Thần Y
Chương 348
Thần Y
Tác giả: Hành Đạo Xích
Chương 348: Dám quỵt nợ à, ông mày cho mày biết thế nào là quỵt nợ
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
Lý Tiểu Hổ nhìn Diệp Thanh, Diệp Thanh gật đầu, vỗ vào vai cậu để cậu yên tâm, cho dù có thua đi chăng nữa, bản thân cũng bảo đảm sự an toàn cho cậu.
- Thế nào, có dám chiến không?
Thịnh Tuấn Đào trêu tức nói lớn.
Diệp Thanh nhìn sắc mặt và lời nói của hắn nhưng không đoán được hắn đang nghĩ gì, lúc này cũng thầm mỉm cười lạnh lùng, cái gọi là trời làm bậy thì được chứ người làm bậy thì không ổn rồi, không ngờ mi lại dám hoành hành ngang ngược, lát nữa ông mày cũng không thèm giải giảng quy củ với mi nữa, dù gì mi cũng chẳng phải loại người tốt đẹp gì.
- Có gì mà không dám chứ.
Lý Tiểu Hổ đồng ý ngay, lập tức cầm xúc xắc lên, xúc.
Một, hai, ba.
Bốn, năm, sáu.
Bảy, tám, chín.
Tay Lý Tiểu Hổ rất thanh thoát, xúc liền năm sáu mươi cái, rồi cuối cùng ra mười hai điểm, cổ tay cũng cảm thấy tê dại, nếu xúc xắc phải xúc khi nào cổ tay mềm ra mới gọi là cao thủ, cũng may thân hình cậu to lớn, cường tráng, nếu không thì đã nằm đờ đẫn vì mệt rồi.
Hết lần này đến lần khác đều mười hai điểm, không có gián đoạn gì, dường như Lý Tiểu Hổ có một kỹ năng hơn người thì phải, cứ thế, thể lực cũng bị hao tổn đi rất nhiều.
- Tám mươi tám, tám chính, chín mươi,...
Tần Hải Yến và Tô Đồng cũng đếm theo, giọng đếm rất yểu điệu.
- Chín tám, chín chín, một trăm.
Cùng với giọng thất thanh của hai ả này, Lý Tiểu Hổ cũng ngừng xúc xắc, không khí trong sảnh cũng đột nhiên yên tĩnh lại, rõ rãng ai nấy đều đang run động theo từng nhịp xúc của Lý Tiểu Hổ.
- Ôi mẹ ơi, thảo nào lúc nãy mình thua cũng không oan ức gì, cho dù có chơi ngàn ván nữa thì hắn vẫn cứ xúc ra mười hai điểm thôi.
Thẩm Diệu Vũ trợn tròn mắt, ngất ngây.
- Quá đỉnh, hắn đỉnh quá.
Một tên hắc y thấy vậy thầm tán thán.
- Không ngờ chàng trai này lại thần kỳ vậy, quả thực là có bản lĩnh đó chứ, thân hình gã cao to như vậy, không biết súng ống thế nào nhỉ?
Tần Hải Yến thấy vậy nên cảm thấy Lý Tiểu Hổ rất thú vị, lúc này trong đầu không khỏi nghĩ vẩn vơ, nếu không phải Thịnh Tuấn Đào đang ôm ấp, đến một chỗ thanh vắng, chỉ có mình và hắn thôi thì mình sẽ cho hắn biết thế nào là sự lợi hại.
- Hừ, con tiện nhân này, lại đang đưa đẩy đàn ông rồi, cái loại đàn bà bất trinh bất trung này, không biết tại sao Đạo thiếu gia lại chịu được nhỉ?
Tô Đồng thấy ánh mắt Tần Hải Yến nhìn Lý Tiểu Hổ rất máu lửa, cảm thấy rất khó chịu, nghe nói con tiện nhân này trước khi theo Đào thiếu gia đã từng bị gã đàn ông khác phang rồi, cũng chẳng còn là gái còn trinh từ lâu rồi, sao mà lại được Đào thiếu gia sủng ái thế nhỉ?
- Cái thằng nhãi này, quả thật có bản lĩnh đó, không ngờ xúc ra được một trăm lần mười hai điểm, không thể tin nổi.
Thịnh Tuấn Đào thầm kinh ngạc tán thán, nếu không phải do hắn tự đưa cái xúc xắc này, thì chắc chắn sẽ hoài nghi hắn chơi mánh khóe, bản thân mình lúc may mắn nhất cũng chỉ xúc ra liền hơn chục lần mười hai điểm thôi, sao hắn lại ghê gớm thế nhỉ? Phải nói là thần quá.
Thịnh Tuấn Đào tức điên lên, nhưng lập tức lại nhếch mép cười, hê hê, thắng thì làm được gì, không chặt ngón tay của hai đứa này thì sau này làm sao mà trấn áp được đại cục nữa chứ, nếu những đám ô nhược khác đến đây làm loạn nữa thì sòng bạc này làm sao mà yên ổn được, phải lấy cái danh đã, nhất là khi Thịnh gia đang gặp khó khăn như vậy, càng không để kẻ khác thấy được sự yếu kém của mình được.
- Hi hi, sư phụ, cuối cùng cũng không làm sư phụ thất vọng rồi.
Lý Tiểu Hổ xúc xắc liền mạch ra một trăm lần mười hai điểm, liền thở nhẹ nhõm, không khỏi sung sướng ngoái đầu nhìn Diệp Thanh cười nói.
Diệp Thanh ha ha cười lớn, dơ ngớn tay cái lên, tán thán:
- Giỏi lắm.
Lúc này đứng dậy, nói với Thịnh Tuấn Đào:
- Thịnh thiếu gia, đã chơi là phải chịu hậu quả, chắc sẽ không thất hứa chứ?
Tuy đối phương cũng chẳng có ý tốt đẹp gì, thậm chí lối ra vào dưới hầm này cũng đã đóng kín rồi, nhưng gì gì mình cũng phải đàng hoàng một chút, cũng phải để người ta có cơ hội chứ, không thể động tý là động chân động tay được. Dù gì mình cũng là bác sĩ, không phải là kẻ sát nhân, từ trước tới giờ đều lấy đức để thu phục người khác.
- Hứa gì chứ? Tôi đồng ý anh cái gì sao?
Thịnh Tuấn Đào ôm ấp hai cô ả, tay thì sờ loạn trên người hai ả, nhếch mép cười nói.
Tần Hải Yến và Tô Đồng dường như đã đoán được ý nghĩ của Thịnh Tuấn Đào, liền mỉm cười, không hề tỏ ra sợ hãi gì, hơn nữa còn thấy hưng phấn và mong đợi nữa.
Dưới con mắt của hai ả, Diệp Thanh và Lý Tiểu Hổ là hai tên dở người, nhẽ ra không bao giờ đến những nơi như này chứ, đây chẳng phải dê chui miệng cọp sao?
- Thật đáng tiếc, thật đáng tiếc cho hai tên non xanh này, sắp bị anh Đào cho một bài học rồi, nếu mình là đàn ông, bọn họ mà là con gái, có khi mình còn ăn hôi được tí, như một chơi hai vậy, giống như trước kia có hai cô nàng xinh đẹp bị anh Đào hành sự xong thì vứt cho Thẩm Diệu Vũ ăn hôi được tí, thật đáng tiếc à, mình lại là đàn bà, có những lúc muốn đó , nhưng cũng không tiện cho lắm.
Tần Hải Yến nhìn Diệp Thanh và Lý Tiểu Hổ, rồi lại liếc nhìn Thịnh Tuấn Đào, rất nhanh những ý nghĩ đen tối đó vụt tắt, dù gì Thịnh Tuấn Đào cũng là kẻ dâm đãng, sẽ không dễ dàng tha thứ cho người con gái của mình phản bội sau lưng đâu.
Về phương diện chủ động này, đàn ông bao giờ cũng chiếm ưu thế hơn cả.
- Sao anh lại như thế chứ? Nói lời không giữ lời sao?
Lý Tiểu Hổ không phục, đứng dậy nói lớn, dưới con mắt của cậu thì con người này quả là vô cùng vô liêm sỉ, trước mặt đám người này mà cứ vân vê ngực con nhà người ta thế kia, lại còn không phục khi thua nữa, đúng là loại người không còn chút nhân phẩm nào nữa rồi, nếu so với sư phụ mình thì quả là một trời một vực.
- Buồn cười, các người có tư cách nói quy củ với tôi ở đây sao?
Thịnh Tuấn Đào cũng chẳng thèm nhiều lời, lập tức vẫy tay:
- Đánh hai thằng khốn này cho tao, mẹ kiếp không ngờ dám đến địa bàn của ông mày làm càn sao.
Trong nháy mắt, không biết từ đâu ra, những tên mặc áo đen liền lao tới, ai nấy đều kêu gào, trên tay cầm đao sáng loáng.
- Sư phụ.
Lý Tiểu Hổ dù sao cũng còn non lắm, chưa trải qua cảnh tượng này bao giờ, lúc này có vẻ sợ hãi, sợ quá ẩn đằng sau lưng Diệp Thanh, túm lấy đuôi áo của cậu, như một đứa trẻ sợ bị mẹ đánh vậy, cái này cũng vì trước kia trí lực cậu bị hạn chế, mới khôi phục được không lâu nên chưa trải qua cảnh tượng này bao giờ.
- Đừng sợ.
Diệp Thanh vỗ vai cậu, ngay sau đó thân hình lao về phía Thịnh Tuấn Đào như bay vậy.
Cái gọi là bắt địch thì bắt thằng cầm đầu trước, ở đây bao nhiêu người, cứ đánh hết người này lại đến người khác thì đánh đến bao giờ, hơn nữa, trong đám hỗn độn này còn phải đảm bảo sự an toàn cho Lý Tiểu Hổ nữa, chẳng dễ dàng gì đâu.
Oa.
Lý Tiểu Hổ thấy mắt hoa, bóng dáng Diệp Thanh trong chốc lát liền biến mất, lao về phía Thịnh Tuấn Đào, hai tay như vuốt hố, tóm lấy Tần Hải Yến và Tô Đồng.
Hai ả đàn bà này quấn lấy Thịnh Tuấn Đào như răng với môi, ít nhiều cũng vướng víu tay chân, Diệp Thanh muốn tóm lấy mục tiêu không thể không ra tay trước với hai người này.
- Á...
- Á...
Tần Hải Yến và Tô Đồng cùng kêu lên, hai ả đều kêu lên thảm thiết vẻ mặt lộ vẻ sợ hãi vô cùng.
Diệp Thanh không hề thương hoa tiếc ngọc gì, một tay tóm lấy tóc của Tần Hải Yến, một tay tóm lấy cổ Tô Đồng, dùng chút lực, lôi hai ả ra khỏi người Thịnh Tuấn Đào.
- A... thằng khốn...
Tô Đồng bị lôi văng ra xa bốn năm mét, may sao rơi đúng vào chiếc ghế sô pha, nên không hề hấn gì, dù gì cũng là phụ nữ nên cũng thấy đau đớn ngoài ra, không khỏi buột miệng chửi.
Tần Hải Yến thì thảm hơn ả kia nhiều, bị lôi lăn vài vòng trên mặt đất, toàn thân đau nhức, bò còn chẳng bò nổi, giống như con cún nằm ngoan ngoãn ở chỗ đó.
- Ai dà, cái tên đẹp trai này, nhìn bề ngoài tao nhã lịch sự thế mà ra tay độc ác quá.
Tuy Tần Hải Yến vị văng ra xa xa và toàn thân đau nhức, nhưng trong đầu vẫn còn chút nghĩ ngợi viển vông, nếu hắn mà hành lạc với mình thì sướng phải biết, với sức của hắn thì ăn đứt Thịnh Tuấn Đào, mới nghĩ tới đây mà cô bé của ả đã thấy nhơm nhớp rồi.
Không biết vì sao, lúc Diệp Thanh tóm tóc ả, toàn thân ả toát lên cảm giác khó tả, lúc đó lại liên tưởng, Diệp Thanh đang tóm tóc ả, ngồi lên lưng cưỡi ả, rồi nghĩ ra những cảnh tượng miên man, khiến toàn thân không khỏi nóng bừng.
Thịnh Tuấn Đào chỉ kịp nghe thấy hai người phụ nữ của mình kêu lên hai tiếng a a, sau đó bay ra chỗ khác, rồi sau đó cố một bàn tay to lớn tóm lấy cổ hắn, lập tức thấy có điều chẳng lành, vội né người lại, tuy hắn phản ứng kịp thời, nhưng cho dù có né thế nào đi chăng nữa, thì đôi bàn tay kia như đuổi hình bắt chữ vậy, chỉ kịp lùi lại hai bước thì bị Diệp Thanh tóm lấy cổ, không nói lên lời.
- Buông Đào thiếu gia ra.
- Đừng có làm càn.
- Dừng tay.
- Có gan thì chiến với bọn tao này.
Đám đàn em khua chân múa đao lao tới, nhưng tiến tới cách chỗ Diệp Thanh chừng hai ba mét, tất cả khự hết lại, không ai dám tiến thêm một bước nào nữa.
- Ai dám manh động, tao sẽ vặn gãy cổ hắn.
Diệp Thanh uy hiếp, lời nói không to cũng không ôn hòa, nhưng hàm ý trong lời nói khiến bọ họ sợ mất mật, đám người không ai bảo ai đềm thấy rùng hết cả mình, không dám manh động.
- Sư phụ lại hại quá, man quá, tôi thề rằng, không chỉ theo sư phụ học đông y mà còn theo sư phụ học võ nghệ nữa, giống như tuyệt đại hiệp y vậy, võ công rất cao minh.
Lý Tiểu Hổ thấy Diệp Thanh trong nháy mắt đã làm chủ thế cục nên không khỏi vui mừng, lúc đó liền chạy ra, ngửa mặt ưỡn ngực đứng sau lưng Diệp Thanh, tỏ vẻ ra rất oai phong.
- Dám quỵt nợ sao? Ông mày sẽ cho mày biết thế nào.
Diệp Thanh cười lên, không thèm để ý đám người đang vây quanh như lang sói đói thịt vậy.
Truyện khác cùng thể loại
843 chương
125 chương
606 chương
554 chương
9 chương