Thần Y

Chương 352

Thần Y Tác giả: Hành Đạo Xích Chương 352: Xong đời mình rồi Nhóm dịch: ShenYi Nguồn: metruyen Sáng sớm, cô ý tá Tiểu Tiêu vừa đi tới thang máy khoa nhi, liền nhìn thấy bác sĩ nội trú Chu Tân Nhiên đang đi ngoài hành lang, đang cùng với bảy tám bác sĩ và y tá đang bàn tán rất sôi nổi, rồi lại giơ ngón cái lên tán thưởng gì nữa chứ, nên không khỏi hiếu kỳ chạy tới hỏi: - Bác sĩ Chu, có chuyện gì mà bàn tán sôi nổi vậy? Phải biết rằng, thường ngày Chu Tân Nhiên rất kiêu ngạo, rất ít khi khâm phục người khác. Ánh mắt Chu Tân Nhiên vẻ rất cổ quái, nhìn qua một lượt y tá Tiểu Tiêu, nói: - Chuyện này cô cũng không biết sao? Tiểu Tiêu lắc đầu, vẻ mặt mơ hồ nói: - Chuyện gì thế? Chu Tân Nhiên vẻ trách mắng nói: - Không biết thật hay là giả vờ thế? Tối qua nửa đêm tôi đang ngủ thì có người gọi điện kêu dậy, cô còn chưa biết sao, hôm nay e rằng cả bệnh viện này sẽ biết hết thôi. - Thế rốt cục là chuyện gì, xin anh đừng nhử mãi thế được không? Tiểu Tiêu có vẻ lo lắng, tuy mọi người ở đây ai cũng biết, nhưng muốn xem bộ dạng lo lắng của Tiểu Tiêu thế nào, cần phải biết rằng, cô bé này mà lo lắng thì xinh đẹp biết nhường nào. - Ai dà, thế mà cũng là thư ký thân cận của chủ nhiệm Diệp, ngay cả chuyện này cũng không biết sao? Thế nào, tối qua chủ nhiệm Diệp cũng không nói cho cô biết sao? Chu Tân Nhiên cười cười, trêu tức. Tiểu Tiêu không khỏi lộ vẻ thẹn thùng trên khuôn mặt, thở dài một tiếng rồi nói: - Chu Tân Nhiên anh nói gì thế, cẩn thận cắn vào lưỡi đó nha, bị chủ nhiệm Diệp biết được thì đừng có trách không có thưởng và bị trừ lương nhé. Trong lòng thấy cũng vui vui thế nào ý, mỗi nào có ai đó nói quan hệ giữa mình và Diệp Thanh, cô đều tỏ ra vui mừng, rất muốn người khác tiếp tục nói vấn đề đó. Tất cả những người ở đây đều biết cả, ai mà chẳng biết tâm ý của Tiểu Tiêu thế nào chứ. Lúc này liền tiếp tục trêu đùa cô. - Nghe kìa nghe kìa, cứ mở mồm ra là nói chủ nhiệm Diệp sẽ trừ lương và cắt thưởng của chúng tôi, vậy vì sao chủ nhiệm Diệp lại trừ lương và cắt thưởng cũng chúng tôi nào> - Cái đó còn phải nói, tất nhiên là người đẹp Tiểu Tiêu của chúng ta đi báo cáo rồi. - Báo cáo cái gì chứ? - Choáng, tôi chỉ nói vậy thôi mà. - Tôi không nói, tôi chỉ hỏi báo cáo gì thôi? Tiểu Tiêu xấu hổ, mặt mũi đỏ bừng cả lên rồi, vội mắng: - Những tên lưu manh các người nhé, không nghĩ xem cảm giác của những người con gái như chúng ta. Một y tá khác lập tức đồng tình nói: - Đúng đó, chuyện người lớn quá thì cấm trẻ em dưới 18 tuổi đó. - Cấm trẻ em sao cô còn nghe làm gì? - Choáng, sao anh không chết đi cho rồi. - Hơn nữa, chúng ta ở đây gì có trẻ em, trẻ con còn chưa tới nữa mà. Mới sáng sớm, đúng là cũng chưa có mấy bệnh nhân tới. - Sao các người lại như vậy chứ? Càng nói càng thái quá rồi nha. Tiểu Tiêu ngượng ngùng, mắng. Nhưng, trong lòng cũng có gì đó thấy mất mát, thầm nghĩ, nếu mình có thể nâng vai sửa túi cho chủ nhiệm Diệp thì tốt quá, thật đáng tiếc, người nâng vai sửa túi cho anh ấy đã có rồi, đó chính là Mã Tiểu Linh, ngay cả mình nhìn thấy còn thấy động lòng nữa là, nói gì đến đàn ông. Không hổ danh là đệ nhất mỹ nhân của bệnh viện Ngô Đồng này. Tiểu Tiêu cứ nghĩ tới anh chủ nhiệm Diệp đẹp trai đang ôm người đẹp làm chuyện ấy ấy là mặt lại đỏ bừng lên ngay, trong lòng thầm mắng, đàn ông đều là những tên háo sắc cả thôi, ngay cả người chính nhân quân tử như chủ nhiệm Diệp cũng chẳng phải ngoại lệ. Một bác sĩ thấy vậy liền cười nói: - Anh Tân Nhiên, anh cũng thật là, anh nói vậy khiến Tiểu Tiêu nhà ta đỏ hết cả mặt lên kìa, cho dù anh biết đi chăng nữa cũng không nói ra sao. - Tôi đều nói sự thật mà, không biết chừng tối qua Tiểu Tiêu nhà ta còn hẹn cùng chủ nhiệm Diệp đi chơi nữa ý chứ. - Cũng có thể, vậy cô ấy nói không biết là để lảnh tránh chúng ta đó, chúng ta cũng đừng nên mắc lừa cô ấy, kể những chuyện cô ấy đã biết trước rồi có phải là ê mặt lắm không. - Ha ha, cái khác thì tôi không biết, tôi chỉ biết, trong khoa nhi này, chỉ có Tiểu Tiêu là thư ký thân cận nhất của chủ nhiệm Diệp thôi. Mọi người đều hiểu ý nên cười toáng lên, thư ký cái gì chứ? Chẳng qua là người hầu hạ người ta lúc cần thôi, Tiểu Tiêu làm sao mà không biết ý của bọn họ chứ, lúc này giả vờ giận nói: - Muốn chết à, mấy người, còn không đi làm việc đi. - Chậc chậc, xem kìa, lại bắt đầu ra dáng thư ký của viện trưởng rồi đấy. - Đúng là, thôi không nói với các người nữa. Tiểu Tiêu không nói lại bọn họ, nên quay người bước đi, lập tức bị người khác lôi lại. - Ha ha, Tiểu Tiêu, chúc mừng nha, cô sắp lên chức rồi. - Đúng đó, Tiểu Tiêu, sau này làm y tá trưởng, đừng quên chị nhé, lúc nào cần chiếu cố thì chiếu cố nhá. ... Đầu Tiểu Tiêu như u mê vậy, càng thấy khó hiểu, hỏi: - Rút cuộc là xảy ra chuyện gì thế? thư ký viện trưởng là sao, rồi y tá trưởng là sao, rồi sao lại liên quan tới chủ nhiệm Diệp chứ? Này này này, các người cười cười vậy là có ý gì thế, hơn nữa, tôi phải đi ngay đây. - Được rồi được rồi, không đùa với cô nữa, thực sự cô không biết thật sao? - Đương nhiên rồi, tôi không hiểu các người đang nói gì nữa. Tiểu Tiêu có chút không hiểu, chuyện này chắc chắn có liên quan đến thần tượng Diệp Thanh của mình, chỉ có điều người khác thì biết hết, còn mình thì mơ mơ hồ hồ chẳng biết gì, trong con mắt mọi người thì mình vẫn là thư ký thân cận nhất của chủ nhiệm Diệp, có lẽ người khác còn biết mối quan hệ của mình với chủ nhiệm Diệp nữa ý chứ, cứ cho rằng mình đã biết chuyện đó rồi, cho nên không nói cho mình biết, hơn nữa, tối qua điện thoại của mình sạc pin, nên tắt máy, và ngũ luôn, không có ai liên lạc được với mình là bình thường thôi. - He he, nói cho cô biết một tin tốt đẹp, chủ nhiệm Diệp, anh ấy là viện trưởng bệnh viện này rồi. Bác sĩ nội trú Chu Tân Nhiên hê hê cười, vẻ mặt khâm phục nói. Ở bệnh viện Ngô Đồng này uy vọng của Diệp Thanh thì khỏi phải nói rồi, hơn nữa nhìn bộ dạng thì rất thanh tao nhã nhặn, không chỉ là thần tượng của những y bác sĩ nữ, mà còn là thần tượng của những bác sĩ nam nữa cơ, những chuyên gia khi nhắc tới anh ấy đều tỏ ra thán phục. - Á... Tiểu Tiêu nghe vậy, liền kêu lên một tiếng, vô cùng kinh ngạc hỏi: - Các người nói đùa hay sao vậy? Lẽ nào mọi người không biết viện trưởng Thịnh thấy chủ nhiệm Diệp chướng mắt nhất đó sao? - Ha ha, Thịnh gia sao? Bây giờ không phải là cơ ngơi của bọn họ nữa rồi. - Chính là Thịnh gia đã bị hạ bệ rồi sao, mà bị chủ nhiệm Diệp của chúng ta hạ bệ sao, chủ nhiệm Diệp của chúng ta đã có trong tay 42% cổ phiếu của bệnh viện này rồi, bây giờ là một cổ đông lớn nhất của bệnh viện rồi, ngay cả người sáng lập ra bệnh viện là viện trưởng Trương còn không bằng. Tiểu Tiêu cũng hỏi những câu hỏi mà trước kia đã hỏi: - Thật hay giả vậy? Sự việc rút cuộc là như thế nào? Chu Tân Nhiên nhún nhún vai, nói: - Sao chúng tôi biết được, phải đợi cô đi nghe ngóng tình hình cụ thể nơi chủ nhiệm Diệp xem thế nào. - Với tài năng của chủ nhiệm Diệp, và với mối quan hệ thân thiết giữa cô và anh ấy thì cô tin là mình sẽ được lên chức chưa? - Hừ, chủ nhiệm Diệp làm viện trưởng thì liên quan gì tới tôi. Trong lòng Tiểu Tiêu rất vui, biểu hiện lên khuôn mặt thì vô cùng thản nhiên, nói. Thực ra, tim cô đã đập thình thịch lên rồi, càng đập càng nhanh, quả thật không thể tin nổi thần tượng Diệp Thanh của mình lại có thể làm viện trưởng bệnh viện này được chứ, những người này bàn tán suốt chắc cũng không phải tin đồn vô căn cứ, ha ha, quả thật vui mừng thay cho thần tượng của mình. - Choáng. Một bác sĩ bĩu môi, nói: - Một người làm quan cả họ được nhờ, cô là tâm phúc bên cạnh chủ nhiệm Diệp, anh ấy làm viện trưởng, lẽ nào không đề bạt cô sao? - Tiểu Tiêu, chiêu đãi đi là vừa. - Ái dà, xin mọi người đừng nói bậy nữa được không, nếu để chủ nhiệm Diệp nghe thấy thì không hay đâu. Tiểu Tiêu có chút khó sử, vội xua tay, nói như cầu xin vậy, bây giờ cũng sắp tới giờ làm việc rồi, thần tượng cũng sắp tới rồi, lát nữa mà để anh ấy nghe được những lời không hay này, không biết sẽ coi mình thế nào nữa đây, Tiểu Tiêu nhà ta thì vô cùng chú trọng hình ảnh của mình trước mặt chủ nhiệm Diệp đó. - Các người đều tụ tập ở đây làm gì thế? còn không mau làm việc đi? Phó chủ nhiệm khoa nhi Hoàng Húc Quân vẻ mặt không được vui đi tới, lớn tiếng quát. Mọi người cũng có chút sợ hắn, chỉ kịp nhìn hắn rồi giải tán hết, chỉ có điều Hoàng Húc Quân hình như đã nghe được những gì thì phải. - Hừ, có gì mà ghê gớm chứ, chỉ là một phó chủ nhiệm khoa thôi mà, mấy ngày nữa không biết chừng ngay cả chức phó chủ nhiệm cũng chẳng còn nữa ý chứ. - Có chủ nhiệm ở đây, thì hắn cũng chỉ là vật bài trí thôi. ... Mọi người đều biết, Hoàng Húc Quân là người vong ân bội nghĩa, được Diệp Thanh cân nhắc, nhưng lại quay đầu chống đối Diệp Thanh, hơn nữa, làm người cũng khắc nghiệt, trong bệnh viện, nhất là ở khoa nhi, chẳng có ai thích hắn cả, trước kia có phó viện trưởng Chư Quốc Bình còn bao che cho hắn, bây giờ ngay cả bản thân Chư Quốc Bình còn không lo được cho mình nữa là, mi còn tỏ ra ta đây có gì nữa chứ? Đợi chủ nhiệm Diệp lên làm viện trưởng, e rằng người đầu tiên bị khai trừ chính là mi đó. Sắc mặt của Hoàng Húc Quân lúc đỏ lúc trắng bệch, đứng đó vẻ rất khó sử, gân guốc trên trán lộ hết ra, nhưng cũng chẳng có cahcs nào khác, dù gì hắn cũng đã nghe được chút tin tức, là bạn tốt của hắn Bạch Tinh nói cho hắn biết, nói là Diệp Thanh đã chiếm được cổ đông lớn nhất của bệnh viện, lúc đầu không tin đâu, nhưng hôm nay đến bệnh viện, vừa đi vừa nghe thấy mọi người nghị luận rất sôi nổi, e rằng đó không phải là chuyện đùa. - Ý, sao mình lại đen đủi như vậy chứ? Chẳng quan tên Diệp Thanh này gặp may thôi, trước kia lần đầu tiên mình nhìn thấy hắn, đã thấy gai gai mắt rồi, lúc khám từ thiện thì đều đối kháng với An tiểu thư, chẳng phải muốn thu hút sự chú ý của An tiểu thư sao, lần này thì tốt rồi, cuối cùng hắn cũng cuỗm được An tiểu thư, lần trước còn chủ động tới bệnh viện tìm hắn nữa chứ, tức chết đi được.