhi này đã truyền khắp thôn trên xóm dưới về tài năng của Diệp Thanh, do trong nhà anh ấy là con thứ sáu nên mọi người đặt cho anh ấy cái biệt danh là vậy.
- Bệnh ung thư gan thứ phát là vậy gì vậy?
- Chú Thử Nhi, chú đừng mơi mơi nữa được không.
- Bị bệnh ung thư gan, sau đó thế nào? mau kể tiếp đi.
...
Những người vây quanh nghê kể già có trẻ có, độ bảy tám người, đều sốt sắng hỏi.
- Ung thử gan thứ phát là gì, làm sao tôi biết được, tôi đâu phải bác sĩ.
Thử Lục Nhi xua xua tay, chậm rãi uống một ngụm trà, sau đó tỏ vẻ rất khoa trương nói:
- Bà Trần đó, quả thật đáng thương, chỗ ung thư của bà ấy to gần bốn phân, tuy là ung thư giai đoạn đầu, nhưng đã đi khám rất nhiều tây y, làm cả hóa liệu rồi phẫu thuật, đều chẳng thấy tiến triển gì, cuối cùng ngay cả bác sĩ cũng phải bó tay...
Thử Lục Nhi nói vài câu, rồi lại dừng lại, tiếp tục uống trà, như muốn nhử người khác vậy.
- Chú Thử Nhi, sao chú kể được vài câu lại uống trà vậy, mơi mơi không à.
Bên cạnh có người không hài lòng.
- Đúng đó, kể thì kể một mạch cho hết luôn đi.
- Kể tiếp đi, kể tiếp đi.
Mọi người đều giục, Thử Lục Nhi ha ha cười lớn, rồi tiếp tục kể:
- Sau đó có một ngày, lão Trần gặp một gã Thần Y mù, là một thầy lang du mục, nghe cụ kể bệnh tình xong, liền bắt mạch cho lão Trần, chẳng nói gì, cũng không hỏi gì, trực tiếp kê đơn cho bà cụ, nói mỗi ngày uống một thang, kiên trì dùng nửa năm, không có hiệu quả gì thì hãy tới tìm gã.
Mọi người cười ồ lên nói:
- Như vậy mà cũng tin á?
- Đúng đó, xảy ra chuyện gì, thì tìm gã ở đâu đây.
- Lang trung du mục mà, đều là những tên lừa lọc thôi.
- Chú Thử Nhi, rốt cục lão Trần có bị lừa không vậy? Và bị lừa mất bao nhiêu tiền?
...
- Hừ, tôi nói sao các người hi vọng người ta bị lừa vậy? Sao mọi người không nghĩ người ta tốt một tí, tuy người ta bị mù, nhưng cũng là một thần y có tiếng tăm đàng hoàng.
Thử Lục Nhi mặt mày tỏ vẻ khinh khỉnh, rồi lại dùng ngữ khí kích thích kể tiếp:
- Lão Trần cũng nghĩ như các người vậy, một lang trung du mục, không có hiệu quả thì tìm gã ở đâu đây? Nhưng, lão Trần cũng chẳng hi vọng gì nữa rồi, cũng cứ thử xem thế nào.
Thế là, lão Trần liền lấy tờ giấy gã kê cho đi bốc thuốc, cũng chỉ thử xem thế nào thôi, kiên trì không ngừng nghỉ, nào ngờ, thời gian thấm thoát trôi đi, phương thuốc của gã mù kia quả thật có chút tác dụng, tán tích hóa ứ, phù chính khư tà, điều bổ âm dương, lão Trần thấy sức khỏe của mình dần dần khá lên, tinh thần cũng thấy tốt lên.
Ba năm sau, hiện tại lão Trần đã 96 tuổi rồi, thế mà vẫn có thể leo núi đi du lịch được, còn có thể chạy nhảy nữa chứ, hồi trẻ có sở thích khiêu vũ, bây giờ cũng bắt đầu đi học khiêu vũ, cảm thấy mình không hề già cả.
Những câu kể cuối này, quả thật khoa trương quá, mọi người lập tức không tin, rồi đồng loạt kêu la.
- Thử Lục Nhi, cậu định lừa ai vậy? Đúng là buồn cười, 96 tuổi rồi còn nhảy múa, cậu lừa con nít à?
- Cho dù có thể nhảy múa được, nhưng những bước nhảy có được như hồi còn trẻ được không?
- Thử Lục Nhi, cậu đúng là mê muội đông y rồi..
- Đúng đó, anh biết tôi đang uống gì không?
Thử Lục Nhi không chút tức giận gì, xua tay nói.
- Chẳng phải trà sao? Còn là gì nữa chứ?
Thử Lục Nhi vuốt vuốt râu, cười lên, vẻ khinh khỉnh nói:
- Anh thấy mùi vị trà nào như vậy chưa, đúng là không biết gì cả.
- Vậy đó là cái gì chứ?
- Lẽ nào là thuốc bắc sao?
Thử Lục Nhi mở lắp ra, rồi giơ trước mặt mọi người một vòng, mọi người vẻ rất hiếu kỳ xem, Thử Lục Nhi vẻ ngạo nghễ nói:
- Đây là Quyết minh tử, có biết không vậy? Là một vị thuốc quý, hôm qua tôi tới phòng khám Diệp gia bốc đó.
- Choáng, dường như cũng rất bình thường mà.
Một lão béo béo nói.
- Anh thì biết gì chứ, đây là con trai thứ hai của Diệp gia, Diệp Thanh đích thân bốc cho tôi đó, Tiểu Diệp thần y nói vậy, mọi người còn không tin sao?
Thử Lục Nhi có vẻ tức giận, đứng dậy nói luận lý lẽ.
- Diệp Thanh á? Chính là thằng con nuôi đó à?
- Ừ, cậu đó cũng rất phúc hậu.
Một bà lão mắt như rơm rớm nước, cảm thán nói:
- Cậu đó nhân phẩm tốt lắm, bây giờ cứ nhớ lại, lại rất cảm động, anh thử nghĩ xem, một ông già, vừa bẩn vừa hôi, nhưng Diệp Thanh không nề bẩn nề mệt, làm liền hai mươi phút hô hấp nhân tạo, đã cứu được một mạng người, đúng là người bình thường khó mà làm được.
- Đúng đó, tôi nói với đám con cháu của tôi, bọn chúng còn nói Diệp Thanh làm vậy ghê tởm quá, đúng là chẳng biết gì cả.
- Quả thực, cậu bé y đức rất tốt.
- Những người nhà họ Diệp đều rất phúc hậu, Diệp Thanh Tuyền, Diệp Đại Đông, cũng thế mà.
- Diệp Thanh nói Quyết minh tử mà là một loạt thuốc quý sao? Chưa nghe nói bao giờ.
- Thử Lục Nhi, bác sĩ Diệp nói thế nào?
Mọi người đều hiếu kỳ, chỉ cần nhắc tới tên Diệp Thanh là mọi người đều có hứng thú.
- Hi hi, bác sĩ Diệp kể cho tôi một câu chuyện, liên quan tới Quyết minh tử, các người có muốn nghe không?
Thử Lục Nhi khoanh tay trước ngực, vẻ tự đắc.
- Nghe, nghe chứ.
- Mau kể đi!
...
Mọi người cứ nghe tới kể chuyện, lập tức hứng thú lên ngay, trong thôn mà, cũng chẳng có hoạt động vui chơi gì, cùng nhau ngồi dưới gốc cây cổ thụ, tám phét với nhau.
Hơn nữa, cái tên Thử Lục Nhi cái khác thì không nói, nhưng kể chuyện thì lại rất có duyên, nổi tiếng khắp thôn trên xóm dưới, nhưng tiếc rằng không được học nhiều, nên văn hóa cũng thấp.
Thử Lục Nhi uống một ngụm Quyết minh tử trà rồi bắt đầu kể.
- Nghe nói, xưa xưa lắm rồi...
- Xưa lắm rồi sao?
- Đừng ngắt ngang thế, anh không cần biết là bao lâu, tóm lại là rất lâu rồi.
Thử Lục Nhi trừng mắt nhìn một cậu bé đang ngồi đó chen ngang vào, rồi tiếp tục kể:
- Ngày xửa ngày xưa, có một lão tú tài, chưa tới 69 tuổi đã bị bệnh về mắt, nhìn đồ vật không còn rõ ràng nữa, đi đường cũng loạng choạng, mọi người đều gọi lão là tú tài mù.
- Lại là một người mù nữa à?
- Đừng chen vào.
- Ồ.
Thử Lục Nhi tiếp tục nói:
- Cố một hôm, có một người buôn bán thuốc bắc từ phương nam đi qua nhà ông ấy, thấy trước cửa có mấy cây cỏ dại, liền hỏi cái vườn cổ dại này có bán không? Lão tú tài hỏi lại “ vậy anh trả bao nhiêu?” người bán thuốc nói” muốn bao nhiêu thì trả bấy nhiêu”, lão tú tài thầm nghĩ, những cây cỏ dại này mà đáng giá vậy sao, liền nói” tôi không bán đâu” sau đó, người bán thuốc đó chỉ đành rời đi.
Hai ngày sau, người buôn thuốc lại tới, vẫn muốn mua lại những cây cỏ dại đó, lúc này những cây cỏ dại trước cửa nhà của lão tú tài đã cao hơn ba thước rồi, trên cành mọc những bông hoa màu vàng, lão tú tài thấy người buôn thuốc lại tới hỏi mua, cảm thấy những cây cỏ dại này nhất định rất có giá trị, nếu không vì sao hắn cứ muốn mua nó chứ?
Lão tú tài vẫn không muốn bán chúng.
Tới mùa thu, những cây cỏ dại đó đã có những quả nhỏ, lão tú tài ngữi thấy hạt của chúng rất thơm, cho rằng đây nhất định là một loại thuốc quý, liền bứt một nắm vào, mỗi ngày pha nước uống, ngày tháng trôi qua, không ngờ mắt của lão đã khỏi rồi, đi đường cũng không cần phải sờ soạng nữa.
Một tháng sau, người buôn thuốc lần thứ ba tới muốn mua những cây cỏ dại đó, thấy không còn những cây cỏ dại đó, liền hỏi lão tú tài:
- Cỏ dại lão bán rồi sao?
- Đâu có.
Lão tú tài kể chuyện uống hạt cỏ dại đó chữa khỏi mắt của mình cho người buôn thuốc nghe.
Người buôn thuốc nghe xong nói:
- Hạt của những cây cỏ dại đó là một loại thuốc quý, nếu không phải vậy làm sao tôi phải tới đây tận ba lần để mua nó chứ? Những hạt đó tên là Quyết minh tử, còn có tên khác là Thảo quyết minh, có thể chữa các bệnh về mắt, thường pha uống nó có thể giúp sáng mắt.
Từ đó về sau, lão tú tài thường dùng Quyết minh tử để pha trà uống, sau đó tới hơn tám mươi tuổi thân thể vẫn khỏe mạnh, mắt vẫn sáng.
Truyện khác cùng thể loại
843 chương
125 chương
606 chương
554 chương
9 chương